Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 07

Tác giả: Nara Ngư

Vẻ Mặt Của Em Khi Say R*ợ*u
Văn Mân xám xịt theo sau lưng Tiếu Đồng ra khỏi quán bar. Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó ૮ɦếƭ luôn đi. Rõ ràng là một kịch bản rất tốt lại bị tên phục vụ quán bar thích xen vào việc người khác phá hỏng, còn nữa, Tiếu Đồng, hắn không ở phòng thí nghiệm, lại chạy đến nhà cô làm cái gì?
“Lần sau có giả say thì nhớ vỗ hồng cả phần cổ và da mặt nữa nhé, giả say cũng giả không giống, chậc.”
Tiếu Đồng đi ở phía trước, nói mà cũng không quay đầu lại, sau đó còn “chậc” một tiếng rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ai uống R*ợ*u cũng đâu nhất định là da phải đỏ lên, có người còn xanh mặt mà chạy vào WC ấy!” Văn Mân nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của Tiếu Đồng mà chỉ muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ đành cúi đầu, đá chân, nhỏ giọng phản bác.
Bởi vì Văn Mân cứ cúi đầu chuyên tâm nhìn mũi chân mình cho nên cô không để ý đến người đi đằng trước cô đã sớm dừng chân, xoay người đứng đối diện với cô.
Cho đến khi đầu của Văn Mân đâm thẳng vào lòng hắn, cô mới chợt phát hiện ra hắn đã sớm đứng lại rồi.
“Á…Sao anh không nói tiếng gì mà đứng yên một chỗ thế này? Đau ૮ɦếƭ mất.” Văn Mân vuốt vuốt cái mũi bị đập vào, bất mãn oán hận.
“Không ai bảo em đi đường thì phải nhìn đằng trước sao? Nếu trước mặt em là một cây cột điện, vậy em đâm phải nó cũng sẽ trách mắng nó sao? Em cảm thấy trách cứ một cây cột điện có thể khiến cho em bớt đau hơn sao?”
“Ách…em còn chưa có nói gì a, vì sao mà anh đã liên tục trách mắng em rồi.”
Lúc này, vẻ mặt của Tiếu Đồng khi nhìn Văn Mân thực nghiêm túc, giống như chuyện xảy ra vừa rồi chính là chuyện vô cùng lớn mà không phải chỉ là vấn đề nhỏ nhặt khi hai người va vào nhau. Đối mặt với Tiếu Đồng như vậy, Văn Mân vô cùng mất mặt, cô không dám phản bác, chỉ rầu rĩ đáp lại một câu,
chủ yếu là để diễn tả oan ức của bản thân.
“Lần sau đi đường nhớ phải cẩn thận. Đâm vào bị đau chỉ có mình em, đau ở trên người, không ai thay em được. Còn nữa, em mà uống R*ợ*u là cả người đỏ hồng, sẽ không bao giờ xanh mặt mà chạy vào WC cả.” Nói xong, Tiếu Đồng vươn tay xoa xoa cái mũi bị sưng hơi đỏ lên của Văn Mân, sau đó lại xoay người đi đến bãi đỗ xe.
Văn Mân nhìn theo bóng lưng Tiếu Đông, ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Cả đầu cô chỉ suy nghĩ một vấn
đề, làm sau hắn biết khi cô uống say cả người sẽ đỏ lên?
Ngày Mai Gặp Lại
Bởi vì trong lòng Văn Mân tồn tại nghi vấn cho nên suốt dọc đường cô đều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Tiếu Đồng đang chuyên tâm lái xe.
Mà Tiếu Đồng thì sao? Hắn còn vô cùng chăm chú với tình hình giao thông, lái xe vững vàng, căn bản không hề phát hiện Văn Mân đang nhìn lén hắn, nhưng nếu nhìn thật cẩn thận sẽ phát hiện khóe miệng của hắn không lúc nào không cong lên.
Sau khi đưa Văn Mân về đến nhà, Tiếu Đồng cũng không đi xuống xe, chỉ đơn giản là giúp cô tháo chốt dây an toàn, sau đó lướt qua cô, giúp cô mở cửa xe, bộ dáng như thể muốn nói: em mau vui vẻ xuống xe đi.
Cho đến cuối cùng Văn Mân cũng không thể lấy được dũng khí tiến lên hỏi vì sao hắn biết khi cô say R*ợ*u cả người sẽ đỏ hết lên, cô nghiêng đầu muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Đồng mà hắn từ đầu tới đuôi đều là một bộ dáng không có giác ngộ, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cắn môi, xuống xe.
Mà ngay tại lúc cô đóng cửa xe vào, Tiếu Đồng lại hạ thấp cửa sổ xe xuống, ném ra một câu: “Ngày mai gặp lại.”
Sau đó hắn ngay tại lúc cô đang trợn mắt há mồm mà lái xe rời đi.
“Ngày mai gặp lại? Ngay mai gặp làm cái gì? Cô đã đồng ý những gì chẳng lẽ cô còn quên sao?” Văn Mân đứng yên tại chỗ một lúc lâu, dù có thế nào cũng không nghĩ ra mình đã đồng ý gặp hắn ngày mai lúc nào, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể về nhà trước đã, không biết chừng ba mẹ của cô cũng sẽ biết lí do vì sao.
Văn Mân mới chìa khóa cắm vào ổ, cửa đã bị người từ bên trong mở ra trước rồi, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của ba mẹ mình đang đứng ngoài cửa .
Thời điểm Văn mẹ đến gần Văn Mân chỉ thoáng chốc bà đã ngửi thấy mùi R*ợ*u trên người cô, lo lắng trong mắt càng thêm nồng đậm.
“Nhóc, con làm sao vậy? Có gì không vui thì nói với ba mẹ, con, một đứa con gái nửa đêm chạy tới quán bar uống nhiều R*ợ*u như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Văn mẹ đi lên trước ôm lấy Văn Mân, dù vậy vẫn không ngớt lời trách móc quan tâm.
“Mẹ, con không sao đâu, chỉ muốn ra ngoài giải sầu, sau đó không cẩn thận bị người ta đổ R*ợ*u lên người cho nên cả người đầy mùi R*ợ*u. Con sợ trên đường lái xe nếu có cảnh sát kiểm tra, thấy mùi R*ợ*u trên người con sẽ cho rằng con say R*ợ*u vì thế mới nhờ người phục vụ quán bar giúp con gọi điện thoại về nhà, để ba mẹ tới đón con.”
Tuy giải thích như vậy nhưng từ lời giải thích của cô vẫn nhận thấy rất nhiều chỗ không hợp lí, chỉ là Văn ba ba và Văn mẹ thấy cô nói chuyện rõ ràng, quả thật không giống như đã uống say cho nên mới không truy cứu tiếp.
Mà Văn Mân sau khi nói xong cũng đã hiểu rõ vì sao Tiếu Đồng lại nói ngày mai gặp lại, đơn giản bởi vì hắn đã lái xe của cô đi mất rồi.
Hắn không hỏi cô một câu mà đã lái xe cô đi mất tiêu rồi!
“Mẹ, không phải Tiếu Đồng đi rồi sao? Vì sao anh ấy lại quay lại nhà mình, rồi còn nhận điện thoại nữa?” Theo hiểu biết của cô về Tiếu Đồng, hắn không phải là một người tùy tiện tiếp điện thoại của người khác ở trong nhà của họ.
“Thằng bé đến lấy bạc hà, ban công của con không phải vẫn trồng mấy bồn bạc hà sao? Tiếu Đồng rất thích bạc hà, đi tới nửa đường mới nhớ ra vẫn chưa lấy bạc hà, lúc điện thoại reo, mẹ và ba con còn đang ở trong phòng con chăm sóc mấy bồn bạc hà này, tay dính toàn bùn đất cho nên mới nhờ
Tiếu Đồng tiếp điện thoại, không nghĩ tới lại là chuyện của con. Quả thực là quá phiền toái cho Tiếu Đồng rồi, thằng bé bận như vậy mà vẫn phải đi đón con về nhà.”
Nói xong lời cuối cùng, Văn mẹ vẫn không quên nói tốt cho Tiếu Đồng vì không hề biết suy nghĩ của con gái về Tiếu Đồng cho nên chính bà cũng không biết, ở trong lòng con gái bà đã sớm hạ quyết tâm phải gả cho Tiếu Đồng rồi, cả buổi tối náo loạn thế này cũng chỉ vì mục đích này mà thôi.
Bức Ảnh Cũ
Văn Mân thật vất vả mới thoát khỏi Văn mẹ vẫn đang không ngừng quan tâm, vừa vào phòng, cô liền thấy ngoài ban công đã được gột sạch bùn đất, thay vào đó là một chậu hoa bạc hà bằng nhựa.
Đúng rồi, lí do gặp hắn ngày mai chẳng phải sẽ nhiều thêm một cái nữa sao, tên kia quên mang bạc hà đi rồi.
Nhắc tới Tiếu Đồng bỗng nhiên Văn Mân nhớ tới vấn đề cô vẫn băn khoăn trước khi về nhà, vì thế cô lập tức xoay người mở cửa phòng, nhắm thẳng phòng Văn mẹ mà tiến.
“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này được không, vì sao Tiếu Đồng lại biết khi con uống say cả người sẽ đỏ hồng vậy?”
Văn mẹ thấy Văn Mân vừa đến đã hỏi câu này, không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt bà lộ ra một nụ cười tươi: “Không ngờ Tiểu Đồng , thằng bé này còn nhớ rõ a, nhóc à, tự con cẩn thận nhớ lại xem.”
Nói xong lời này, Văn mẹ quay đầu lại nhìn Văn ba ba sau đó cả hai mỉm cười với nhau, khép cửa phòng lại, cũng không để ý đến khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Văn Mân.
Văn Mân ngượng ngùng đóng cửa phòng lại, vừa bĩu môi đi đến bên sô pha dưới chân giường, vừa suy nghĩ xem mẹ cô nói lời này là có ý gì, cái gì mà Tiếu Đồng vẫn còn nhớ rõ? Nói như vậy Tiếu
Đồng hẳn đã từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi say R*ợ*u, vậy vì sao cô lại không nhớ chứ?
Thoải mái tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, sao đó Văn Mân chợt vỗ đầu ngồi dậy, “Con nhớ rõ cái gì mà con nhớ rõ, không phải đã nói là con say sao? Người say thì còn nhớ rõ cái gì, thật sự là đầu óc rối loạn hết rồi.”
Một lần nữa dựa lưng ngồi trên sô pha, lúc này Văn Mân mới chậm rãi nhớ lại những sự việc xảy ra sau khi cô gặp Tiếu Đồng, từ chuyện cô chật vật chạy vào thư phòng rồi bị hắn bắt gặp cho đến tối nay khi hắn đưa cô trở về còn không quên nhắc một câu thật êm tai: Ngày mai gặp lại.
Từng chuyện từng chuyện một như một bộ phim quay chầm chậm trong đầu cô, khiến Văn Mân không tự giác mỉm cười.
Cả ngày hôm nay, cô cảm thấy mình còn hiểu Tiếu Đồng hơn so với một năm ở bên hắn. Tuy tính cách hắn vẫn khó chịu như vậy nhưng cô phát hiện thực ra hắn cũng sẽ lo lắng đến cảm nhận của người khác, chỉ có điều hắn luôn dùng một phương thức khác lạ để quan tâm người khác, mà phương thức này thì người bình thường đều không thể hiểu nổi.
Nhớ tới Tiếu Đồng, Văn Mân cũng chợt nhớ cách đây không lâu hắn cũng ngồi ở đây, kể cho cô đang ngồi trên giường nghe về vụ án, cô biết, công tác khám nghiệm của hắn tuyệt đối không thể đơn giản như vậy nhưng hắn lại lựa chọn che giấu hết thảy khó khăn ở sau lưng, dùng thái độ thoải mái khiến cô an tâm.
Ai nói hắn không dịu dàng, chẳng qua dịu dàng của hắn ban đầu cô còn không hiểu.
Nghĩ đến đây, Văn Mân không tự giác lui cả người vào bên trong sô pha, nghiêng đầu lẳng lặng ngủ thiếp đi, giống như làm như vậy có thể cảm nhận được ôm ấp ấm áp của hắn.
“Tiếu Đồng, anh nhất định phải chờ em, em sẽ cố gắng hết sức để đi tới bên anh.”
___^^___^^____
Đầu bên này Văn Mân hãm sâu mình trong nhớ nhung, mà Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm đang dựa sát vào bàn, nhìn tấm ảnh cũ trong ví da mà mỉm cười ngây ngô.
“Nhìn cái gì mà cười thành như vậy?” Chung Phàm vừa cầm một tập báo cáo đi tới vừa cười hỏi bạn tốt.
Nhưng trước khi Chung Phàm kịp đi tới, Tiếu Đồng đã cất ví da đi, Chung Phàm chỉ nhìn được thoáng qua trong bức ảnh đó hình như có hai đứa bé, còn cái gì cũng không thấy rõ.
Bữa Sáng
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức ở đầu giường mới reo lên tiếng thứ nhất, Văn Mân đã nhảy dựng khỏi giường rồi vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt. Hôm qua cô đã đặt đồng hồ là bảy giờ, thực ra Tiếu Đồng hẹn hôm nay gặp, nhưng giờ giấc cụ thể thể nào đều không nói với cô, cô dậy sớm như vậy chủ yếu là tự mình ép mình.
Nhưng Văn Mân cảm thấy dậy sớm chuẩn bị so với dậy muộn rồi vội vội vàng vàng thì tốt hơn nhiều, ngày hôm qua đã mất mặt lắm rồi, hôm nay nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Hơn nữa trước khi đồng hồ báo thức reo cô cũng đã tỉnh, chẳng qua trong người cảm giác không được tự nhiên cho nên vẫn mở to mắt nằm trên giường, nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức cứ chầm chậm nhích lên.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, cô có cảm giác như được đại xá, lúc trước nằm trên giường cố gắng nín nhịn chờ đợi hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Sau khi rời giường, Văn Mân nhân lúc ba mẹ mình còn chưa tỉnh dậy, người giúp việc trong nhà cũng chưa đến mà chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm chút nguyên liệu nấu ăn.
Đời trước cô chính là một đại tiểu thư há mồm chờ người đưa cơm tới, sau khi kết hôn cũng không hề có trách nhiệm làm vợ, cả ngày không phải đi dạo phố shopping thì cũng là làm đẹp, ngay cả một bữa cơm cũng chưa bao giờ làm cho Tiếu Đồng. Nhưng thật ra sau khi ly hôn, cô vì giữ lấy tim của tên khốn kia mà thường xuyên xuống bếp, dần dần lại luyện thành một tay nấu nướng thật tốt. Sau khi tách khỏi tên khốn kia, cô dựa vào tài năng làm đồ ngọt của mình mà lập ra một chuỗi cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng cả nước.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước sở dĩ cô say mê làm đồ ngọt như vậy đó là bởi vì lòng rất đau, bởi vì đau lòng cho nên mới hy vọng miệng mình có thể nếm được hương vị ngọt ngào.
Văn Mân nhìn vào tủ lạnh, phát hiện bên trong tủ lạnh chỉ còn có một túi bánh bao, mấy túi chân giò hun khói, vài quả trứng gà, dưa chuột, ngoài ra còn có sữa, cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.
Ba cô rất kén ăn, đồ ăn vào nhất định phải thật tươi cho nên đồ ăn trong nhà đều do người giúp việc đi mua từ sáng sớm, nguyên liệu nấu ăn trong một ngày cũng phải dùng hết, bây giờ có thể tìm thấy từng ấy thứ trong tủ đã xem như may mắn lắm rồi.
Văn Mân đứng ở trước tủ lạnh suy nghĩ một lát, mấy thứ đồ này cũng chỉ có thể làm được sandwich đơn giản, không biết Tiếu Đồng có thích không?
Kiếp trước, tuy cô có một năm hôn nhân với Tiếu Đồng nhưng hai người chưa bao giờ cùng nhau ăn một bữa sáng nào cả, mỗi ngày cô đều ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, lúc tỉnh dậy thì hắn đã sớm không còn bên cạnh rồi, mà chính cô cũng chưa bao giờ hỏi người giúp việc trong nhà trước khi hắn ra ngoài đã ăn sáng chưa.
Nhớ tới chuyện cũ, phần áy náy trong lòng Văn Mân đối với Tiếu Đồng lại càng thêm nồng đậm, một người vợ như cô, cả đời trước vì sao hắn lại chịu được?
Chuẩn bị xong sandwich, xếp đồ tươi vào hộp thật ngay ngắn. Sau đó Văn Mân cầm theo sandwich, sữa còn có một túi lá bạc hà thật to rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tiếu Đồng. Nhưng đi ra tới cửa cô mới phát hiện, cô không biết nên đến chỗ nào để tìm hắn. Hôm qua hắn nói với ba mẹ cô là phải quay về phòng nghiên cứu làm việc nhưng phòng nghiên cứu của hắn ở đâu cơ chứ? Kiếp trước cô không hề nghe nói hắn có phòng nghiên cứu ở trong nước, chỉ biết hắn đảm nhiệm chức giảng viên thỉnh giảng ở đại học A, thậm chí ngay cả khoa hắn dạy cô cũng không biết.
Cũng may ngay tại lúc Văn Mân vẫn còn đang rối rắm, Văn mẹ đã tỉnh dậy rời khỏi phòng ngủ, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn cầm theo một gói to chuẩn bị ra ngoài thì kinh ngạc.
“Nhóc, con muốn đi đâu vậy?”
“Mẹ, vừa lúc hôm qua xe của con bị Tiếu Đồng mang đi rồi, anh ấy còn quên luôn bạc hà ở đây, con
đi tìm anh ấy lấy xe rồi gửi bạc hà, nhưng con không biết phòng nghiên cứu của anh ấy ở đâu, mẹ có biết không?”
“…Sáng sớm con đi tìm Tiếu Đồng chỉ là vì lấy xe rồi tặng bạc hà thôi ư!?” Văn mẹ không dám tin quan sát Văn Mân từ trên xuống dưới, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Ách…cái này thì, con cần dùng xe, hơn nữa…hơn nữa hôm qua ba mẹ đã rửa sạch bùn đất đi rồi, nếu không sớm gieo trồng thì bạc hà sẽ không sống được.”
Mặc kệ Văn Mân giải thích như thể đúng rồi nhưng Văn mẹ chỉ nhìn vào gói to đồ ăn cô giữ rịt bên người mà cười thầm, giống như đang bảo con không cần giải thích, mẹ cũng biết, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Vì thế Văn Mân đỏ bừng mặt đối mặt với gương mặt tươi cười của Văn mẹ, may mắn là cuối cùng cô cũng hỏi được địa chỉ của sở nghiên cứu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc