Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 86

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

"Đồng Thiên Ái. . . . . . Cô. . . . . . Không có sao chứ? . . . . . ." Quan Nghị vừa mới chuyển qua thân, liền nhìn thấy người phía sau sắc mặt trắng bệch, không nhịn được lo lắng hỏi.
Tình huống mới vừa rồi , cũng may mắn Đồng Thiên Ái có thể bình tỉnh nến đau lòng lấy đại cuộc làm trọng.
Bằng không, Du Đại Tiểu Thư đoán chừng sẽ đại náo Tần thị. Cứ như vậy thật đúng là sẽ có chuyện lớn!
Nhưng dáng vẻ bây giờ Đồng Thiên Ái, ngược lại có chút làm cho người ta sốt ruột. Sắc mặt khó coi như vậy, cặp mắt trống trơn , không có tinh thần, thực sự chỉ có thể dung từ "Thất hồn lạc phách" bốn chữ này để hình dung.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, ánh mắt như cũ không có tiêu cự, đối mặt với hắn, "Sao? . . . . . . Quan thư ký. . . . . . Tôi không sao. . . . . ."
Đúng là không có sao a. . . . . . Chỉ là có chút đau lòng. . . . . .
Đau lòng. . . . . . Nên coi như là không có sao. . . . .
Quan Nghị chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là cô phần này tỉnh táo cũng không phải bởi vì lấy đại cục làm trọng, mà bởi vì là một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này, có thể giải thích là "Ghen tỵ"?
Cũng không chỉ là ghen tỵ đơn thuần, hơn nữa tựa hồ còn xen lẫn một thứ gì đó. . . . . .
"Bằng không, hôm nay cô đi về sớm nghỉ ngơi đi?" Quan Nghị suy tư, nhìn mặt của cô trắng bệch, tốt bụng nói.
Đồng Thiên Ái buồn buồn gật đầu một cái, "Cám ơn quan thư ký! Vậy tôi đi trước!"
Đúng là không ở nổi nữa…Không khí nơi này…Làm cho cô cảm thấy quá mức buồn bực rồi…
Chân sải bước, hướng về phía Quan Nghị cảm kích mỉm cười. Sau đó hướng thang máy từ từ đi tới, máy móc bấm thang, đi vào trong thang máy.
Trong phòng làm việc của Tổng tài, Tần Tấn Dương nghe được thanh âm đóng cửa, không đếm xỉa đến Du Ty Kỳ, nóng nảy mà đi đến trước bàn làm việc, có chút chán chường ngồi xuống, đưa tay xoa mi tâm.
Hắn rốt cuộc đang làm gì? Bọn họ đến tột cùng tại sao lại như vậy?
Nhưng là cô …? Tại sao như vậy…
Du Ty Kỳ nhìn đến hắn ngồi ở trên ghế, bộ dạng có chút mệt mỏi.Lòng tốt nổi lên, bước đến sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa bớp vai hắn.
"Tần ca ca! Anh biết không? Khi còn ở Anh quốc, em mỗi ngày đều có cố gắng học tập ! Tần gia gia nói, như vậy mới có thể trở thành một người vợ xứng đáng với Tần ca ca!"
"Cho nên, Kỳ Kỳ vẫn rất cố gắng!"
"Mẹ cũng nói với Kỳ Kỳ rồi, không thể giống con nít nữa, như vậy Tần ca ca sẽ không thích ! Em về sau nhất định sẽ thai đổi! Không đúng! Không phải về sau! Bắt đầu từ bây giờ em liền sẽ thai đổi!"
Du Ty Kỳ nói thầm lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn không có ngừng.
Chợt, có chút mong đợi hỏi, "Tần ca ca… Lần này em tới Đài Loan… Anh sẽ cùng Kỳ Kỳ cùng nhau trở về Anh quốc sao. . . . . ."
". . . . . ." Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, không nói gì.
"Đing ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đồng Thiên Ái nhưng không có ngẩng đầu lên, đứng ở trong thang máy chậm chạp không có đi ra. Cửa thang máy ở sau vài giây tự động đóng lại, rồi lần nữa mở ra.
Thế này cô mới ý thức được mình mất hồn, đưa tay vuốt mặt.
Trong đại sảnh, nam nam nữ nữ nhân viên đi qua. Mà bọn họ khe khẽ tiếng nghị luận, tuy vậy âm lượng không phải là nhỏ.
"Ai? Nhìn! Cô ấy xuống kia! Làm sao cô lại đoán chuẩn như vậy a! Cô mới vừa nói cô ấy một lát sau đó , không nghĩ tới cô ấy thực sự đã đi xuống ! Có phải hay không có nội chiến!" Một nữ nhân viên tò mò hỏi.
bên cạnh vội vàng trả lời, "Tôi thế nào không biết a! Bởi vì cô ta là tình nhân! Tình nhân không xuống, chẳng lẽ dám ở trên đó sao!"
"Không phải nói Đồng Thiên Ái là người có khả năng trở thành vợ của Tần tổng nhất sao?" Nữ nhân viên thích buông chuyện ở một bên chen miệng.
Nữ nhân viên liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái, khinh thường nói, "Vừa lấy được tin tức! Các ngươi biết không? Tần tổng đẹp trai anh tuấn của chúng ta nhưng thật ra là có vị hôn thê rồi!"
"Hơn nữa, vị kia vị hôn thê, đã tới! Nghe nói là từ Anh quốc tới !"
"A ——"
Một đám Nữ nhân viên vây lại, giật mình há to miệng, một bộ không dám tin.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt toàn bộ dời đi, tập trung ở trên người Đồng Thiên Ái. Giống như muốn từ trên người cô, nhìn ra chút dấu vết, nhưng là cô cúi đầu, không nói một lời rời khỏi công ty.
Mùa đông,gió lành lạnh, không ngừng thôi vào mặt cô.
Đồng Thiên Ái theo phản xạ co người lại, sau đó lại buông lỏng ra. Nắm chặt tay, nhìn tư thế cô có chút cô đơn, những thứ kia rét lạnh, gió xuyên thấu qua khe hở, đem lạnh lẽo thấm vào tới trong lòng.
Trước kia, bên cạnh chắc chắn sẽ có người vươn tay, cầm thật chặt tay cô.
Hiện tại đây? Cô chỉ có một minh không phải sao?
"Thiên Ái!" Chợt, bên cạnh có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, muốn biết là ai đang gọi cô. Vốn là tròng mắt nở rộ tia sáng, nhưng bởi vì nhìn thấy người tới, nháy mắt, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
"Giang Húc học trưởng. . . . . ." Cúi đầu, vô cùng nhẹ hô một tiếng.
"Uhm" Giang Húc nghe cô hữu khí vô lực nỉ non, cảm thấy cô có cái đó không ổn, "Thế nào? Tiểu học muội đáng yêu của anh, người nào chọc giận em không vui đây? Nói cho học trưởng, học trưởng tới thay em đi trả thù!"
Hôm nay vừa đúng có chuyện tới Tần thị nói chuyện một chút về trước hạng mục không chưa có thỏa đang, không nghĩ tới vừa tới nơi, đã nhìn thấy Đồng Thiên Ái. Cô cho anh cảm giác giống như là một luồng cô hồn dã quỷ.
Đồng Thiên Ái buồn buồn nói, "Không có sao! Không có gì không vui! Cám ơn học trưởng!"
". . . . . ." Giang Húc vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô, một trăm phần trăm là không tin tưởng.
Loại giọng điệu này, loại dáng vẻ này, loại vẻ mặt này, làm sao có thể sẽ không có chuyện gì? Chỉ cần là người tinh mắt, cũng sẽ biết cô nhất định gặp được chuyện gì đó không vui.
Không muốn nói sao? Như vậy. . . . . .
Giang Húc đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thân thiết nói, "Tiểu học muội! Học trưởng rất lâu không có đi về thăm trường! Nếu không. . . . . . Hôm nay học muội bồi học trưởng đi đi dạo một chút được không. . . . . ."
" Thăm trường?" Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, có chút khốn đốn nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, thờ ơ gật đầu một cái.
Đi đâu cũng được… Không có anh ở đây. … Đi nơi nào cũng như nhau thôi .
"Ai! Tất cả mọi người tan việc rồi...! Một ngày bận rộn lại kết thúc! Tốt lắm! Chúng ta cũng đi thôi! Hôm nay cũng không cần phải chờ trợ lí Đồng cùng nhau tan việc! Cô ấy mới vừa nói thân thể không thoải mái, cho nên tôi liền cho cô ấy về nhà trước !"
Cắm đầu cắm cổ nói xong, phát hiện mình đem vấn đề cần nói đã nói được!
"Trợ lí Đồng không thoải mái sao? Mới vừa rồi còn rất tốt a!" Du Ty Kỳ nghĩ đến mới lúc nãy cô ấy còn cùng với mình xem kịch vui, theo trực giác hỏi.
Thật sự là kỳ quái! Nói thế nào mà bệnh là liền bệnh !
Giọng Quan Nghị mang hàm nghĩa nói, "Đúng a! Chính là có chút bệnh đến kỳ quái! Hơn nữa quả thật chính là không giải thích được, cộng thêm lại không biết là bệnh gì, làm cho người ta càng không hiểu nổi a!"
"Mặt con nít ca ca,anh đang nói gì vậy, nghe cũng không thể hiểu nổi!" Du Ty Kỳ thì thầm một tiếng.
Quan Nghị đưa mắt nhìn sang một người khác, càng thêm tinh tế nói, "Chỉ là bệnh này có thể tự hết, không cần phải đi gặp bác sĩ điều trị!"
"Nói bậy! bệnh nên đi bác sĩ!" Du Ty Kỳ thấy lời nói của hắn rất lạ, liền sẵng giọng nói.
Vẫn trầm mặc không nói, Tần Tấn Dương thu hồi tầm mắt, rốt cuộc bước chân, tiếp tục đi về phía thang máy.
Mà thanh âm của hắn, nhẹ nhàng bay tới, hời hợt nói câu "Không ૮ɦếƭ được" !
Cô cũng sẽ khó chịu à. . . . . . Vì hắn. . . . . .
Trong biệt thự của Tần gia ở Đài Loan, đèn đuốc sáng rỡ. Biệt thự vẫn vốn tồn tại không khí trầm mặc, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng cười vui, xen lẫn tiếng kêu gào của nữ hài tử, liên tiếp vang lên.
"Thiếu gia, tiểu thư, Quan Nghị a, các ngươi từ từ ăn! Vẫn còn có canh cá!" Vú Vương vừa cười vừa nói, vội vàng chạy trở về phòng bếp, chuẩn bị thức ăn ngon.
Kể từ khi tới Đài Loan, căn biệt thự này đã quá lâu không có không khí như vậy rồi.
"Oa —— Vú Vương! Người nấu cá dấm đường cực kỳ ngon! Những đầu bếp đang nấu chính là ngốc, làm thế nào cũng không nấu được như vú Vương a! Vừa ngọt vừa chua đấy!"
"Ai? Thật là khó gắp a! Gắp không lên được!"
Du Ty Kỳ đã thật lâu chưa dùng qua đũa rồi, ở Anh quốc cô có thói quen dùng dao nĩa, hiện tại tới Đài Loan, ngay bây giờ chưa sử dụng đũa được, ngược lại cảm thấy có chút không quen.
". . . . . ." Đang cố gắng kẹp một miếng cá dấm đường, thật là vất vả gắp sắp vào trong chén mình rồi, lại đánh rơi nửa đường.
Nhất thời, cô cong miệng lên, có chút nổi giận, cứ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn.
Liền nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút mong đợi nhìn về bên cạnh Tần Tấn dương. Ánh mắt của cô, hi vọng hắn có thể giúp cô gắp thức ăn.
Chỉ là quá đáng tiếc, Tần Tấn Dương chỉ khô khốc bới hai miếng cơm. Đặt chén ở trên bàn cơm, ngay sau đó đứng lên, lạnh lùng bỏ xuống một câu nói, liền đi lên lầu hai.
"Các ngươi từ từ ăn!"
Du Ty Kỳ nhìn thấy hắn biến mất nơi khúc quanh ở cầu thang, cả người vô cùng buồn bực cúi đầu, chiếc đũa đảo chỗ cơm tẻ, "Em lại làm sai chỗ nào! Em thật sự vô dụng, không sử dụng được đũa!"
Đột nhiên, trong chén mình, có nhiều hơn một khối thịt cá.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Nghị, hắn nhìn cô cười nói, "Tấn Dương công việc quá mệt mỏi! Em ngoan! Ăn cơm!"
"A!" Mím mím môi, cô nghe lời tiếp tục ăn cơm.
Trên ban công lầu hai, Tần Tấn Dương dựa vào lan can. Chỉ mặc đơn giản áo sơ mi, áo khoác tây trang đã cởi xuống. Một tay cắm ở trong túi quần tây, lấy điện thoại di động ra, có chút chần chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
. . . . . Hay là không gọi. . . . . .
Cái vấn đề này, thế nào mà bây giờ lại trở nên khó khăn như vậy.
Trước kia luôn không chút do dự lấy điện thoại ra, nghĩ đến cô rồi, sẽ gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà bây giờ, ngón tay đã đến lại trở về đè xuống.
Nhấn xóa, xóa lại nhắn, nhắn rồi vẫn như vậy lại xóa.
Đột nhiên phát hiện, cô cơ hồ không có gọi qua một cú điện thoại nào cho hắn. Giữa bọn họ, đến bây giờ đều là hắn gắt gao trói lại cô ở bên người, mà cô thì sao, vẫn ở vị trí bị động.
Nếu như không phải là Du Ty Kỳ đột nhiên xuất hiện, có lẽ còn có thể vẫn tiếp tục như vậy.
Chỉ là như vậy sao? Chỉ có thể như vậy sao?
Nhưng mà mình rồi lại không nhịn được, Tần Tấn Dương a Tần Tấn dương, thật ra thì đoạn tình cảm này, chỉ có mình có ý! Là ngươi chỉ đang làm theo ý mình, chứ không phải là lưỡng tình tương duyệt đây?
Không cách nào nhịn được rồi, ngừng thở, nhấn dãy số kia.
"Tu tu tu ——" , bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang.
Vẫn không người nào nghe, Tần Tấn Dương cảm thấy có chút phiền não.
Cuối cùng, bên đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng người phụ nữ êm ái trả lời, "Xin lỗi, chủ máy hiện nay không thể trả lời cuộc gọi của bạn, xin vui lòng gọi lại sau ."
Cùng thời khắc đó, trong phòng nhỏ trên cao ốc Tần thị, một chiếc điện thoại cô đơn mà nằm ở trong ngăn kéo đang rung chuông.
Vừa nhanh chóng bấm xuống một dãy số, trực tiếp đánh tới nhà trọ. Điện thoại một mực vang, nhưng cũng là giống nhau không người nào nghe. Cô thậm chí ngay cả điện thoại đều không nhận!
"Đáng ૮ɦếƭ! Tại sao không nhận điện thoại!" Nhìn màn hình điện thoại di động, áo não mà khẽ nguyền rủa ra tiếng.
Một khắc cũng không chờ được, vội vã chuyển hướng, cầm lên áo khoác tây trang đang để ở một bên, hướng lầu dưới sải bước đi tới.
Trên ghế sa lon trong phòng khách, Du Ty Kỳ đã ăn uống no đủ, mắt tinh nhìn thấy thân ảnh cao lớn, mở miệng la ầm lên, "Tần ca ca! Đã trễ thế này anh muốn đi đâu a!"
"Em ngủ trước đi!" Tần Tấn Dương trầm giọng nói, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi biệt thự.
Trong xe thể thao, Giang Húc thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh, trêu chọc nói, "Tiểu học muội! Ngươi không phải sẽ cứ như vậy sao! Cười một cái a! Bộ dạng ngươi nghiêm mặt thật là dọa người a! Lòng của bản học trưởng ta thật ra thì rất nhỏ yếu!"
"Học trưởng!" Đồng Thiên Ái có chút vô lực cười ra tiếng.
Giang Húc nhìn thấy rốt cuộc cô cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm khái nói, "Bây giờ anh mới phát hiện, dỗ dành nữ hài tử vui vẻ, thực sự là một việc siêu cấp khó khăn!"
"Sao?" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, tò mò hỏi nói, "Học trưởng gặp lại cô bé kia rồi hả ?"
Giang Húc sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ vừa đoán liền trúng như vậy, lắc đầu một cái, tản ra lửa giận ngút trời trong đầu, nhưng mà trước khuôn mặt kiều diễm kia, thật sự là đối với cô không cách nào duy trì.
"Không đề cập nữa! Đi một bước tính một bước đi!" Nói xong, vừa lạnh nhạt nói, "Cùng hắn… Cãi nhau? …"
". . . . . ." Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô lại ảm đạm, xoay đầu hướng qua bên kia, nhìn cửa sổ xe, "Không có. . . . . ."
Cãi nhau sao? Đây coi như là gây gổ sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc