Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 99

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tần Tấn Dương có chút cảm kích nhìn Du Ty Kỳ, đưa tay ôm chầm cô, cảm khái ôm cô vào trong иgự¢, "Kỳ Kỳ, Thiên Ái nhất định sẽ thích cô em gái này!"
"Tần ca ca! Anh đi đi!" Du Ty Kỳ đưa tay ôm hắn, lại chỉ lưu luyến mấy giây.
Ngay sau đó, buông lỏng tay ra.
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, tươi cười dịu dàng vô cùng.
Ở trên trán của cô, khẽ hôn xuống, mỉm cười nói, "Cám ơn em! Kỳ Kỳ!"
Du Ty Kỳ tựa đầu từ biệt, không nhìn hắn nữa, cũng như trò đùa dai tự đắc nói giỡn, "Tần ca ca, nếu anh không đi, như vậy Kỳ Kỳ sẽ kêu tài xế lái xe đi!"
"Tài xế cùng chú Quản đều chỉ nghe em thôi!" Có chút uy Hi*p nói ra khỏi miệng.
Tần Tấn Dương cười ra tiếng rồi, trong tiếng cười vô cùng vui vẻ, không nhịn được đưa sờ sờ đầu nhỏ của cô, "Kỳ Kỳ về nhà trước! Tần ca ca sẽ phải quay lại Trung Quốc!"
"Em hiểu biết rõ! Anh đi mau a! Thật dài dòng!" Như cũ nhìn ngoài cửa xe, nhưng trong thanh âm lại bắt đầu run rẩy.
Tần Tấn Dương không phải nghe không ra nghẹn ngào của cô, cũng đánh phải sắc đá, "Anh đi đây!"
Nói xong, mở cửa xe, không khí có chút se lạnh thổi vào mặt .
Cúi người chui ra xe, đem cửa xe đóng lại. Không nói thêm một câu, không nói lời nào mới là tốt nhất! Càng nói càng thương cảm!
Du Ty Kỳ nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế trấn định nói, "Lái xe!"
Tài xế được lệnh, liền khởi động lăn bánh.
Xe chậm rãi lái về phía phía trước, Tần Tấn Dương đứng tại chỗ đưa mắt nhìn.
Cho đến khi nhìn thấy xe biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Đứng ở bên cạnh, đưa tay ngăn một chiếc taxi lại, khom lưng chui vào bên trong xe. Ngẩng đầu, hướng về phía tài xế vừa lưu loát nói Anh ngữ, "To the air­port!"
Đồng Thiên Ái. . . . . . Tới trễ hai mươi bốn giờ. . . . . . Em có thể hay không trách anh. . . . . .
Đài Bắc.
Cao ốc Tần thị.
Ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi giằng co một đêm, thế nào cũng không ngủ được. Bây giờ là năm giờ sáng, chưa tới mười giờ, cô sẽ ngồi phi cơ bay đi Anh quốc.
Từ Đài Bắc đến Anh quốc, mười hai giờ bay.
Như vậy, nói cách khác chỉ cần hai mươi hai giờ nữa, cô có thể nhìn thấy hắn!
Khi bọn họ tách ra trong cuộc sống, ý niệm nóng bỏng muốn thấy hắn, vào thời khắc này dường như bộc phát. Tần Tấn Dương! Cô thực sự quá nhớ hắn! Nghĩ đến sắp nổi điên rồi!
Đồng Thiên Ái từ trên giường nhảy xuống, đi vào trong phòng tắm, tắm rửa một phen.
Thời điểm ra khỏi phòng tắm, tinh thần sung mãn cả người. Trận chiến này, cô nhất định phải thắng lợi! Cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tranh thủ qua cái gì, lần này cô sẽ làm bất cứ giá nào!
Ngơ ngác ngồi trên ghế ở đại bản, xoay người nhìn ngoài cửa sổ.
Vốn là bầu trời đang tối, rốt cuộc dần dần bắt đầu sáng lên.
Ánh rạng đông từ từ dâng lên, Đồng Thiên Ái hướng về phía ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
Ở trong lòng im lặng nói, mẹ. . . . . . Người ở Thiên đường. . . . . . Cũng phù hộ Thiên Ái nha. . . . . .
Cái người không có đến thăm mẹ. . . . . . Anh ấy là có lí do . . . . . . Hôm nay Thiên Ái sẽ phải đi tìm anh ấy. . . . . . Mẹ nhất định phải phù hộ Thiên Ái. . . . . .
9h sáng.
Quan Nghị cũng không có về nhà, nghỉ ngơi ở một gian phòng khác ở tầng dưới.
Hắn đã sai người chuẩn bị sớm một chút, đi vào phòng làm việc của tổng tài.
Đẩy cửa ra, nhìn người đang ngồi đưa lưng về phía hắn.
Hướng về phía cô hô, "Đồng Thiên Ái! Tôi chuẩn bị hết rồi! Tới đây ăn một chút đi! Phi cơ buổi chiều bay, nếu em bị đói bụng, đến lúc đó Tấn Dương sẽ tìm tôi tính sổ đấy!"
Đồng Thiên Ái "Dạ" một tiếng, từ từ xoay người, ánh mắt chậm rãi nhìn đến Quan Nghị.
Trên mặt của cô, trấn định dị thường.
Mà nụ cười nơi khóe miệng, nhưng làm cho người ta cảm giác rất mê hoặc
Tựa hồ, nụ cười của cô có loại mị lực trí mạng.
Ánh mắt Quan Nghị nhìn thẳng vào mắt của cô, sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, chát chát nói, "Tôi cho người chuẩn bị qua loa, em xem có hợp không khẩu vị không?"
Kỳ quái! Tại sao hiện giờ tiểu cô nhi cho hắn cảm giác có chút áp lực khi*p người?
Đây là chuyện gì xảy ra a! Mình tại sao có loại cảm giác này?
Chợt gảy đầu, đi tới trước bàn làm việc, đem đĩa để xuống. Nhưng cái cảm giác đè nép trong lòng kia, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, càng cảm thấy mãnh liệt, thật đúng là gặp quỷ!
Ba giờ chiều.
Cô Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa Cô Nhi Viện, trong xe đi xuống một người đàn ông mặc tây trang màu đen. Hắn đeo kính đen, có chút hung thần ác sát.
Điện thoại di động bên tai truyền đến giọng nói ra lệnh của đối phương, "Đến Cô Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc rồi sao? Tra rõ! Năm đó có phải hay không có một cô bé gọi là Đồng Thiên Ái, bởi vì mẹ bị tai nạn xe, mà bị đưa vào Cô Nhi Viện!"
"Bẩm báo điện hạ, thuộc hạ đã đến!" Người đàn ông vội vàng cung kính trả lời.
Đối phương vừa cuồng ngạo vừa khinh thường nói, "Phế vật! Tra nhiều như vậy, cho đến bây giờ không có tra ra! Lại còn muốn ta phái người tự mình đi tra! Lưu ngươi có ích lợi gì?"
"Thuộc hạ thất trách! Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt! Xin điện hạ trừng phạt!" Người đàn ông run như cầy sấy, vội vàng tạ tội.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, "Dẫn người trở về tổ chức! Tất cả trở về đợi lệnh!"
"Dạ!" Người đàn ông trầm giọng trả lời.
Điện thoại chợt cắt đứt, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về Cô Nhi Viện. Mở ra bước chân, đi về phía trước.
Phía sau cửa sắt lớn, bọn nhỏ đang cười đùa chơi đùa, chợt có một hài tử nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy bộ dáng của hắn, hô to một tiếng. Tất cả bọn nhỏ rối rít nghiêng đầu nhìn lại, nháy mắt tất cả đều ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy người tới .
Trong đó mấy người nhát gan sợ tới mức khóc, nhất thời hoảng loạn.
"Từ Mụ mẹ! Có chú rất hung đến!"
"Oa —— Từ Mụ mẹ! Có chú kỳ quái đến rồi! Có người xấu!"
Bọn nhỏ bắt đầu kêu la rồi, hướng về phía sau lưng, cùng nhau thét lên chạy trốn. Giống như người đàn ông trước mặt là hung thần ác sát .
Người đàn ông tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt vô tội, cũng không thể làm gì hơn.
Dáng dấp hắn kinh khủng lắm sao? Không phải vậy chứ!
Từ viện trưởng đi phía trước theo sau là mấy vị nữ tu sĩ đi ra khỏi tòa nhà.
Nhìn thấy người đàn ông ở bên ngoài cổng Cô Nhi Viện, trong lòng có chút tò mò. Nhưng vẫn ung dung đi tới trước hàng rào sắt, mỉm cười hỏi, "Tiên sinh! Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Người đàn ông bày ra bộ mặt tươi cười, nghiêm túc hỏi, "Ngài khỏe chứ! Viện trưởng! Quấy rầy ngài cùng mấy em nhỏ, thật sự xin lỗi! Tôi tới nơi đây, là muốn hỏi ngài về một người!"
"Hỏi thăm một người?" Từ viện trưởng thấy hắn rất có lễ phép, vì vậy thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêng đầu hướng về phía nữ tu sĩ bên cạnh dặn dò nói, "Đi mở cửa ra đi! Để vị tiên sinh này đi vào rồi nói!"
Người đàn ông nghe bà nói như thế, gật đầu một cái, cảm kích nói, "Cám ơn viện trưởng!"
Cửa được người mở ra, Từ viện trưởng gương mặt hiền lành, lễ phép để cho hắn đi trước, "Tiên sinh! Nơi này xin mời! Mời vào phòng làm việc nói chuyện!"
"Hảo! Phiền toái viện trưởng!" Người đàn ông có chút áy náy, cũng vội vàng nói.
Nếu không giải quyết sự tình cho tốt, hắn sau khi trở về sẽ ૮ɦếƭ chắc!
Vừa nghĩ tới khuôn mặt âm trầm của điện hạ, cả người không nhịn được run run, da đầu cũng có chút tê dại , trong nháy mắt cả người có cảm giác run rẩy.
Nơi xa, bọn nhỏ núp ở phía sau cây cột, nhìn thấy người đang đi tới chỗ bọn họ, cả kinh kêu la chạy ra
"Cái ông chú xấu đó tới rồi! Mọi người chạy mau a!"
"Nhanh lên một chút! Rút lui!"
Người đàn ông có chút buồn bực nhíu mày, hướng viện trưởng xấu hổ cười cười.
Không thể không lần nữa hoài nghi, hắn dáng dấp thực sự kinh khủng như vậy sao? Hắn muốn hôn mê. . . . . .
Bên trong căn phòng nhỏ, Từ viện trưởng đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống. Đưa tay cầm thánh giá ở trước người, cười nói, "Tiên sinh! Mời ngài ngồi! Tiên sinh là muốn hỏi thăm ai?"
Người đàn ông vội vàng ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng.
Trong miệng nói ra tên của một người, "Đồng Thiên Ái!"
"Thiên Ái?" Từ viện trưởng lấy làm kinh hãi, trong lòng gấp gáp, tò mò nhìn hắn, "Tiên sinh! Thiên Ái đã xảy ra chuyện gì sao? Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Không có gì! Viện trưởng không cần lo lắng!"
"Nói như thế nào đây? Bởi vì Đồng Thiên Ái rất có thể là tiểu thư của nhà chúng ta! Cho nên muốn hỏi thăm!"
Người đàn ông trực tiếp nói ra, cũng không tính giấu giếm.
Toàn thế giới, cũng không có ai dám can đảm cùng gia tộc Kaden ở Italy đối kháng!
Viện trưởng kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ còn không dám tin, " Mẹ của Thiên Ái bị tai nạn xe cộ qua đời! Sau đó liền được chính phủ đưa tới Cô Nhi Viện này! Cô bé không có thân nhân!"
"Như vậy mẹ của cô, có phải hay không tên là Liễu Phiêu Phiêu?" Người đàn ông hô lên tên tuổi đã được khắc sâu trong ấn tượng.
Viện trưởng cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu một cái, " Mẹ Thiên Ái, dường như không phải gọi bằng tên này!"
Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra, hô lên cái tên khác, "Đồng Hân!"
. . . . . .
4h 15’
Cao ốc Tần thị.
Cửa phòng làm việc của tổng tài bị người đẩy ra, Quan Nghị lách mình xuất hiện, hướng về phía Đồng Thiên nói, "Hộ chiếu lấy được rồi. Có thể lên đường! Tôi tiễn cô đi phi trường!"
"Tốt!" Đồng Thiên Ái đứng dậy, đưa tay đem tờ giấy nhỏ kia bỏ vào trong túi.
Bước nhanh mà đi đến bên cạnh hắn, nhận lấy hộ chiếu cùng với vé phi cơ trong tay hắn, kiên định mỉm cười, "Lên đường đi!"
Mang theo vô hạn ước mơ cùng với mong đợi, hướng phương hướng của hắn, đi tới. . . . . .
30 phút sau, xe tới phi trường Đài Bắc.
Đồng Thiên mở cửa xe, nhảy ra khỏi xe, xoay người hướng về phía Quan Nghị đang bên trong xe, nở nụ cười, "Đưa đến đây là được rồi! Tôi có thể tự đi! Còn có! Ngàn vạn lần không được nói cho Tấn Dương!"
"Tôi muốn cho anh ấy một kinh hỉ!" Nheo mắt lại, có chút đắc ý cười.
Quan Nghị Minh gật đầu, thủ thế, "Hiểu! Đồng Thiên Ái! Tôi sẽ thay cô giữ bí mật này!"
"OK!" Đồng Thiên Ái hướng hắn phất phất tay, trở tay đóng cửa xe lại.
Đứng tại chỗ, nhìn xe rời đi.
Lúc này mới xoay người, ngẩng đầu trấn định nhìn về đại sảnh phi trường. Đưa tay cầm túi đeo đai lưng an toàn, tựa hồ có chút kích động. Mở ra bước chân, hướng về phía mục tiêu đi tới.
Mỗi một bước đi, cũng cảm giác cách hắn gần hơn một điểm.
Mười hai giờ sau, mình có thể nhìn thấy hắn.
"Hành khách thân mến, chuyến bay đi Anh quốc, Luân Đôn GTR3 bắt đầu xét vé, xin quý khách đến cửa. . . . . ." Cái loa trong phi trường vang lên giọng nữ dịu dàng.
Đồng Thiên Ái ngồi ở khu chờ, vội vàng đứng lên, hướng cửa kiểm vé đi tới.
"Quí khách, xin hãy cầm lấy hộ chiếu cùng với vé phi cơ của cô!" Tiếp viên hàng không sau khi kiểm tra xong, đem mấy thứ hoàn trả lại.
Đồng Thiên Ái mỉm cười nhận lấy, nghiêng đầu nhìn về lên phi cơ.
Xoay người, hít thở thật sâu một cái. Hướng phi cơ bước đi, ngẩng đầu lên, khóe môi nâng lên.
"Tiên sinh, xin ngài nịt chặt giây an toàn!"
"Tiểu thư, xin ngài nịt chặt giây an toàn!"
". . . . . ."
Trên phi cơ, tiếp viên hàng không khuôn mặt mỉm cười, thân thiết nhắc nhở các hành khách.
Qua mấy phút, lỗ tai một hồi ông ông. Cảm thấy cả người đang bay, trong lòng biết phi cơ đã từ từ cất cánh. Mà mình, đang cách hắn càng gần.
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về cửa sổ phi cơ, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Nhắm mắt lại, mong đợi sau mười hai giờ, sẽ nhìn thấy hắn.
Cô Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc.
Người đàn ông áo đen đi tới trước xe, nhấn xuống một dãy số, chờ đợi điện thoại bên đầu kia trả lời.
"Ục ục ——" sau hai tiếng, giọng nữ êm ái vang lên, "Điện hạ đang nghỉ ngơi! Có chuyện gì cứ nói đi! Tôi sẽ bẩm báo điện hạ sau!"
"Bẩm báo Vũ Đường chủ! Điện hạ phái thuộc hạ tra vị tiểu thư kia, quả thật là đúng như vậy!" Người đàn ông cẩn thận trả lời.
Bên đầu điện thoại kia giọng nữ tiếp tục truyền đến, cũng là có chút lạnh lẽo, "Như vậy theo ý tứ điện hạ đi làm đi! Chút chuyện tình này về sau cũng không cần hỏi nữa! Biết không?"
"Biết. . . . . . Biết. . . . . ." Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt.
Điện thoại cúp trong nháy mắt, cảm giác mồ hôi đổ như mưa.
Không biết vì sao, nhưng hắn cảm thấy Vũ Đường chủ so với điện hạ càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tiếp nhận lấy lệnh, vội vàng mở cửa xe, hướng mục tiêu mà đi. Nhiệm vụ lần này—— mang tiểu thư Đồng Thiên Ái trở về!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc