Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 66

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Điện thoại di động trong tay rớt xuống, rơi xuống trên chiếc giường êm ái.
Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại, Quan Nghị vạn phần tò mò tiếng thét chói tai gầm thét, "Uy! A —— không phải chứ? Tấn Dương nấu cháo? Trời ạ! Ta có nghe lầm hay không? Đồng Thiên Ái. . . . . . ?
"Uy? . . . . . . Có ai không? . . . . . . Uy! . . . . . ."
Đồng Thiên Ái đã không cách nào bận tâm điện thoại bên kia rồi, vội vàng chạy xuống giường. Cũng là len lén, cẩn thận từng li từng tí giẫm ở trên sàn nhà, tận lực không để cho mình phát ra một chút xíu thanh âm.
Đi về phía phòng bếp, nép ở cạnh cửa, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Mắt to hoạt bát nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia thì chợt nở rộ phát ra ánh sáng không thể tưởng tượng. Giống như là ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm chiếu sáng, chớp động sáng chói chói mắt .
Tạp dề bị gấp lại 1 nửa, tùy ý thắt ở eo. Không biết ở tại đây lúc nào thì đã thay ra tây trang cùng áo sơ mi đêm qua, mặc vào áo ngủ kiểu nam, tinh khiết mềm mại.
Có khí trắng bay lên, nghe được nồi đun sôi kèm theo tiếng vang "Phốc xuy phốc xuy ——".
Giờ phút này, bóng lưng của hắn, còn có nồi cháo nóng kia, đây tất cả tất cả, cũng làm cho Đồng Thiên Ái cảm giác, mình cùng hắn quả thật giống như là một đôi vợ chồng mới cưới.
". . . . . ." Le lưỡi một cái, vì ý tưởng mới vừa trong nháy mắt nổi lên của mình, cảm thấy ảo não.
Đổ mồ hôi !©¸®! Đồng Thiên Ái, mi đang nghĩ gì thế? Làm ơn! Không phải là nấu cháo cá sao! Có cần thiết cảm động thành cái bộ dáng này sao? Lại còn sẽ cảm giác mình sẽ cùng hắn là vợ chồng? Nhanh lên một chút khiến cái ý nghĩ này biến mất!
"Anh đếm tới ba, em tốt nhất đi mang dép vào. Còn nữa..., mặc một cái áo khoác dày!" Tần Tấn Dương ngay cả đầu cũng không có quay lại, lạnh lùng cảnh cáo nói.
A ——
Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn lại, nhìn bàn chân của mình, có chút bất an giật giật ngón chân. Trong lòng cũng là càng thêm hồ nghi, biến thái chết tiệt! Cũng không quay đầu lại, hắn làm sao lại biết mình không mang dép!
Rốt cuộc vẫn phải không nhịn được tò mò, lập lòe hỏi, "Làm sao anh biết em không mang dép!"
"Anh biết!" Ngắn gọn trả lời, cũng là dị thường kiên định.
Đồng Thiên Ái mím mím môi, hướng về phía bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, không cam không nguyện nói, "A! Em đi nhé ! Vậy em đi đây! Anh đã nói như vậy! Vậy em liền cố gắng đi!"
"Một!" Tần Tấn Dương có chút nhức đầu, quyết định không nhìn cô thao thao bất tuyệt, trực tiếp bắt đầu đếm ngược tính giờ.
Nghe được hắn đọc lên rồi." Một" , Đồng Thiên Ái liếc mắt. Cái gì chứ! Biến thái chết tiệt! Dám coi cô như đứa con nít ba tuổi sao? Thật đúng là tức muốn chết a! Ngày!
Giọng nam thâm trầm lại tiếp tục vang lên, "Hai!"
". . . . . ." Không đi! Không đi! Xem hắn có thể làm gì nào! Nhịn xuống!
Tần Tấn Dương rốt cuộc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, thả ra muỗng lớn trong tay ra. Từ từ xoay người lại, đang chuẩn bị mở miệng kêu"Ba" , lại phát hiện sau lưng cư nhiên không có một người.
"Em đi! Tần Tấn Dương! Anh là một thủ lĩnh đại biến thái!" Đồng Thiên Ái giống như phát tiết mở miệng hét lên thật to, thanh âm xuyên thấu qua khe cửa mơ hồ truyền đến.
Lời nói trẻ con của Đồng Thiên Ái, truyền vào trong tai Tần Tấn Dương, trên mặt thản nhiên nhưng cong lên nụ cười dịu dàng.
Từ từ đi tới cửa phòng bếp, nghiêng người sang, có chút lười biếng dựa cửa, nhìn chằm chằm gian phòng của cô, chờ đợi cô mở cửa lần nữa, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hừm? Phải nói thân thể cô sức chống cự quá tốt ! Hay là nên nói thân thể cô sức đề kháng quá kém đây?
Dầm mưa một trận, đầu óc liền choáng váng phát sốt, người nóng sốt mơ hồ ngủ ૮ɦếƭ ở trong nhà. Nhưng chỉ chớp mắt, lại vui vẻ giống như con cá chạch, bắt cũng bắt không được!
Đồng Thiên Ái! . . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .
Cửa phòng được mở ra một cái khe nhỏ kẽ hở, Đồng Thiên Ái nhô đầu ra, "Uy! biến thái chết tiệt!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương nhíu mày, đối với cái thói quen này của cô cảm thấy có chút nhức đầu. Trầm giọng nói, " Thiên Ái! Chúng ta thương lượng , về sau có thể không gọi anh là ‘biến thái chết tiệt’ hay không!"
Dầu gì hắn cũng đường đường là tổng tài Tần thị, người đàn ông trong mộng mà tất cả nữ nhân Đài Loan tha thiết ước mơ a! Ai ai ai! Sao lại thua bởi trên tay con nhím nhỏ xù lông này đây?
"A! Vậy cũng tốt!" Lần này, vô cùng nghe lời gật gật đầu.
Tần Tấn Dương nghi ngờ nhìn cô, không tin cô sẽ nghe lời như vậy, ". . . . . ."
Quả nhiên, một giây kế tiếp, Đồng Thiên Ái nghiêm trang nói, "Em có hai tên khác rất hay tùy anh chọn! ‘ Tần biến thái ’‘ biến thái ૮ɦếƭ tiệt ’! Anh thích tên nào?"
Nói xong, không quên gật đầu một cái, tựa hồ đối với chính mình nói rất là hài lòng.
"Tần biến thái" ?"Biến thái ૮ɦếƭ tiệt" ? Trời ạ! Trước không đề cập tới hai cái tên này gọi là cỡ nào hỏng bét, nhìn cũng không nhìn năng lực dùng từ của cô, căn bản cũng không lưu loát! Đầu óc của cô không biết chứa những thứ gì !
Tần Tấn Dương vuốt vuốt mi tâm, có chút tức giận quát, "Đồng Thiên Ái! Em thì không thể giống như nữ nhân khác như vậy gọi anh là ‘ Tấn Dương ’ sao?"
Thiệt là! Gọi ra tên của hắn, có khó khăn lắm sao?
"Những nữ nhân kia?" Đồng Thiên Ái bắt lại nhược điểm trong lời nói của anh, cắn cắn môi, khinh thường liếc anh một cái, "Hừ! Em cũng không phải là‘ những nữ nhân kia ’ của anh, xin lỗi! Em là gọi không được!"
Căm giận nói xong, trong lòng lại đem hắn mắng một ngàn lần. Tần ~ biến ~ thái ~ Tần ~ biến ~ thái ~ Tần ~ biến ~ thái ~!
Tần Tấn Dương lại nổi lên hứng thú, khuôn mặt tươi cười, cố ý kích thích nói, "Sao vậy? Ai! Những nữ nhân kia a! Các cô ấy thật nghe lời a! Ai? Cô bé con à đang tức giận gì thế?"
"Chẳng lẽ. . . . . ." Cẩn thận quan sát cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Một giây kế tiếp, giống như là phát hiện châu lục mới vậy, kinh ngạc kêu lên, "Chẳng lẽ, tiểu thư Đồng Thiên Ái, bây giờ em coi như là đang ghen phải không?"
Ách. . . . . .
"Két?" Đồng Thiên Ái sững sờ ở tại chỗ, trong miệng nỉ non lẩm bẩm, "Ghen? Ghen! Ghen. . . . . ."
Cô mà ghen à? Buồn cười! Hừ! Đừng có nằm mơ!
Chợt, nheo mắt lại, hận hận hướng hắn quát, "Ai ghen! Biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Em cho anh biết! Anh đã làm em phát bực á! Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba ngày, em sẽ không nói chuyện với anh!"
Quẳng xuống những lời này, đem cửa phòng hung hăng đóng.
"Phanh ——" Một tiếng, sau đó trong phòng yên tĩnh một mảnh.
Tần Tấn Dương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa thầm kêu một tiếng "Đáng ૮ɦếƭ" ! Trời ạ! Mới vừa rồi đương không đem chuyện đó ra nói làm gì vậy! Nên làm cái gì bây giờ?
Ông trời! Tần Tấn Dương! Ngươi thật là đại ngu ngốc! Tại sao ngu xuẩn như vậy!
Lần này nên làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông này đây! Trời ạ! Ba ngày không nói lời nào? Hắn làm sao chịu nổi! Một canh giờ không nói lời nào, đều không thể chịu được a!
"Xì xì thử ——" Nồi được nấu chín, hơi cháo bốc ra khỏi đỉnh , cháo tràn ra nồi.
Tần Tấn Dương vội vàng xoay người, luống cuống tay chân bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Bết bát hơn chính là, trong đầu còn phải nghĩ một lát nữa làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông! Muốn ૮ɦếƭ!
Lúc này, kia phòng đang khép chặt, cửa bị len lén mở ra.
Đồng Thiên Ái híp mắt, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu qua khe cửa, hướng ra ngoài liếc một cái. Nghe được bên trong phòng bếp truyền tới"Vang vang vang vang" một tiếng, đắc ý lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
" Biến thái chết tiệt! Để xem anh còn ngông cuồng không! Lần này đừng mơ tưởng làm cho em sẽ cùng nói chuyện với anh!" Nhỏ giọng lầu bầu xong, vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng, Đồng Thiên Ái bước nhẹ nhàng linh hoạt, hừ cười khẽ xoay một vòng. Đi tới trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, mắt to hoạt bát nháy mắt trừng lớn, cau mày lại.
"Biến thái chết tiệt! Lại còn kêu mình mặc áo khoác! Một bộ y phục cũng không có! Để cho mình mặc cái gì à?" Mím mím môi, trở tay đem tủ quần áo đóng.
Xoay người, nhìn về giường, lười biếng hướng nó đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống. Chui vào trong chăn, tiếp tục ấm áp. Ai! Thật ra thì trong phòng cũng mở máy sưởi, căn bản là không cần phải mặc áo khoác gì a!
Quả thật chính là làm điều thừa!
Trong phòng khách, Tần Tấn Dương đem cháo nấu xong nóng hổi đặt trên bàn ăn.
Xoay người, đôi tay chống nạnh, ngơ ngác nhìn vào phòng Đồng Thiên Ái. Ai! Làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông đây! Trời ạ! Mình trước kia đối với nữ nhân không phải làm rất được sao? Sao bây giờ lại trở nên uất ức như vậy chứ!
Khắc tinh! Cô ấy nhất định là khắc tinh của mình!
". . . . . ." Bất đắc dĩ đi tới cửa phòng của cô. Đưa tay gõ cửa, " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! Em cũng đã mấy ngày không có ăn rồi!"
Lẳng lặng chờ ba phút, không người nào hưởng ứng.
Tiếp tục gõ cửa, kiên nhẫn nói, " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! Anh nói anh sai rồi, được chưa nào? Tức giận thì tức giận! Nhưng tóm lại phải ăn thứ gì đó mới được!"
Lại qua ba phút, vẫn như cũ là không người nào hưởng ứng.
Tần Tấn Dương hơi tức giận, cắn răng nghiến lợi nói, "Không mở cửa đúng không? Không ra đúng không! Tốt lắm. . . . . . Anh đi lấy chìa khóa. . . . . ."
Cô không mở cửa, hắn tới mở thay cô! Dù sao cái chìa khóa đang ở trên tay hắn!
Ai? Cứ như vậy, nửa đêm còn có thể len lén sờ lên giường của cô? Hắc hắc he he hắc!
Quả nhiên, trong một nháy mắt, cửa phòng được mở ra.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc hắn một cái, cố ý không nhìn sự hiện hữu của hắn, ra khỏi phòng. Sải bước sải bước đi tới phòng khách, hướng trên ghế sa lon một ổ, ôm gối dựa, cầm lên hộp điều khiển ti vi chọn kênh.
"Sao em không mặc áo khoác?" Tần Tấn Dương xoay người, chất vấn.
Con nhím nhỏ đáng giận này! Sao lại làm cho hắn an tâm chút nào như vậy! Không biết mình mới vừa bị sốt sao? Không mặc ấm một chút, một lát sẽ tiếp tục cảm mạo nóng sốt nữa !
Đồng Thiên Ái chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng lại lầu bầu: Đại ngu ngốc! Căn bản cũng không có áo khoác! Không có áo khoác thì bảo cô mặc cái gì à? Sao lại đần như vậy!
". . . . . ." Tần Tấn Dương nhìn cô, chợt áo não cau mày.
Lúc này mới vội vàng xoay người, đi vào gian phòng bên trong, mở ra tủ quần áo, phát hiện bên trong không có vật gì! Trời đát! Hắn đều quên, lúc trước căn bản cũng không có nghĩ đến cầm áo khoác a!
Tiện tay cầm chăn lông mỏng bên giường lên, đi trở về bên người cô, ngắm nhìn cô không có tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, trầm giọng nói, "Là anh không tốt! Một lát anh bảo người đưa tới!" Nửa ngồi ở trước mặt cô, cẩn thận từng li từng tí đem cái mền khoác lên trên người của cô.
Đồng Thiên Ái vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV, không nói tiếng nào. Nhưng đáy mắt, lại rõ ràng cong lên nụ cười.
"Anh đi lấy chén cháo cho em! Em nên uống chút cháo!" Tần Tấn Dương liền vội vàng đứng lên, đi về phía bàn ăn. Có chút lúng túng tay chân lấy ra chén nhỏ, múc thêm một chén cháo nữa, từ từ đi trở về bên người cô.
Hai tay cầm chén, đưa tới trước mặt cô.
Một tia nhiệt tình trong tròng mắt, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn chằm chằm cô, cũng là một câu cũng không có nói, ". . . . . ."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rồi, Tần Tấn Dương nửa ngồi ở trước mặt cô, tựa hồ cũng không có ý đứng lên. Mà khuôn mặt anh tuấn kia, có vẻ vạn phần bất đắc dĩ cùng với thất bại.
Đồng Thiên Ái mím mím môi, vừa định mở miệng nói chuyện, rồi lại mím lại thật chặt.
Hừ! Mới vừa rồi mới nói qua ba ngày để ý đến hắn đấy! Hiện tại cũng không thể đầu hàng trước! Nếu không sau này không biết sẽ bị hắn khi dễ như thế nào! Không được! Phải nhịn!
". . . . . ." Tần Tấn Dương không nói gì, đôi tay bưng chén nhỏ, hướng cô cọ xát.
Rốt cuộc, có chút không chịu nổi nhíu mày. Nhưng không có thu hồi tầm mắt, chỉ dùng ánh mắt liếc hắn một cái. Trong lòng nghĩ tới: Tay mỏi không? Khó chịu chứ? Em xem anh có thể bưng bao lâu!
Lại qua mười phút, Tần Tấn Dương rốt cuộc đứng dậy, cầm chén đi về phía phòng bếp.
Đồng Thiên Ái cố sống cố chết nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng lưng của hắn. Cắn môi, trong lòng tức giận rồi lại không tiện phát tác. Biến thái chết tiệt! Thế Sao lại không có kiên nhẫn như vậy! Anh cũng sẽ không thể chờ thêm một chút nữa sao?
"Ừng ực ừng ực ——" , bụng phát ra tiếng kháng nghị.
Làm sao bây giờ? Cô thực sự thật đói a! A a a a a —— Biến thái ૮ɦếƭ tiệt a a a a ——
Tần Tấn Dương đem chén nhỏ bỏ vào trong lò vi ba vòng vo ba phút, sau đó lại bưng cháo đi trở về đến bên cạnh Đồng Thiên Ái. Giọng khẩn cầu, "Được rồi mà! Không nói lời nào cũng được! Nhưng mà phải đem cháo uống cạn!"
". . . . . ." Coi như anh còn là có chút lương tâm!
Đồng Thiên Ái không có tiếp tục quật cường, bởi vì không có cần thiết ђàภђ ђạ bụng của mình!
Nhận lấy chén, miệng hớp một miếng, gạo trắng nấu thành cháo, rõ ràng không có bỏ thêm gia vị, tại sao nhưng bây giờ cảm giác ngon miệng như vậy, còn mang theo chút ngọt ngào. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc