Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 68

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

“Làm sao vậy? ….Không thích?” Tấn Dương ngừng động tác trên tay, nghiêng thân chuyển qua đối diện cô, hơi nhíu mi một chút, nhìn con nhím nhỏ đang đứng trước mặt.
Ai, sao lại không nói chứ? Anh quả thật là sắp điên luôn rồi đây này.
Đồng Thiên Ái lắc lắc đầu, không có nói bất luận cái gì, không thể đoán được chậm rãi đưa đầu dựa vào *** anh, hai tay mịn hơi gầy có chút bất an vòng quanh eo anh.
“Thiên Ái……” Cô bỗng nhiên ôm anh, ngược lại khiến cho Tần Tấn Dương ngạc nhiên vô cùng.
Cô … làm sao vậy, sao lại kì quái thế?
Tần Tấn Dương vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cô. Cúi đầu, để sát vào bên tai của cô, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, ôn nhu hỏi han: “Hửm? Làm sao vậy, còn khó chịu à?”
Rất khác thường a! Con nhím con này, sao lại chủ động đối anh yêu thương nhung nhớ chứ? Thật là rất kì quái mà! Là cô bị gì sao, hay là muốn dùng “Mỹ nhân kế” đối anh? Còn cái yêu cầu đang làm anh phát điên lên đâu mất tiêu rồi?
“Tấn Dương…”, đầu cô chôn ở dưới *** anh, rầu rĩ phát ra thanh âm.
“Sao nào?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nỉ non một tiếng.
Đồng Thiên Ái trong tay đang cố dùng sức ôm anh thật chặt, mang theo chút lo lắng, bất an mà hỏi anh: “Tấn Dương, anh sẽ lại rời em đi sao? Về sau……”
“Sẽ không!”. Tấn Dương không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Đồng Thiên Ái rầu rĩ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vùi trước *** anh mà lơ đãng cọ cọ, giống như là đang tìm chút an ủi, cứ như vậy, vừa đáng yêu, nhưng cũng thập phần mờ ám.
Ai, Đồng Thiên Ái à, mi hãy thừa nhận đi, mi đã hoàn toàn muốn ở tại nơi này, dây dưa với gã đàn ông Biến th' này rồi! Cũng chính vì vậy mà mới có thể ở trước mặt anh ấy hỏi ra loại vấn đề này.
Nếu không phải sợ hãi anh ấy giống anh Bạch Minh , chính mình lại đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!
“Đứa ngốc này!” Tần Tấn Dương lại kéo cô vào trong lòng *** của anh.
“…….” Đứa ngốc, đứa ngốc?…..
Đồng Thiên Ái mạnh mẽ đưa anh từ trên người mình đẩy ra, vỗ vỗ tay, nheo mắt lại hỏi: “Uy! Tần đại tổng tài à! Em hiện tại đang muốn ăn cơm. Một lát nữa thì phải đi làm! Anh tốt nhất là nên đi rồi!”
Nói xong vội vàng hướng chiếc ghế dựa, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, tự cố gắng cầm lấy bánh mì, hung hăng mà cắn một cái thật to, lại chụp lấy bao bánh kem. “Kêu càu nhàu càu nhau!” mà đứng dậy, hét lên.
Hả? Vẫn còn ấm nha! Hừ hừ!!!
Tần Tấn Dương sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Ái, đối với thay đổi bất thường của cô có cảm giác: “Đầu váng mắt hoa!” Mọi người đều nói, phụ nữ thay đổi như chong chóng, hiện tại anh cũng đành gật đầu thừa nhận điểm này.
Đem ngụm sữa cuối cùng uống sạch, bình tĩnh lại mà từ ghế trên từ từ đứng lên, hướng bên kia những túi đồ đã mua sắm, nắm đại lên hai cái, nhanh nhanh đi vào phòng của mình.
Tần Tấn Dương trầm mặc nhìn một chuỗi hành động liên tiếp của cô, vẫn chung thủy im lặng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, thì khóe môi bỗng giơ lên nụ cười, một mạch hướng cái đống túi xách kia, cầm lấy cái túi màu hồng nhạt, vẻ mặt xấu xa tươi cười.
“1…..”
“2…..”
Trong lòng mặc niệm, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Quả nhiên, khi đếm tới “3” thì cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ.
Đồng Thiên Ái trên mặt có chút đỏ, ấp úng nhìn anh, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào: “Cái kia……..Đem cái kia, ….. đưa cho em!” Ông trời à, cô phải nói sao đây???
“Đưa cái gì cho em?” Tần Tấn Dương làm bộ không biết, cũng trêu tức mà hỏi han.
“Đưa nó cho em” – Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Tấn Dương mở to hai mắt ra nhìn, vẫn là bộ dáng tò mò: “Cái gì cho em a? Em không nói, làm sao anh biết chứ?”
“Anh nham hiểm!” Đồng Thiên Ái vươn tay, căm giận chỉ thẳng vào anh, nghiến răng kèn kẹt nói: “Anh đừng nói cho em biết, anh quên mua nội y! Mau đưa nội y cho em!” (Hahahaha))
Vừa định thay quần áo lại phát hiện mình ngay cả nội y cũng chưa mặc. Hai bộ quần áo ngủ tơ tằm có thiết kế ngay ***, cho nên cô mặc như thế hai ngày, một chút cảm giác cũng không có!!
Kẻ trộm Tần Tấn Dương nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cò kè mặc cả nói: “Như vậy đi! Em gọi anh một tiếng ông xã thử xem nào!”
Ai da, không biết còn bao lâu nữa mới có thể đem cô lấy về nhà, cũng không biết chừng nào mới được nghe cô kêu loại xưng hô này thực sự quá mức chờ mong rồi!
“…..” Đồng Thiên Ái chỉ vào mũi anh, thở phì phì quát: “Đồ Biến th', anh thật là không biết xấu hổ, em có ૮ɦếƭ cũng không kêu ngươi như vậy đâu!! Nhanh lên đem nội y đưa cho em! Nếu không, anh chờ coi!”
Dám bảo cô gọi anh là “ông xã” sao? Phi phi phi, đừng tưởng được một tấc lại tiến lên một thước, được đằng chân lân đằng đầu à? Mơ tưởng, ngay cả cửa sổ cũng không có nhé!
“Không gọi sao? Nếu em không gọi, anh sẽ không mang đến cho! Ai! Em phải nhớ rằng, bây giờ em không có đem tiền, làm cách nào về nhà được chứ hả? Cho dù em có tiền, muốn như thế đón xe về nhà sao?”
“Chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi ra ngoài đường cái? Hửm?” Anh hảo tâm nhắc nhở cô.
Đồng Thiên Ái trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Anh thật là ác độc! Đúng là một con người độc ác mà!”
“Nha, vậy em không gọi sao?” Anh có chút nhàm chán, dựa vào vách tường, thập phần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô. Anh chính là hiểu được thời gian của cô đang rất gấp, thôi thì cứ cùng cô cò cưa dây dưa vậy!
Đáng giận! Lần này cô sẽ nhớ kĩ, cô nhất định sẽ trả thù!!! Bằng không cô sẽ bỏ luôn cái tên “Đồng Thiên Ái” này luôn!
“Ông ………. Ông …….!” Một chữ mà cô nói nửa ngày cũng không xong, quả thật là rất khó mở miệng.
Nhắm mắt lại, nghiến răng, “Ông ……. Xã!” Trong lòng cô thầm kêu thêm một từ “công”, cứ như vậy liền biến thành: “Ông xã công!”
Lão công công! Tần công công! Rất …….
Tần Tấn Dương thấy cô một bộ dáng cười trộm, trong lòng mặc dù có chút hồ nghi nhưng cũng chậm rãi đi đến bên người cô, đem cái túi màu hồng nhạt đưa cho cô, không kiềm được hỏi: “Em là đang cười cái gì vậy, có sao không?”
Đồng Thiên Ái giả vờ vô tội, vội vàng nhận lấy cái túi, trừng mắt nhìn: “Tần công công!”
Nhìn thấy cửa phòng “Phanh!” một tiếng liền đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương nhăn lại.
Con nhím nhỏ ૮ɦếƭ tiệt này, dám đem anh biến thành “Tần công công”? Điều này đối với đàn ông chính là sự sỉ nhục lớn. Ok, tốt lắm, anh sẽ cho cô biết, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?
Bên trong phòng, Đồng Thiên Ái đem túi quần áo đổ ra hết thảy, một đống lớn quần áo nằm chễm chệ trên giường. Quần áo trong quả thật rất đẹp, còn có áo khoác công sở đậm màu, một cái xếp li nhỏ nhưng rất khác biệt với cúc áo có in hoa văn cây cối, ở giữa sự chính chắn, trưởng thành nhưng cũng không mất đi hàm xúc uyển chuyển.
Cầm lấy hóa đơn quần áo, mày lập tức nhíu lại.
Quần áo trong hiệu Chanel cũng có áo khoác, quần bò ống đứng cũng là hiệu Italy,… Này quả thật rất phung phí đi, quá xa xỉ, quá xa xỉ mà!
Lại vội vàng mở ra cái túi quần áo màu hồng nhạt kia, nhìn thấy túi bên trong màu sắc rực rỡ, trên mặt nổi lên một mảnh phiếm hồng.
Bàn tay cầm lấy một kiện quần áo trong đó, có chút chán ghét, nỉ non nói: “Calvin Klein? Nội y CK? Trời ạ!” Cúi đầu, nhìn lại bên trong, nhất thời rùng cả mình.
Anh ta quả thật là một tên Biến th' mà! Đường đường là một ngừơi đàn ông, lại không biết xấu hổ đi mua nhiều nội y như vậy? Hóa đơn tất cả đều giữ lại. Aaaaaa, chẳng lẽ không ai nói anh ấy là “Đồ Biến th'” sao? (Chị à, ảnh đi mua đồ nhiều như vậy, nhân viên mừng thấy mụ lun ý, chửi ảnh Biến th', ảnh không thèm mua nữa sao?))
Ở phòng ngoài, Tấn Tần Dương vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên cánh cửa bị mở tung ra.
Trước mặt anh, Đồng Thiên Ái chỉnh tề xuất hiện, mái tóc dài đã được buộc cao hình đuôi ngựa, áo khoác đậm màu, trang bị quần áo trong đầy đủ, không những không già đi mà càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát.
Mà cô kia, gương mặt phấn nộn, thật là làm cho người ta có cảm giác muốn bay lại hôn một cái.
“…..” Tần Tấn Dương ngây ngốc, sững sờ một chỗ, nét anh tuấn trên gương mặt đã hóa thành ngốc nghếch biểu tình, đột nhiên trong mắt lúc đó có một loại cảm giác sáng ngời.
Hả? Sao lại thế này? Vốn là cô ăn mặc rất đơn giản, tại sao anh lại thấy, cô xinh đẹp động lòng người. Mặc dù là có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt anh, cô đẹp đến chói mắt nha!
Đây có phải được gọi là “Ma lực của tình yêu” không?
“Anh nhìn cái gì thế hả?” Đồng Thiên Ái hai tay chống hông, hoàn toàn phá đi không khí lãng mạn.
Đồ Biến th'! Dám hé ra sắc mặt “Không muốn sống”, dám dung ánh mắt háo sắc nhìn cô như vậy. Loại ánh mắt này, có chút khiêu khích, nhưng cũng có chút …. Hoang mang???
Cô làm cho anh … hoang mang sao? (Haiz, tội nghiệp anh, nhìn vợ mình cũng bị chị coi là Biến th'))
Tần Tấn Dương cười nhẹ, đi đến trước mặt cô. Hơi hơi khom thắt lưng, mặt không đổi sắc khẻ hôn xuống: “Anh nhìn em, bởi vì hiện tại em đẹp lắm!”
“Hả?” Cô hồ nghi nhìn về phía anh, đưa tay sờ sờ đôi má được anh hôn qua.
Cô đẹp sao? Tên Biến th' này lại ở đó nói hưu nói vượn, tuy rằng nói mấy người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô bây giờ cũng không cảm thấy bản thân mình đẹp! Cùng so sánh với những người tình nhân trước đây của anh, tướng mạo của mình quả thực là “Uyển chuyển hàm xúc!” (Chị ơi, chị cũng Biến th' có kém gì anh đâu? Chị ko nhận mình đẹp, chỉ nhận bản thân được nhiều người theo thôi!:-j)
Bàn tay Tần Tấn Dương một lần nữa lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cưng chiều nói: “Ừm! Thôi, chúng ta đi làm đi!”
Về sau mỗi ngày đều ở bên nhau, cảm giác này … Thật tốt quá!
“Làm gì nói chuyện với anh!” Đồng Thiên Ái chán ghét chụp lấy cánh tay anh, tức giận nói: “Tần đại tổng tài à, anh còn tùy tiện như vậy nữa, em liền …..”
Nói còn chưa nói xong, lại bị anh hôn trừng phạt.
Lưỡi của anh dây dưa cùng cô, ôn nhu lại bá đạo hôn càng lúc càng sâu. Có thể cảm giác được mùi hương sữa thoang thoảng trên người cô, thân thể cô, còn có chút mùi vị trẻ con hồn nhiên.
“….” Đồng Thiên Ái theo phản xạ có muốn trốn tránh, thân mình hướng cao giơ lên.
Mà bàn tay kia của anh cũng biết chọn thời điểm thật, ngay lúc này lại hướng sau gáy cô, chế trụ đầu cô lại, gắt gao đè xuống, vẫn cùng lưỡi cô dây dưa triền miên, nóng bỏng.
Hơi thở cùng cảm giác có chút hỗn loạn, đã trở nên khó khống chế hơn.
Tần Tấn Dương lúc này ngừng hôn, thấy khuôn mặt cô vốn dĩ trở nên hồng nhuận do bị mình hôn cũng có chút đắc ý, không nhìn được cười nhẹ hôn them lần nữa.
“Ừm! Đi thôi!” nói xong nắm lấy tay cô, đi ra ngoài nhà trọ.
Chiếc xe Mercedes Benz chậm rãi lăn bánh, bên trong xe cũng im lặng, không ai nói chuyện.
Đồng Thiên Ái ngừng thở, nhìn về phía trước. Nhưng ánh mắt cũng không tự giác mà nhìn về người bên cạnh mình, đảo qua khuôn mặt anh tuấn của anh, tầm mắt dừng lại ở hai phiến môi mỏng kia.
Nghĩ đến chuyện mình vừa bị anh hôn qua, cô nhịn không được lại đỏ mặt.
Kì quái, …. Chính cô cũng không nghĩ đến việc bản thân mình thật giống cảm giác “Mê trai!”
(Chúc mừng chị gia nhập hội sắc nữ nhà chúng em! Welcome chị!))
Xe một đường đi thẳng đến tòa nhà Tần Thị, ở khoảng cách ba trăm thước, Đồng Thiên Ái bỗng dưng kêu lên: “Dừng xe, em muốn xuống xe, Dừng xe!”
“Dừng xe để làm gì? Còn chưa tới mà!” Tần Tấn Dương hồ nghi nheo mắt nhìn Đồng Thiên Ái.
“Em nói rồi, em sẽ xuống xe ở đây. Có nghe hay không vậy?”
Cô cũng không muốn cùng anh sóng đôi bước vào Tần thị, như vậy thật quá công khai, quá rêu rao rồi. Cho nên chỉ nên xuống xe ở đây, sau đó một mình đi bộ vào, ân, đây quả thật là ý kiến chính xác nhất!
Tần Tấn Dương như thế nào cũng không hiểu cô tại sao lại làm vậy nhưng cũng không ngăn trở mà đem xe đậu vững vàng tại đó: “Em nói muốn xuống ở đây mà! Thôi, xuống đi!”
“……” Kì quái, làm sao anh có thể thỏa hiệp nhanh chóng như vậy, nhưng đã được như nguyện.Đồng Thiên Ái không nghĩ ngợi, mở cửa bước ra khỏi chiếc xe Benz.
Với tay về sau đóng cửa lại, Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe ngày một xa. Trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác không nói nên lời, thế nhưng lại không biết trách ai mới đúng.
Tự trách mình ……… Hay là chuyển sang trách anh đây?
“Đau quá!” Đi được vài bước, nhịn không được cúi đầu nhìn cặp chân đang trên giày cao gót của mình. Thật sự là muốn ૮ɦếƭ quá đi! Lại không mua những loại có đế bằng phẳng, bà sẽ không mang giày cao gót nữa đâu!
Đi chậm lại vài bước, Đồng Thiên Ái lại cúi người xuống, lấy tay sờ sờ mắt cá chân “Tần Biến th'! Chắc chắn là cố ý mà!”
“B----” Bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng còi xe ôtô.
Đồng Thiên Ái quay mạnh đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe thể thao màu xám. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt ôn nhu nhưng lại không kém phần nam tính. Mà trong đáy mắt của anh, tựa hồ còn lưu lại chút rung động
Không biết vì cái gì mà cảm giác tựa hồ có chút quen mắt.
Đàn ông bên trong chiếc xe thể thao giống như nhận ra cô có điểm hoang mang, cảm thấy có chút mất mát, cười sáng lạn. “Thiên Ái học muội, đã lâu không gặp!”
“Ách?...” Thiên Ái học muội?
Đồng Thiên Ái lục lọi tìm tòi trong trí nhớ, bỗng nhiên chỉ tay thẳng vào mặt đàn ông kia, kêu lớn: “Là Giang Húc học trưởng, người mắc mưu tràng cự tuyệt của tôi ở lễ tốt nghiệp phải không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc