Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 87

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

"Tại sao tôi lại ở chỗ này á ? Thật là một câu hỏi buồn cười !" Trêu chọc mà nói.
Tần Tấn Dương nhìn thấy bộ mặt chấn định của cô khi nói những lời này, trong lòng liền cố đè nén lửa giận đang hừng hực thiêu đốt. Cũng không thèm nhìn tới người đàn ông đang ngồi trong xe thể thao mà lôi kéo tay của cô đi về phía cao ốc .
Đáng ૮ɦếƭ! Cô cư nhiên chỉ trong chớp mắt đã ở cùng một chỗ với người đàn ông khác rồi !
". . . . . ." Đồng Thiên Ái im lặng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng chợt hoảng hốt một hồi.
Hắn đang tức giận sao? Đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt cô như vậy! Hắn không phải là nên cùng một chỗ với vị hôn thê của hắn sao? Cô vốn còn tưởng rằng hắn sẽ không tới nơi này! Ít nhất, hôm nay cũng sẽ không tới !
Giang Húc ngồi ở trong xe thể thao nhìn ra được giữa hai người bọn họ có cái gì đó không đúng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng giây kế tiếp hắn lại lắc đầu một cái, quyết định không xen vào là tốt nhất!
Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa hai người, nếu thêm vào một người khác chỉ có thể càng tô càng đen hơn thôi!
Nhìn thấy thân ảnh của hai người biến mất ở trong cao ốc, lúc này hắn mới nghiêng đầu nhìn về phía trước. Đạp chân ga, lái xe đi .
Còn bên kia, Tần Tấn Dương cầm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy, không có một chút thương tiếc. Cô chỉ im lặng bị hắn lôi vào thang máy, từ đầu đến cuối thủy chung không nói một lời nào.
Cửa phòng vốn không có khóa, chỉ kép hờ. Trong phòng tối sầm, không hề bật đèn.
"Em . . . . . ." Tần Tấn Dương khạc ra một chữ, trong bóng tối không thấy rõ mặt của cô, nhưng lại có thể biết rõ biểu tình trên mặt cô đang không có một chút biến hóa nào.
Thậm chí ngay cả một câu giải thích, cô cũng không muốn nói sao? Cho dù chỉ là nói một câu "chỉ là trùng hợp", hoặc là bất kỳ nguyên nhân nào khác cũng được!
Tại sao cô chỉ là ૮ɦếƭ cũng không chịu nói gì?
Nghĩ như vậy, trong lòng lại buồn bực không chịu được, lời nói ra miệng cũng biến thành chanh chua.
"Không nghĩ tới nha! Tôi vừa mới rời đi, em liền lập tức hướng về phía người đàn ông khác ôm ấp yêu thương rồi hả? Đồng Thiên Ái! Không phải tôi đã nói em rất có bản lãnh sao? Vậy thì bãn lãnh của em cũng chỉ đến như vậy thôi sao?"
"Trước thì đi theo Tiêu Bạch Minh, ngay sau đó thì đi theo tôi, bây giờ không phải là liền bám theo cái tên Giang Thiếu Đông so với tôi còn có tiền hơn hay là so với tôi có thể cho em thỏa mãn nhiều hơn sao?"
"Hay là, em còn muốn thả dây dài câu cá lớn?"
Quá tức giận nên không còn lý trí nữa.
Hắn lúc trước còn tỏ ra dịu dàng đa tình. Nhưng bây giờ lại tàn khốc đến mức khiến cho lòng người sợ hãi, mà trong miệng, hắn câu câu chữ chữ, đều là đánh cô rơi vào vực sâu vạn trượng.
Đau lòng, đều sinh ra từ trong vô hình .
"Tùy anh!" Cô thờ ơ nói ra hai chữ.
Hắn rống to, "Cái gì là tùy anh!"
"Tùy anh muốn nói thế nào! Anh thích nói như thế nào thì cứ nói như thế đi! Tùy anh!" Cúi đầu, mắt cũng đóng lại, đem tất cả ý tứ của hai từ ấy nói ra hết.
Ở trong lòng của hắn, cô hoá ra chỉ là một người như vậy thôi sao? Thả dây dài câu cá lớn. . . . . .
Đồng Thiên Ái có chút vô lực dựa lưng vào cửa, cảm thấy uể oải cả người .
Giữa bọn họ, từ khi nào thì bắt đầu diễn biến thành cục diện như bây giờ rồi. Kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, thủy hỏa bất dung như vậy, thứ gì đã gặm nhấm lòng của bọn họ, để cho bọn họ cách nhau xa đến như vậy.
Tần Tấn Dương chợt cười lạnh, dùng thân thể nặng nề của mình đè lên cô, càng thêm vô tình nói ra miệng, "Mới vừa rồi hai người ở chung một chỗ, là đi nơi nào hả? Còn nữa? Đã làm chuyện gì?"
"Có phải làm chuyện như vậy hay không hả? . . . . . ." Vừa mới dứt lời, môi của hắn liền mang theo lửa nóng hôn lên môi của cô.
Trong nháy mắt, tay của hắn đã đặt lên nơi rất tròn của cô.
Không có tình cảm, không có nhiệt độ, chỉ là đòi lấy, đòi lấy thứ vốn phải là thuộc về hắn. Xen lẫn hơi thở dày đặc tan không được, ở nơi lưỡi của cô, muốn tìm được phần đã từng là tốt đẹp trước kia.
Đồng Thiên Ái không có phản kháng, không có lên tiếng, không làm gì cả. Trầm mặc đè nén, để hắn hôn.
Nụ hôn của hắn, *** mà chà đạp lên môi cô.
Tần Tấn Dương thấy cô không có bất kỳ phản ứng nào, hôn lưỡi của cô rồi chợt phát tiết tự đắc cắn vào. Cô bị đau, nhưng cũng không phát ra âm thanh nào mà chỉ cảm thấy mùi máu tươi đang tràn ngập ở trong khoang miệng.
Tại sao lại không phản kháng? Tại sao lại không nói lời nào!
Chẳng lẽ đối với mình, cô ấy đã trở nên khinh thường đến như vậy rồi sao? Khinh thường đến nỗi mở miệng ra cũng lười luôn rồi sao? Cho nên, cô tình nguyện lựa chọn không nhìn tới cùng với im lặng cũng không muốn đối mặt với sự tồn tại của hắn sao?
Cô có biết hay không, hắn đang khi dễ cô!
Đang ở thời điểm hắn thấy chán nản, Đồng Thiên Ái vốn đang không có phản ứng lại chợt đưa tay ra vòng lên cổ của hắn. Hai cái tay mảnh khảnh gầy nhỏ như vậy, nhưng khi nhẹ nhàng vòng lên cổ hắn lại làm hắn thấy khiếp đảm đến như vậy.
Mà môi của cô, giật giật. Từ từ nghênh hợp hắn, đốt lên chân tình khác thường.
". . . . . ." Tần Tấn Dương cũng hít một ngụm khí lạnh, cảm giác đã bị cô khơi lên. Nhưng hắn lại không muốn trong tình huống như vậy mà muốn cô, hắn quý trọng cô như thế . . . . . .
Nhưng thân thể đã không còn khống chế được nữa, phải biết hầu như không có một người nào có thể nhịn được sự ђàภђ ђạ như vậy!
Hơn nữa, dưới người hắn lại là cô gái hắn vẫn luôn một lòng. . . . . .
Hắn cúi đầu, đầu tựa vào cổ của cô, ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu thật quen thuộc, khàn khàn hỏi, "Em có biết mình đang làm những gì không? Em nhất định là không biết!"
". . . . . ." Đồng Thiên Ái không nói gì, trong bóng tối, chủ động hôn lên môi của hắn.
Nụ hôn này tựa hồ là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, nụ hôn ngượng ngùng như vậy, thậm chí cũng không thể coi như là hôn, chỉ là học bộ dáng của hắn, ***ng vào lưỡi của hắn, cũng không có động tác gì khác nữa.
Đây là có phải chính là muốn gọi mời sao? Cô gọi mời hắn?
Tần Tấn Dương áo não ***, mạnh mẽ hôn cô, nỉ non nói, "Đây mới là hôn. . . . . ."
Thật ra thì, hắn càng muốn nói, những lời trước đây hắn nói, đều là tức giận mà nói ra, là hắn hoang đường mà nói. Là vô tâm, vô ý, là hắn không hiểu phát bệnh thần kinh gì !
Không biết. . . . . . Có thể tìm về . . . . . . Những ngày yêu nhau sao. . . . . . Có thể có cô sao.
Trong phòng ngủ, tràn ngập không khí mập mờ, giường chiếu xốc xếch, người đàn ông nằm trên giường lớn, chăn chỉ đắp một nửa, lộ ra gương mặt anh tuấn pha chút tính trẻ con, mà hắn nhíu chặt chân mày, tựa hồ như đang lo lắng gì đó!
Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi của hắn, im lặng đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thân ảnh làm cho cô yêu say đắm kia.
Hoan ** đi qua, còn dư lại là gì đây?
Chợt thân thể khom xuống, nửa ngồi ở trước mặt của hắn, vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của hắn. Ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt của hắn một chút, chỉ cần tiến lên trước một phân nữa thôi là có thể chạm vào được rồi.
". . . . . ." Ngón tay nhẹ nhàng, từ từ tiến tới gần hắn .
Trong giấc mộng Tần Tấn Dương thì thầm một tiếng, đột nhiên lật người, lại yên tĩnh ngủ.
Mà ngón tay của cô, cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cứ duy trì tư thế như thế. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật lâu sau tay cô mới từ từ thả xuống, kéo chăn, thay hắn đắp kín lại.
Cô đứng lên, đem quần jean trên đất mặc lại. Áo sơ mi của hắn, còn lưu giữ hơi thở của hắn.
Mới vừa cởi ra một nút, cô liền phát hiện ra mình không bỏ cởi ra được nữa.
Lấy đi đi! Lưu làm kỷ niệm! Chỉ lấy đi một món đồ này thôi, một món này thôi! Những thứ khác, tất cả trả lại cho hắn, tuyệt đối không lấy thêm thứ gì cả! Coi như hắn chưa từng tồn tại qua!
Đi tới trước gương trang điểm , cầm lên son môi mà trước kia cô rất ít khi dùng kia lên.
Chợt nhớ tới trò đùa dai dấu môi son trước đây thật lâu, là bởi vì dấu môi son đó, cô mới cùng hắn có giao ước. Hiện tại cô thu hồi lại, toàn bộ cũng thu hồi lại, tất cả đều thu hồi lại.
Xoay cây son lên, cô dùng nó viết vài chữ lên trên gương.
Cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn Birkin ở ngón tay của mình. Cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra, trong hốc mắt lại bắt đầu ứa lệ. Động tác vô cùng nhẹ, cô đem chiếc nhẫn đặt ở trên bàn trang điểm.
Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hắn một lần cuối, ánh nhìn thật sâu thật chăm chú.
Hít thở sâu một hơi, cô nắm lấy va li mình đã thu dọn sẵn.
Xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa "Răng rắc" một tiếng, vang lên rất nhỏ, cô đóng cửa rời đi.
Ngoài trời vốn là một màu xám mù mịt, rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên. Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là đã qua một thời gian rất lâu. Người đàn ông đang ngủ say trên giường lớn cũng dần dần thức tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay dài ra, muốn tìm kiếm thân thể ấm áp kia.
Sờ về bên trái, không tìm được.
Lại đổi một cái cánh tay khác, sờ hướng phía giường bên phải, lại cũng không có gì cả.
Chân mày ban đầu đang nhíu chặt lại càng thêm rối rắm thành một đường. Chợt mở mắt, nhìn khắp phòng ngủ. Ánh mắt thâm thúy, mang theo chút hồ nghi, quét khắp cả căn phòng.
Gian phòng trống rỗng, trừ hắn ra, cư nhiên không có một ai khác!
Hắn liền ngồi bật dậy, hướng trần nhà hô một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"
Qua mấy giây sau, như cũ vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, hắn vội vàng cầm lên cái quần kia, mặc vào trên người. Thậm chí không thèm để ý tới việc phải mang dép mà vội vã đi tìm khắp căn nhà.
Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái! Cô ấy đi đến nơi nào rồi?
Có chút chán chường quay trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng không có một bóng người, hắn thất hồn lạc phách dựa vào cửa.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi chợt mở lớn ra.
Trên bàn trang điểm, một chiếc nhẫn đang yên tĩnh nằm đó.
Hắn chạy vội tới bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy. Ngẩng đầu lên, lúc này, hắn mới nhìn thấy trên mặt gương có bốn chữ được viết bằng son môi.
——"Vật về chủ cũ "
Hắn hận không thể đem chiếc nhẫn P0'p vỡ, nhớ tới những lời cô lưu lại, "Vật về chủ cũ!”. . . . . . Hách. . . . . . Hay cho một câu vật về chủ cũ. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em thật ác độc. . . . . ."
Có chút tức giận, nhưng rồi lại không tìm được phương thức phát tiết.
Hắn nắm tay thành quả đấm, nặng nề đánh vào trên mặt kính, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu "Xoảng ——", tấm gương bị đánh đến nát bấy, mấy chữ cô dùng son môi viết cũng trở nên không trọn vẹn.
Một mảnh lại một mảnh, rải rác rơi lên trên bàn trang điểm.
Máu, một giọt, hai giọt, rơi xuống.
Nhưng mà hắn cư nhiên một chút cũng không cảm thấy đau.
-------
Tòa nhà Tần thị.
Thang máy đi tới tầng cuối, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã thấy Tần Tấn Dương mím môi, suy sụp bước nhanh ra.
Mà quanh người hắn tràn ngập một không khí tức giận, đáy mắt vốn dịu dàng đã không còn như thường ngày nữa mà chỉ còn lại nồng đậm sự nghiêm trang, còn có một ít phần lạnh lùng.
Hắn đi tới phòng của Quan Nghị đang ngây ngô làm việc, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
"Cậu muốn hù ૮ɦếƭ người à! Đột nhiên tiến vào như vậy!" Quan Nghị đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cửa lại đột nhiên mở ra, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét kia, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Tần Tấn Dương nghiêm mặt, lạnh lùng nói, "Hôm nay đem trợ lí Đồng điều xuống phòng làm việc bên dưới đi!"
Nói xong, xoay người làm như muốn đi.
"À? Hai người có chuyện gì xảy ra à!" Quan Nghị kinh ngạc quát to lên.
Vốn là đã đi vài bước Tần Tấn Dương bỗng dừng lại, không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, "Có chuyện thì nói mau!" Nhưng trong lòng, hắn cũng có thể đoán được kế tiếp hắn sẽ nghe được chuyện gì rồi .
Quan Nghị sửng sốt một chút, cái ghế xoay về phía hắn, cũng không giữ bộ dáng hi hi ha ha nữa mà nghiêm túc nói, "Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới rồi! Đã đưa thư từ chức rồi thì làm sao tôi có thể chuyển cô ấy đi đây!"
"Thư cũng đã chuyển giao đến trên tay tôi rồi!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu để cho cô ấy từ chức trước để tránh Du Ty Kỳ nữa! Cho nên tôi cũng không có suy nghĩ nhiều! Chuyện gì xảy ra à? Chẳng lẽ chuyện này cậu cũng không biết sao?"
Quan Nghị khẩn trương nhìn Tần Tấn Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hắn thì chính xác không biết rồi .
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại đến nông nỗi này rồi sao?
". . . . . ." tay Tần Tấn Dương nắm viền cửa, không thấy bất kỳ hành động nào nữa, chỉ nói có ba chữ, "Tùy cô ấy !"
Nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đầu óc có chút trống rỗng, đi tới phòng làm việc của mình.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bàn làm việc cô vẫn ngồi trước đây, sững sờ ngây ngô. Chợt nghe đáy lòng trống rỗng, hắn đi tới trước bàn làm việc, đem tất cả mọi thứ trên bàn quét xuống trên đất hết.
Tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất, trên đó viết —— “Tần Tấn Dương Biến th'”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc