Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 90

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Trong phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, an bình tựa như không còn chuyện gì xảy ra.
Tần tổng trước còn phát giận với quản lý các ngành, lại đột nhiên thay đổi thành một người khác. Cầm báo cáo làm lại, quản lý lần nữa gõ cửa làm việc, trầm giọng nói, “Tần tổng!”
Qua một lúc thật lâu, cũng không có người đáp lại.
Quản lý không dám tùy tiện đẩy cửa vào, vội vàng đi tới một phòng làm việc khác.
“Quan thư ký! Tần tổng có chuyện đi ra ngoài sao? Tôi gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại! Phần báo cáo này là Tần tổng bảo tôi làm lại! Đã cho người cẩn thận kiểm tra đối chiếu qua, sẽ không có sai lầm!” Quản lý cười xấu hổ, cái trán có chút mồ hôi.
Quan Nghị ngồi ở trên ghế, xoay tròn thân Pu't lông. Chợt mờ ám ngừng tay, cầm Pu't chỉ vào mặt bàn, “Để lại ở chỗ này đi! Tần tổng mới vừa đi ra ngoài! Một lát Tần tổng trở lại, tôi sẽ chuyển cho Tần tổng!”
“Cảm ơn Quan thư ký! Vậy tôi đi xuống trước!” Quản lý vừa cười vừa đi ra khỏi phòng làm việc.
Quan Nghịcũng nở nụ cười, khách sáo nói, “Không cần khách khí! Quản lý Trần!”
Cho đến khi thấy quản lý hoàn toàn ra khỏi phòng làm việc, mới nghi ngờ nhíu mày, chuyển ghế một cái, đem trọn người chuyển sang hướng cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, khẽ cảm thán.
“Ai! Rốt cuộc phát điên quá rồi! Có thể tỉnh táo lại là chuyện tốt!” Có chút chịu không nổi phải nỉ non một tiếng.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc lại bị người ta mở ra.
Hơn nữa người lần này tiến vào, thậm chí còn không có gõ cửa đâu!
Quan Nghị không chút nghĩ ngợi, hướng người phía sau hộ một tiếng, “Du —— Ty —— Kỳ ——“
Trừ cô ra, không có người khác!
Người phía sau khẽ cười một tiếng, bước nhân nhẹ nhàng mà đi đến bên người hắn, cúi người xuống, tò mò mở to con mắt xinh đẹp, hỏi, “mặt con nít ca ca! Làm sao anh biết là em?”
Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đặc sắc, trong nháy mắt chợt có cảm giác buồn bực. Ngay sau đó, nhịp tim có chút cuồng loạn. Môi của cô, khẽ đóng mở, tựa hồ đang dụ dỗ hắn.
Hắng giọng một cái, trầm giọng nói, “Bởi vì cũng chỉ có em mới có thể không có lễ phép như thế!”
"Em chỗ nào không lễ phép?" Du Ty Kỳ hết sức nghiêm túc hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có lẽ bởi vì do ánh sáng mặt trời khúc xạ, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà đôi mắt cô ấy, nháy từng cái từng cái, lông mi thật dài xoắn quăn.
Giống như trở lại khi còn bé, lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Quan Nghị đưa tay cầm một lọn tóc của cô lên, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, sau đó buông lỏng tay, mỉm cười nói, “Uhm! Vẫn giống như mùi vị khi còn bé!”
“……” Du Ty Kỳ chợt đỏ mặt lên, luông cuống đứng ở đó.
Vừa dịu dàng cười, “Không phải đi mua sắm? Chiến lợi phẩm của em ở đâu rồi?”
“Oh! Em bảo Vương mụ đem về nhà rồi!” Cô trả lời đàng hoàng, cũng có chút xấu hổ lui về phía sau một bước, trực giác không muốn ở quá gần hắn.
Quan Nghị nhìn cô, không nói gì, nhưng chỉ nheo mắt lại, nhàn nhạt mỉm cười.
“……” Du Ty Kỳ nuốt nước miếng, xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc, thanh âm bay tới, “Em muốn đi gặp Tần ca ca rồi! Em đi xem xem anh ấy đang làm gì!”
Sau lưng, có người bắt lại tay của cô.
Cô hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Quan Nghị, vừa cố tránh vừa nói, “Mặt con nít ca ca! Buông em ra á! Em muốn đi gặp chồng tương lai của em!”
Chồng tương lai? . . . . . . Chồng tương lai! . . . . . .
Quan Nghị vội vàng buông lỏng tay ra, lúc này mới giật mình về hành động vừa rồi của mình, phải đột ngột đến cỡ nào.
Khôi phục thần sắc trước sau như một, dùng khuôn mặt tươi cười hhi hi ha ha nói, “Ai! Tần ca ca của em bây giờ đang vội! Em mà đi vào thì chắc chắn anh ấy lại muốn lên cơn! Cho nên! Em vẫn cứ nên ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ anh ấy thì tốt hơn!”
Nghiêng đầu, liếc nhìn thời gian, “Còn kém nửa giờ thôi!”
“Oh!” Du Ty Kỳ nghe lời lên tiếng, xoay người ngồi ở một bên ghế sa lon. Cầm tạp chí vứt bừa bãi trên khay trà lên, nhàm chán đảo qua lại, để xua đi thời gian còn lại.
Quan Nghị vừa lòng với cử động của cô, ngồi lại trước bàn làm việc.
Tay mới vừa đặt trên bàn phím, ánh mắt lại liếc thấy cô thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ, chợt dâng lên một cổ tâm tình không tốt. Cô nghe lời như vậy, là bởi vì vừa rồi mình đã nhắc tới Tần Tấn Dương đi!
Khẽ thở dài, lắc đầu.
Ngươi ở đây nghĩ cái gì đây? Hôm nay thật là! Ngay cả mình cũng bị Tấn Dương làm cho thần kinh điên điên rồi sao?
Không tới 30 phút, thân ảnh cao lớn của Tần Tấn Dương chợt thoáng qua trước cửa sổ phòng làm việc.
Quan Nghị cúi đầu nhìn chằm chằm một phần tài liệu trước mặt, đang chăm chú nhìn. Bỗng nhiên có cảm giác Du Ty Kỳ ở bên cạnh đứng lên, vọt một cái tới cửa văn phòng, mở cửa.
“Ê? Sao thế? Ty Kỳ?” Nghiêng đầu, theo thói quen mà hỏi.
Du Ty Kỳ không có trả lời hắn, trực tiếp chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy Tần Tấn Dương đang đứng ở trước cửa thang máy, nháy mắt nét mặt tươi cười như hoa, rực rỡ vô cùng.
“……” Quan Nghị thấy có chút kỳ quái, cũng đứng dậy, đi tới cửa phòng làm việc.
Chỉ dựa vào cửa, nhìn một nam một nữ trước thang máy.
Cái thời khắc này, trong giây lát giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, Du Ty Kỳ cả ngày bám theo Tần Tấn Dương, từ nhỏ chính là tiểu yêu tinh bám dính, nhưng không có ai biết, tại sao cô lại trở nên dính hắn như vậy!
Du Ty Kỳ nghiêng đầu, thân mật dựa vào cánh tay hắn.
“Tần ca ca! Anh đi đâu vậy? Để em đoán một chút! Có phải là anh muốn đi tìm em hay không? Hắc hắc! Hôm nay sau khi trở lại em vẫn ngoan ngoãn ở đó, không có chạy loạn nơi nào a!”
Tần Tấn Dương vốn mặt lạnh như tờ giấy, đang mở miệng muốn trách cứ cô, lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy nụ cười của cô, tất cả lời nói bèn dừng ở khóe miệng, làm thế nào cũng không xuất khẩu được.
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Tại sao cứ thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sẽ nghĩ đến cô ấy!
Đồng Thiên Ái…… Cô có thể nghĩ tới hắn hay không …… Lúc hắn nhớ cô…… Khi rãnh rỗi Cô có thể nghĩ tới hắn hay không ……
Khách sạn nổi tiếng.
Lâu đài phủ bên trong màn sương, Tần Tấn Dương Du Ty Kỳ ngồi cũng với Quan Nghị.
Du Ty Kỳ hai tay cầm dao nĩa, rất thành thục cắt một phần nhỏ thịt bít tết, bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai. Chợt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai người đổi diện.
Thói quen kiêu ngạo nói, “Thịt bò bít tết nơi này làm ăn không ngon! Không như đầu bếp cha mời về làm ăn ngon hơn!”
“Làm ơn! Cha cô là người nào! Ông ấy mời là đầu bếp nổi danh thế giới! Hơn nữa bơi đại tiểu thư thích ăn thịt bò bít tết nhất, cha cô đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô .”
Quan Nghị sấn một miếng bò bít tết ăn, gật đầu một cái, “Tớ cảm thấy ăn ngon thật ra thì cũng không tệ lắm!”
“Có sao! Mùi vị kém rất nhiều a! Em cảm thấy có chút chát chát đấy!” Nói xong, cô thả dao nĩa trong tay, không có ý định động vào nữa phần bò bít tết còn lại.(AN: *nước mắt ràn rụa* ôi, bít tết a, bít tết a! Không ăn cho tui chứ. Sao lại vứt thế kia. Hixhix mình thì chưa được ăn bít tết lần nào, họ thì dư để vứt. trời ơi trời ở chẳng cân, kẻ thì ăn không hết người thì mần không ra)
Chợt nghĩ đến mới vừa rồi xem qua cuốn tạp chí kia, trong tạp chí viết ở Đài Loan bò cho ăn cỏ người ta trồng, “Em đoán Đài Loan trâu ăn phải cỏ đều chát chát đấy! Cho nên hiện tại thịt bò cũng biến thành chát chát rồi!” (AN: đồ IQ một chữ số xiiiiiiiiiii)
Vẻ mặt Du Ty Kỳ thành thật nói, không quên bổ sung, “Mới vừa rồi trong thời gian làm việc nhìn thấy trên tạp chí đề cập tới, với bò cỏ khô vô cùng quan trọng!”
“Ha ha ——“ Quan Nghị cười to lên, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Nghiêng đầu, hỏi Tần Tấn Dương bên cạnh, “Tấn Dương! Thì ra Kỳ Kỳ lại thú vị như vậy ”
Tần Tấn dương không nói gì, chỉ "uh" một tiếng.
Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương gật đầu khẳng định, vội vàng tức giận trừng Quan Nghị, cầm nĩa lên tức giận chỉ hắn, “Buồn cười sao? Hừ! Anh còn cười nữa? Anh cười nữa! Em liền nén cái nĩa này qua!”
"Tốt lắm tốt lắm! Anh không cười!" Quan Nghị vội vàng dừng không cười nữa.
Ánh mắt đánh giá miếng thịt bò trước mặt của cô, quan tâm hỏi, “Ăn không ngon sao? Có muốn đổi phần đồ ăn khác hay không? Nếu không buổi tối lại kêu đói bụng!”
“Thế nhưng thứ đứng hàng khủng pố này thực sự ăn không ngon a!” Nói xong, vừa cầm dao nĩa lên, tượng trưng cắt lấy.
Có lẽ do quá dung sức, có lẽ do tay trơn một chút, dao nĩa đột nhiên xẹt qua cái mâm trong nháy mắt phát ra “Chi ——“ một tiếng vang chói tai.
Quan Nghị vội vàng nhíu mày, hỏi, “Không phải chứ? Em ở Đài Loan còn chưa được mấy ngày đúng không? Bây giờ dùng không quen dao nĩa rồi hả?”
“Không có! Anh mặt con nít đáng ghét!” Du Ty Kỳ liếc hắn một cái.
Có chút nhàm chán hỏi, "Anh chỗ nào đáng ghét!"
"Chỗ nào cũng ghét!" Cô sẵng giọng nói.
. . . . . .
Tần Tấn Dương vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ cãi vả ngươi một câu tôi một câu. An tĩnh không nói gì, mà trước mắt hắn, tựa hồ hiện lên tình hình lúc đầu.
“Tôi chán ghét anh tự cho mình là đúng, chán chét anh cho là có tiền là có tất cả, chán ghét khuôn mặt cười của anh giống như mặt chó, tất cả của anh làm tôi đều ghét!”
“Còn có, thịt bò bít tết ăn rất ngon, nhưng mà tôi chưa từng đến nhà hàng Tây, cho nên tôi không biết dũng dao nĩa, xin lỗi!”
Đồng Thiên Ái……. Chẵng lẽ thật sự anh không cho em có cảm giác an toàn sao……
Đột nhiên, đứng dậy, mím chặt môi, đi về phía cửa lớn.
Du Ty Kỳ cũng vội vàng đứng dậy, nhưng không có đuổi theo, chỉ nhỏ giọng hỏi, “Tần ca ca! Anh đi đâu vậy? Có phải đến phòng rửa tay hay không?”
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa tay mở cửa ra.
Tần Tấn Dương cũng không quay đầu lại, trực tiếp lắc mình đi ra khỏi cửa.
“……” Du Ty Kỳ nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vạn phần mất mác, ngã ngồi trên ghế, nhìn qua thức ăn trước mắt, sững sờ ngẩn người.
Có chút khốn đốn nói, “Anh mặt con nít…… Kỳ Kỳ quả thực là người cực kỳ chán ghét sao……”
Quan Nghị nhìn ra biểu tình dị thường mất mác của cô, mặt có chút động nói, “Không có a! Kỳ Kỳ vừa đáng yêu lại xinh đẹp, là tiểu công chúa! Tất cả mọi người đều thích em!”
". . . . . ." Không trả lời, cúi đầu.
Bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, vô cùng khổ não hỏi, "Như vậy tại sao. . . . . . Tần ca ca. . . . . . Dường như không thích em. . . . . ."
"Làm sao có thể!" Quan Kỳ thầm nhủ trong lòng"A di đà Phật" , trái lương tâm nói, "Đoán chừng Tấn Dương hắn ta gần đây tâm tình không được tốt đi! Ừ! Chuyện của công ty quá nhiều!"
Chỉ coi như không có trái lương tâm, chính xác là tâm tình không tốt!
Du Ty Kỳ gật đầu một cái, tiếp tục nói, “Tâm tình không tốt sao! Nhưng em còn cảm thấy Tần ca ca không thích em!”
. . . ."
Thấy bộ dáng cô vô cùng đưa đám, Quan Nghị an ủi, “Không có! Làm sao có thể a! Tấn Dương hắn…… Thật ra thì rất thích Kỳ Kỳ…… À…… Tựa như Tần mẹ thích Kỳ Kỳ vậy……”
"Vậy sao?" Còn có chút hoài nghi.
Khồn tự tin nói, "Ừ!"
Trong lòng nói thầm: mặc dù loại thích này, không phải là yêu.
Tần Tấn Dương sau khi nói tên khách sạn, khởi động xe Benz trở lại vịnh Cao ốc. Cơ hồ có thể nói là gấp gáp chạy đến đó, không có chút nghĩ ngợi.
Sau khi dừng xe lại, ngồi thang máy trực tiếp đến nơi đang trọ.
Cầm chìa khóa, vội vàng mở cửa. Đang mong đợi bên trong phòng đèn sáng, hoặc là trong phòng có người.
Chợt mở cửa ra, một hồi mất mác.
Trong phòng tối đen, không có một bóng người.
Đưa tay đè xuống công tắc đèn, nháy mắt cả phòng hoàn toàn sang lên. Quét mắt gian phòng, tìm thân ảnh nhỏ xinh kia. Thật lâu sau, mới chán chường dựa cửa, ngơ ngác mất hồn.
Tần Tấn Dương! Ngươi điên rồi! Lại còn trông mong cô ấy sẽ trở về đây!
Cô ấy làm sao có thể trở về đây?
Đột nhiên lại vội vàng đi vào phòng tắm, đè xuống đèn trên tường, trên kệ tắm rửa thậm chí ngay cả bàn chãi đánh răng cũng cái ly cô đã dùng qua cũng không có! Khăn lông cũng bị lấy đi!
Lo lắng xoay người, muốn tìm đến một chút xíu dấu vết cô đã từng lưu lại.
Lật tung khắp tất cả gian phòng, cư nhiên không tìm được gì.
Cô đi! Hắn mua đồ cho cô, một cái cũng không có lấy đi! Đồ của cô, một cái cũng không có để lại! Thậm chí ngay cả chút xíu dấu vết cũng không có! Cả người cứ như vậy mà biến mất!
Trong phòng ngủ, miểng thủy của kính trên bàn hóa trang , rơi đầy đất.
Tần Tấn Dương quay đầu lại, ngây ngôc nhìn đống miểng thủy tinh, từ từ nhắm hai mắt lại.
Cô chỉ lưu lại…… Đầy đất bể tan tành…… Cho hắn……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc