Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 74

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Cuộc sống \'\'ở chung\'\' chính thức bắt đầu. Một khoảng thời gian rất dài kế tiếp trôi qua phải nói là rất có tư vị. Bởi vì có một vị đại tổng tài trở nên vô cùng nghe lời, hơn nữa còn rất là khéo léo.
Như vậy, tính toán ra thì \'\'ở chung\'\' thật ra cũng rất tốt!
Một ngày tốt đẹp mới lại bắt đầu, tinh thần cô mỗi ngày đều sung mãn, hơn nữa lại tràn đầy sức sống.
\'\'Tần Tấn Dương! Giúp em đem khăn lông phơi xong đến đây!\'\' Thanh âm của Đồng Thiên Ái từ trong phòng tắm nhẹ nhàng bay ra ngoài, sau đó là cái đầu nhỏ lộ ra.
Tần Tấn Dương đi ra từ một căn phòng ngủ khác, vẫn còn mặc áo ngủ ca rô màu xanh. Mở nửa mắt ra, mím mím môi, vô cùng nghe lời hướng đến ban công mà đi tới.
Anh đưa tay tùy tiện cầm một cái, vừa híp mắt, vừa đi tới trước phòng tắm. Gõ cửa một cái, khàn khàn nói, \'\'Lấy rồi đây!\'\'
Cánh tay gầy đưa ra, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp hét, \'\'Đưa em!\'\'
\'\'Ừ!\'\' Đem khăn lông cầm trong tay chưa cho cô, sau đó anh xoay người, bước chân nặng nề trở về phòng ngủ của mình. Chuẩn bị ngủ tiếp, bổ sung thể lực.
\'\'Đợi đã nào.....!\'\' Sau lưng có người lên tiếng.
Tần Tấn Dương nhíu mày, xoay người lại lần nữa, lần này đầu óc có chút thanh tỉnh, nghi ngờ hỏi, \'\'Làm sao nữa! Lại muốn lấy cái gì à?\'\'
\'\'Sao anh lại đưa khăn tắm cho em! Đi! Cái màu hồng ấy!\'\' Nói xong, một vật mềm nhũn bày tới trên mặt anh.
\'\'...........\'\' Trên mặt bị khăn lông ném vào, Tần Tần Dương chợt trợn to hai mắt.
Cửa kính phòng tắm mở ra, Đồng Thiên Ái vòng tay quanh ***, dáng vẻ khiêu khích. Nhìn anh một cái, thẩm vấn nói, \'\'Thế nào? Không muốn đi lấy à? Vậy cũng được! Em tự đi!\'\'
Nói xong, bước chân muốn đi đến ban công.
Tần Tấn Dương vội vàng ngăn ở trước người cô, lấy lòng mà nói, : \'\'Anh đi mà! Ai nói là anh không đi đâu! Anh sẽ đi ngay bây giờ!\'\'
Vội vàng xoay người, sải bước về phía ban công. Lấy chiếc khăn màu hồng, sợ sai lần nữa, anh hỏi lại, \'\' Là cái màu hồng này sao?\'\'
\'\'Đem tới đây!\'\' Đồng Thiên Ái cố nén cười, cũng là cố ý trầm giọng nói.
Dựa vào vách tường, tâm tình cô vô cùng tốt nhìn anh mặc đồ ngủ đi đến trước mặt mình. Ngoài ra trên mặt anh còn có chút không cam tâm tình nguyện, cùng với cả biểu tình không thể làm gì khác, quả nhiên làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
Hả? Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy anh rất đáng yêu vậy? Ai ai ai!
\'\'Cho em!\'\' Tần Tấn Dương đứng ở trước mặt cô, đem khăn lông cầm trong tay đưa tới trước mặt cô. Ngửi thấy mùi thơm tươi mát trên người cô, nhịn không được hỏi cô, \'\'Em vừa mới tắm sao?\'\'
\'\'Làm sao anh biết!\'\' Cô cầm khăn lông, hỏi.
Cánh tay có lực của anh vây lấy cô, chôn ở cổ cô mà ngửi, có chút buồn bã nói, \'\'Bởi vì em thơm quá a........ Anh buồn ngủ quá nha......Bà xã....\'\'
\'\'Anh...........\'\' Thật là vừa buồn cười vừa tức giận a!
Đường đường là tổng tài Tần thị, bây giờ ở trước mặt cô, sao anh lại giống như tiểu hài tử như vậy? Thường xuyên làm nũng, lại còn thích cò kè mặc cả cùng cô? Trước kia sao cô lại không phát hiện ra?
Cách áo ngủ, Đồng Thiên Ái hung hăng cấu lưng của anh, nhưng cô lại không có dùng nhiều lực, \'\'Anh gần đây trở nên rất không giống Tần đại tổng tài!\'\'
\'\'Thế giống như cái gì?\'\' Vẫn thanh âm mơ hồ không rõ như cũ, vẫn là giọng nói không sao cả.
Dùng sức đẩy anh ra, nhìn anh khóa chặt chân mày, nghiêm túc nói, \'\'Giống như hài tử không được cho ăn đường, hơn nữa lại còn dính lấy em vô cùng!\'\'
\'\'Anh liền muốn dính lấy em!\'\' Nói xong, lại duỗi người ra lần nữa ôm.
Đồng Thiên Ái vội vàng lui về phía sau một bước dài, đôi tay chống nạnh, giống như huấn luyện viên ra lệnh cho học viên của mình, chỉ huy nói, \'\'Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Đi vào ngủ!\'\'
\'\'Ngủ thì ngủ!\'\' Tần Tấn Dương mím mím môi, rũ cánh tay xuống.
Xoay người đi vài bước, anh quay đầu lại, buồn buồn nói, \'\'Anh hiện tại đột nhiên lại không ngủ được!\'\'
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy biểu tình thống khổ không chịu nổi của anh, rốt cuộc cười “Ha ha”. Từ từ đi đến bên cạnh anh, cô đưa tay chọc chọc ***g *** của anh.
\'\'Này!" Trong thanh âm xen lẫn một tia khác thường.
Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn con nhím nhỏ ở phía trước, lại phát hiện ra mặt của cô hơi đỏ ửng, giống như một quả táo, khiến cho anh muốn cắn một ngụm lớn. Liền nghi ngờ "Hả\'\' một tiếng, cô lại muốn làm gì?
Có chút nhịn không được gầm nhẹ, \'\'Anh cúi người xuống!\'\'
\'\'Em định làm gì?\'\' Anh không nhịn được hỏi, trong lòng thực sự cảm thấy khó hiểu!
Cô cũng không phải là muốn ngay tại thời điểm anh cúi người xuống, liền đưa tay tát anh một cái chứ, hoặc là nhấc chân đá anh một cái? Con nhím nhỏ đáng ghét này! Anh thật là bi thảm!
Đồng Thiên Ái nhíu lông mày, nghiến răng nói, \'\'Bảo anh cúi người xuống thì cúi xuống đi! Sao mà nói nhảm nhiều như vậy!\'\'
Ai! Cô bắt đầu nổi đóa!
Không có cách! Không thể làm gì hơn là vô cùng uất ức cúi người xuống, chờ hành động tiếp theo của cô. Anh híp mắt, khẽ hỏi, \'\'Thiên Ái! Em định làm gì?\'\'
\'\'............\'\' Đồng Thiên Ái nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn thật lâu thật lâu. Tựa hồ là nhìn đủ rồi, hài lòng gật đầu một cái.
Chợt, không đoán trước, ước lượng nâng mũi chân, nhanh chóng ở trên mặt trái của anh hôn một cái.
\'\'Không có gì! Em chỉ muốn hôn anh một cái!\'\' Nói xong, cầm lấy khăn lông, cô vội vàng chạy vào trong phòng tắm, cửa kính liền \'\'Bá bá ------\'\' đóng lại.
Tần Tấn Dương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hiển nhiên là không thể phản ứng kịp. Chờ đến khi anh ý thức được là có chuyện gì đã xảy ra, muốn đi bắt lấy người, nghiêng người sang, mới phát hiện cửa kính đã đóng chặt.
Môi, cũng trong nháy mắt mà mừng rỡ. Ngọt ngào mà tập kích sao? Ừm.......
Thời điểm khi Đồng Thiên Ái đi ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện Tần Tấn Dương đã ở một căn phòng khác đánh răng rửa mặt rồi. Xuyên thấu qua cửa kính, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn của anh.
Nhớ tới vừa rồi cô kích động mà hôn anh, trên mặt còn có chút nóng.
Ai ai ai! Đồng Thiên Ái! Làm sao ngươi lại không nhịn được mà hôn tên Biến th' kia rồi? Trời ạ! Chủ động dâng hiến nụ hôn a! Loại chuyện như vậy, mình thế mà cũng làm ra được!
Dùng sức lắc đầu một cái, muốn xóa đi cái xúc động vừa rồi, lại phát hiện ra nội tâm khó có thể hồi phục.
\'\'...........\'\' Nheo mắt lại, cô trợn mắt nhìn thân ảnh cao lớn trong nhà tắm một cái.
Xoay người, sải bước đi đến phòng bếp. Cô mở tủ lạnh ra, vừa thì thầm, vừa lấy đồ ra, \'\'Sữa tươi, bánh bao, pho mát, còn có trái cây....... Quả táo?.....Ừ!......\'\' Cầm một đống đồ, bắt đầu làm bữa sáng.
\'\'Ông ông ------- \'\' máy ép phát ra tiếng vang, cô đem quả táo cắt thành một phần nhỏ rồi bỏ vào. Cho thêm sữa tươi, nước trái cây đã giải quyết xong!
Lò nướng vừa \'\'Đinh ---- \'\' một tiếng, nguồn điện tự động đóng lại. Bánh bao nóng hổi, mùi thơm bay ra
\'\'Hừ hừ dạ hừ .......\'\' Đồng Thiên Ái vô cùng vui vẻ hừ cười nhỏ.
Chợt, sau lưng cô đưa ra hai cái tay, ngay sau đó Đồng Thiên Ái bị một người ôm lấy.
Không cần quay đầu cô cũng biết là ai, thân thể run lẩy bẩy, cũng không giãy giụa được, chấp nhận nói, \'\'Buông em ra! Em sắp xong rồi! Ăn xong bữa sáng còn phải đi làm nữa!\'\'
\'\'Anh đã biết......... Nhưng mà anh muốn ôm em..........\'\' Tần Tấn Dương khẽ khom thân thể xuống, đầu tựa vào cổ của cô.
Hơi thở nam tính của anh, nóng bỏng như vậy, lại gần ngay mình, đem cô vây chặt. Bỗng nhiên cô có cảm giác quanh thân run rẩy, không nhịn được bên tai đỏ cả lên.
Đồng Thiên Ái nhăn nhó, giả vờ tức giận cảnh cáo, \'\' Đếm tới 3, là phải buông ra! Nếu không em sẽ tức giận!\'\'
\'\'Lại dùng tới chiêu này!\'\' Sau lưng cô, anh vô cùng không cam lòng, lầu bầu nói. Nhưng là đôi tay anh cũng an phận mà buông lỏng lực đạo, đi tới bên người cô, cầm cái đĩa bưng lên.
Đồng Thiên Ái nhìn anh đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt giương lên nét tươi cười dịu dàng.
\'\'Không cho ăn vụng!\'\' Mắt tinh nhìn thấy anh mờ ám, cô chống nạnh cáu kỉnh ngăn cản.
Tần Tấn Dương vội vàng an phận dừng lại động tác, buồn bã quay đầu nhìn cô một cái, \'\'Không phải tất cả đều cho anh ăn sao! Thật là! Được rồi!\'\'
Nói xong, anh quay ngược đi trở về bên cạnh cô. Dắt tay của cô, cùng đi ra khỏi phòng bếp.
Cảm giác như thế, thật đúng là càng lúc càng giống vợ chồng! Cứ như vậy cùng hắn sống hết một đời..... Đây cũng là một chủ ý tốt đấy...... Ai ai ai.....
Bàn tròn nhỏ, hai cái ghế, mặt đối mặt ngồi.
Tần Tấn Dương \'\'Ừng ực ừng ực\'\' uống nửa ly sữa tươi, tay cầm lên miếng bánh mì, cực kỳ hài lòng cắn một miếng lớn, mơ hồ không nói rõ, \'\'Ừ! Ăn thật ngon!"
\'\'Anh ngu ngốc sao? Cẩn thận nghẹn!\'\' Đồng Thiên Ái không nhịn được mà dặn dò.
Anh lại vội vàng uống vài ngụm sữa tươi, nâng lông mày, nhếch môi cười nói, \'\'Bà xã đại nhân, anh biết rõ là em quan tâm đến anh!\'\'
"..........\'\' Đồng Thiên Ái trừng mắt liếc anh một cái, quyết định không nhìn anh nữa.
Anh ta là tên Biến th', càng cùng anh cãi vã đánh nhau, thì anh càng hăng say. Phương pháp tốt nhất, chính là không để ý tới anh, một người cũng hát không ra thì còn đùa giỡn cái gì!
Chợt, giống như là nhớ ra cái gì, anh ngẩng đầu nhìn cô, \'\'Đúng rồi! Cuối tuần này, anh có người bạn kết hôn!"
\'\'A! Kết hôn à! Vậy anh phải tham gia!\'\' Đồng Thiên Ái cắn một miếng bánh bao, có chút nhàm chán cầm lên tờ tạp chí ở bên cạnh, tùy ý lật vài tờ.
Tần Tấn Dương \'\'Hắc hắc\'\' cười gian, gương mặt tuấn tú lại gần, thử dò xét mà hỏi, \'\'Bà xã! Người khác đều muốn kết hôn! Như vậy đi! Chúng ta cũng thuận tiện kết hôn đi!\'\'
\'\'A!\'\' Đồng Thiên Ái không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm tạp chí, lạnh lùng hỏi, \'\'Anh muốn kết hôn à?\'\'
\'\'Ừ ừ!\'\' Tần Tấn Dương vội vàng gật đầu.
Nha? Lại có thể hỏi anh như vậy, chẳng lẽ là cô bị anh hấp dẫn rồi sao? Tốt nhất là ngày mai lấy cô về nhà, như vậy mới an toàn một chút! Tránh khỏi hai ba ngày sau lại xuất hiện \'\'Trình Giảo Kim\'\'!
Đồng Thiên Ái buông tạp chí trong tay ra, đem sữa tươi còn dư lại trong cốc uống nốt. Mỉm cười nhìn anh, \'\'Tần đại tổng tài nói muốn kết hôn, phụ nữ Đài Loan rất mong chờ!"
\'\'Em cam đoan với anh, chỉ cần anh đứng ở đường đi bộ mà hô, chỉ cần nhìn thấy diện mạo của anh, cho dù anh nghèo rớt mồng tơi. Đều có nữ nhân ngã vào, nguyện ý cùng anh kết hôn đấy!"
Nói xong, còn không quên gật đầu một cái, đối với quan điểm của mình sâu sắc đồng ý.
Ai! Ai bảo ba mẹ của anh cho anh gương mặt anh tuấn vô địch như vậy đây? Ngày nào đó nếu Tần thị sụp đổ, anh không đi làm Ngưu Lang thì thật đúng là đáng tiếc
Tần Tấn Dương nheo ưng mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, \'\'Những nữ nhân kia, anh không cần!""
\'\'Ừm! Liên quan gì tới em! Anh kết hôn, cũng không phải là em kết hôn!\'\' Lưu lại giọng nói, cô vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, sau đó đi....
Đi làm? Đi làm! Được rồi! Nếu như ở nơi nào đó chơi cả ngày, cũng coi như là đi làm, như vậy chính là đi làm đi!
Tần Tấn Dương cũng đứng dậy, đi theo phía sau cô, hét lên, \'\'Chúng ta cũng ở cùng một chỗ ! Hơn nữa ! Anh cũng sắp 30 rồi! Nam nhân đều không phải 30 tuổi là thành gia sao?.......\'\'
\'\'NO!\'\' Đồng Thiên Ái cắt đứt lời nói của anh, \'\'Tần đại tổng tài! Cái gì cũng có ngoại lệ! Anh sẽ là cái ngoại lệ đó!\'\'
\'\'Ai nói thế! Anh tuyệt đối không phải là cái ngoại lệ kia được không! Từ nhỏ lý tưởng của anh chính là tìm bà xã!\'\' Mắt cũng không chớp nói xong, anh mới phát hiện cư nhiên một chút cũng mình không chột dạ.
Ai! ban đầu anh nói ---------- nữ nhân như quần áo, tùy thời phải thay đổi.
Lần này, hủy diệt toàn bộ! Thậm chí nếu có phương pháp, anh muốn đem cô buộc ở bên mình. Con nhím nhỏ này! Làm sao lại khó trị như vậy! Thật là buồn bực!
\'\'Em hiện tại mới 23 tuổi, không tới 25 tuổi không kết hôn!" Quẳng lại những lời này, cô đem cửa phòng \'\'Phanh -------- \'\' đóng lại.
25 tuổi? này! Ý kia là anh còn phải đợi hai năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc