Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 60

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tần Tấn Dương ngồi trong phòng họp, chú tâm lắng nghe các trưởng bộ phận báo cáo. Đây là hội nghị mỗi tháng tổ chức một lần, chủ yếu là tham thảo, xem xét lại các hạng mục trước, đồng thời khai phá thêm các hạng mục mới. Điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên tín hiệu. Hắn liếc mắt nhìn qua một cái, vốn là sẽ không bao giờ thèm để ý đến loại tin nhắn thế này, bởi vì hơn phân nửa đều là những tin nhắn lời ngon tiếng ngọt của đám nhân tình cũ. Nhưng mà lần này, khi nhìn thấy tin nhắn tâm tình hắn đột nhiên có loại cảm giác sôi trào hết sức mãnh liệt. Minh minh chi trung, ý thức được đây là điều hắn đang mong đợi. Là tin nhắn Đồng Thiên Ái?
“Nội dung bản báo cáo này có thể cho chúng ta biết rất rõ….” Một vị trưởng bộ phận đang kiên nhẫn giải thích nội dung bản báo caó của mình. Tần Tấn Dương nghênh ngang cầm điện thoại, với tốc độ cực nhanh mở khóa, nhận tin nhắn. Cặp mắt vừa kịp chạm đến dòng chữ trên màn hình liền lóe ra thứ ánh sáng mang tên ‘sung sướng’, khóe môi cũng không tự chủ mà nhếch lên.
“Tần Tấn Dương! Anh tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho anh biết bốn chữ”. Tần Tấn Dương từ ghế lớn đột ngột đứng dậy, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, bước chân sải nhanh về phía cửa phòng. Quan Nghị đối với hành động này của hắn cảm thấy kinh ngạc vạn phần, đến khi nhìn thấy hắn đưa tay mở cửa, liền vội hỏi “Tần tổng! Ngài đi đâu vậy? Hội nghị không họp nữa sao?”. Miệng thì hỏi nhưng trong lòng không nhịn được mắng một câu “Tên tiểu tử thối này lại làm trò gì nữa đây?”
“Hội nghị hôm nay tạm thời hủy bỏ!” Tần Tấn Dương không quay đầu lại, chỉ để lại một câu như thế rồi bước ra ngoài phòng. Mở cửa xe, Tần Tấn Dương nhanh chóng khởi động, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà. Trong xe, chỉ dùng một tay lái xe, một tay khác hắn nhàn nhã dựa vào cửa xe, chống lên trên đầu. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh từng nơi mà cô có thể đi. Đồng Thiên Ái con nhím nhỏ này lần này không biết là trốn ở đâu nữa rồi. Cô cư nhiên còn dám tắt điện thoại.
Hay là cô một mình ở Cao ốc? Không đúng! Sẽ không đơn giản như thế. Vậy thì cô sẽ đi đâu được đây? Không lẽ cô gái này muốn hắn lật khắp Đài Loan này để tìm hay sao? Cô rốt cuộc thì ở đâu mới được chứ. Bốn chữ mà cô muốn nói với hắn là gì vậy? Đồng Thiên Ái cô gái này quả thật rất biết cách để *** hắn! Cho dù thế đi chăng nữa hắn nhất định sẽ tìm ra cô. Em sẽ đi nơi nào đây Thiên Ái?
Tần Tấn Dương suy tư, hai đạo mày kiếm nhíu chặt, chiếc xe cứ bâng quơ vô thức đi về phía trước, nhưng trong lúc này, tâm tình của hắn hoàn toàn khác biệt vô cùng nóng nảy, hoảng hốt còn mang theo một ít tư vị mong đợi cùng hưng phấn.
“……” Tần Tấn Dương đột nhiên đánh mạnh tay lái, quay ngược đầu xe. Đạp mạnh chân ga, Tần Tấn Dương hướng theo địa điểm tìm ra trong đầu chạy đến. Là ở nơi đó! Đồng Thiên Ái sẽ ở nơi đó. Nơi cô cảm thấy đó chính là nhà.
Cô nhi viện Nhân Ái Đài Bắc. Đã đến gần ba giờ chiếu, ánh mặt trời buổi ban chiều có vẻ mất bớt đi sự ấm áp vốn có của nó. Cùng chơi đùa với bọn nhóc, thời gian đã bất tri bất giác vượt qua. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nheo mắt lại, nhìn theo những đám mấy cuối trời lơ lửng chầm chầm di chuyển. Đám mây trời không hiểu sao lại biến thành khuôn mặt anh tuấn bá đạo của Tần Tấn Dương. Tên biến thái… anh sẽ tìm được tôi sao?
“Ở kia có một anh rất đẹp trai nha! Oa! Mọi người mau đến nhìn xem!” không biết cậu nhóc nào bên cạnh Đồng Thiên Ái hô lên một tiếng. Đám bạn nhỏ còn lại lền tranh thủ tầm mắt hội tụ đến một chỗ, giọng nói đầy vẻ mừng rỡ, ngay thơ liên tiếp vang lên “Đúng là một anh rất đẹp trai nha!”
“Anh đang xem ai vậy? Anh là đến tìm người sao?” cô gái nhỏ có khuôn mặt bầu bĩnh chu môi hỏi
Cậu nhóc tên Tiểu Bàn đi đến bên cạnh, không khách khí cốc một cái lên đầu cô gái nhỏ “Em thực sự rất ngốc rồi! Em không biết anh trai tuấn tú này là đến tìm ai sao?”
Cô gái nhỏ giương đôi mắt to, tò mò hỏi “Anh trai là đến tìm người nào?”
“Hắc hắc!” cậu nhóc cười gian hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh “Anh đẹp trai là đến tìm chị Thiên Ái đó! Bởi vì anh đẹp trai này đang nhìn chị Thiên Ái!”
Đồng Thiên Ái trên tay đang cầm quả cầu, run rẩy một cái, quả cầu liền rơi xuống đất. Hắn sao lại nhanh như vậy tìm được cô. Là tâm linh tương thông à (người còn lại biết được suy nghĩ của đối phương)? Hay hắn chính là người đàn ông kiếp này của cô?
Tần Tấn Dương dựa cả người vào xe, hướng cô nở ra nụ cười dịu dàng. Hắn lẳng lặng đứng từ xa nhìn cô, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi. Vẫn là, còn để anh tìm được cô. Chợt nhớ đến lần đầu tiên hắn đến cô nhi viện nhìn thấy tấm hình kia.
Thật ra những lời của tên Quan Nghị nói về tình cảm của hắn cũng không đúng. Hắn thật ra là bị nụ cười của cô làm cho điên đảo, ngay cả hắn cũng không biết rõ từ lúc nào chính mình đã đem cô để vào trong lòng. Nếu như muốn tìm cho rõ, vậy thì chắc là từ rất lâu rồi. Từ lúc cô vừa cười vừa cầm trên tay tấm thẻ vàng lắc lắc trước mặt hắn. Nụ cười thoáng qua lúc đó của cô lúc đó đã khiến tim anh lỗi nhịp mất rồi.
Đồng Thiên Ái từ từ đi lên phía trước, cúi gằm mặt xuống, luống cuống dùng chân đá đá những hòn sỏi trên mặt đất. Ai nha! Cô nên nói gì đây? Cô ૮ɦếƭ mất! Sớm biết hắn có thể dễ dàng tìm ra như thế này, thì có ૮ɦếƭ cô cũng không nhắn cái tin hại người như thế rồi. Bây giờ làm sao mà đối mặt với hắn đây?
A a a a —— Đồng Thiên Ái! Mau tìm cái lỗ nào để chui vào đi!
“Tôi lại tìm được em rồi!” Tần Tấn Dương nhìn cô, đem bộ dáng xấu hổ của cô thu hết vào trong tầm mắt, còn là xấu xa cố ý nói cô biết.
Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, có chút tức giận trả lời “Biết được! Tôi có mắt! Có thể thấy được!”
Gã biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Tên biến thái đáng ghê tởm! Cô sao lại đi yêu thích một tên biến thái vậy chứ? Cô hẳn là có vấn đề rồi! Không phải tên đó có vấn đề mà là cô, là chính cô có vấn đề! Thật là…. Ông trời ơi!”
Tần Tấn Dương cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha cô, thời cơ tốt như thế này, hắn nhất định phải khiến cô đem những lời trong lòng nói hết ra ngoài.
“Sao vậy? ‘Bốn chữ’ em muốn nói là gì vậy?” Tần Tấn Dương tiến lại gần cô, trong lời nói chứa đầy sự mập mờ
Cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vừa rồi liền biến mất, Đồng Thiên Ái căm giận ngẩng đầu lên, lại phát hiện tên đó đang hướng phía cô tặc tặc cười. Đúng chuẩn một con hồ ly.
Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, cắn răng nghiến lợi. Nhìn đi! Nhìn đi! Tên biến thái đắc ý quá mà! Sắc mặt hắn nhìn thấy mà ghê tởm, nụ cười kia sao mà giống mấy con cún nhe răng quá vậy! Cô biết thế nào mọi chuyện cũng như thế này! Lần này, lại muốn trồng trên tay anh á! (câu này mình pó tay, không hỉu )
“Sao vậy? Bốn chữ em muốn nói với tôi là gì đây?” Tần Tấn Dương nhất quyết không buông tha, không thể không ép con nhím nhỏ này nói ra tâm tư trong lòng! Đồng Thiên Ái đưa tay che kín mặt, từng tiếng một nói, âm thanh là cực kỳ nhỏ “ Tôi….Thấy….Thích…..Anh”. Âm thanh vừa rồi là cực kỳ nhỏ đi, thậm chí là mơ hồ nghe không rõ. Căn bản là tên đó không có cách nào phân biệt cô đã nói những gì. Đồng Thiên Ái le lưỡi một cái, đối với lời nói của mình vừa rồi cực kỳ hài lòng.
“Tôi không nghe thấy!” Tần Tấn Dương nhất định không buông tha nói, đôi mắt hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cô. Hắn cố ý! Nhất định là hắn cố ý! Cô rõ ràng là đã nói xong rồi. Được rồi! Tuy rằng cô nói có chút hơi nhỏ nhưng mà tai hắn không có bị điếc nha. Đồng Thiên Ái đưa tay, hướng anh ngoắc ngắc ngón tay “Anh không nghe được hả? Vậy tôi nói lại lần nữa nha!”
Tần Tấn Dương quả nhiên bị hấp dẫn nhích lại gần, kiên nhẫn chờ đợi.
“Bốn chữ tôi muốn nói chính là….” Đồng Thiên Ái ghé sát vào tai hắn thì thào nói, đột nhiên cô tăng thêm âm lượng, hét vào tai hắn “Tôi-----chán----ghét------anh!”
Tần Tấn Dương tái mặt, tức giận gầm nhẹ “Đồng Thiên Ái!”
Hahahaha! Biến sắc nha! Hắn ta cũng có lúc gấp gáp tức giận nha! Không phải chuyện gì hắn cũng làm được hay sao? Tần đại tổng tài như hắn cũng có lúc biến sắc nha! Thật là sảng khoái. Đồng Thiên Ái bất chợt lộ ra nhất mạt nụ cười, có chút đào khí nói “Đổi ngược lại”. Lần này đến phiên Tần Tấn Dương buồn bực, khó hiểu. Đổi ngược lại. Cái gì ngược lại? Con nhím nhỏ nhiều chuyện này, không biết có ý gì nữa đây. Sao lúc nào cũng khiến mình bận tâm nhức đầu vậy chứ? Ông trời ơi!
“Anh đúng là ngu ngốc. Nghe thế mà không hiểu sao? Tôi nói là ‘ đổi ngược lại’! Là ngược lại đó!” Đồng Thiên Ái nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở diễn giải cho hắn.
“Ngược lại?” Tần Tấn Dương lần nữa lặp lại. Đồng Thiên Ái thở dài, nguyền rủa một tiếng “Đại ngốc nghếch!”, sau đó xoay người bỏ đi. Thật là bó tay. Mình đã nói rõ như ban ngày thế rồi mà hắn vẫn không hiểu. Đúng là đại ngốc. Vậy mà cũng có chức thủ lĩnh tổng tài chứ?
Sau lưng bất chợt có bàn tay bắt lấy cổ tay cô. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn lại, thấy hắn miệng cười đến tận mang tai, trên mặt dần dần đỏ lên.
“À! Ngược lại!” Tần Tấn Dương không muốn trêu chọc cô nữa, trực tiếp kéo cô ôm vào trong ***g *** mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp nhất của mình nói chuyện với cô “Tôi thích anh ‘ Ngược lại! Thiên Ái! Về sau mỗi ngày em đều nói với anh câu này một lần nha!”
Về sau ngày nào cũng nói một lần…. lời này nghe vào tai sao giống cảm giác hai vợ chồng già lâu năm nay hồi xuân yêu nhau lần nữa quá vậy. Đồng Thiên Ái nhớ lại thời gian cùng sống chung với hắn, khuôn mặt lại ngượng ngùng đỏ lên. Ghét thật! Ở trước mặt hắn lúc nào cô cũng bị tình trạng tim đạp nhanh mặt đỏ hồng hào. Phải trấn tĩnh lại mới được! Không thế này được.
“Tôi không nói!” Đồng Thiên Ái nhỏ giọng phản kháng một câu, nhưng đôi tay lại vòng qua hông hắn, trở lại ôm lấy hắn. Tần Tấn Dương cảm giác được đôi tay cô đang vòng qua người mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động. Rốt cuộc lần này cô đã không còn trốn tránh nữa rồi. Phản ứng của cơ thể là bằng chứng thành thực đáng tin cậy nhất.
“Không được! Mỗi ngày phải nói!” Tần Tấn Dương dán lại gần sát tai cô, đe dọa “Nếu không nói thì phải làm cho anh!”
“Anh muốn làm gì?” Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.
Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười đắc ý “Không có gì! Chỉ là thế này!”
Vừa dứt lời, hắn đẩy cô ra khỏi ***, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên đôi môi cô. Chỉ là khẽ hôn mà thôi. BỞi vì, trước mặt hai người có vô số bạn nhỏ. Bọn nhóc là đang tò mò mở to hai mắt, giật mình nhìn hai người họ đây.
“A……” bọn nhỏ đồng thanh la lên.
Đồng Thiên Ái hốt hoảng đẩy Tần Tấn Dương ra, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới chậm rãi nhích xa khỏi anh. Ai! Tiêu rồi! cô làm thế nào để đối mặt với nhóm người Thiên sứ có đủ mà Ác ma cũng không thiếu này đây! Mất hết cả thể diện! làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương lại không kiêng kị gì, nắm láy bàn tay cô, trưng ra bộ dáng “Có phúc củng hưởng” đối mặt với bọn nhóc. Cúi đầu hỏi bọn nhóc “Sao nào? Thấy anh rất nghĩa khí, rất dũng cảm đi!” Lời vừa dứt trực tiếp nhận được ánh mắt trừng to của ai đó.
Đám nhóc to gan bắt đầu đặt câu hỏi “Chị Thiên Ái! Sao chị lại cùng anh đẹp trai hôn miệng vậy?”
“……”
“……”
Tần Tấn Dương, Đồng Thiên Ái đồng thời sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu nhóc. Thật không biết giờ phút này nên cảm thán thời đại tiến bộ, hay là cảm thán bọn trẻ bây giờ ‘trường thành sớm’ nữa đây! Đồng Thiên Ái hiện tại chỉ muốn đi ૮ɦếƭ cho xong, xấu hổ đưa tay che mặt, không biết phải trả lời thế nào.
“À! Bởi vì chị Thiên Ái là bạn gái của anh!” Tần Tấn Dương nghĩ nghĩ một lát cũng chỉ nghĩ ra được đáp án như thế thôi. Hắc Hắc! Đây đúng là lý do quang minh chính đại nhất đem danh hiệu ‘bạn gái’ đặt trên người cô.
Một cậu nhóc khác tiếp tục hỏi “Chị Thiên Ái! Đúng là thế sao?”
“……” Đồng Thiên Ái liếc Tần Tấn Dương một cái, không biết làm gì hơn ngoài mỉm cười, gượng gập nói “Hình như…. Đại khái là thế….”
Bọn nhóc bắt đầu nhí nhố nháo loạn, cùng nhau hét lên “A! Chị Thiên Ái có bạn trai kìa! Chị Thiên Ái phải lập gia đình rồi!”
“Thích quá! Chúng ta có kẹo ăn rồi! Có rất nhiều kẹo nha!”
“Không đúng! Trên TV nói bạn gái không phải là vợ. Chị Thiên Ái còn không có lập gia đình!” cậu nhóc có chút cà lăm cố gắng nói ra ý của mình.
“Xem ra anh phải nhanh chóng cưới em về nhà mới được!” Tần Tấn Dương nhỏ giọng nỉ non. Đồng Thiên Ái nghe hắn nói vậy cũng không để ý đến, đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của hắn. Liếc mắt nhìn thấy hắn nhăn nhó chịu đau, cô mím môi, tăng thêm lực nhéo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc