Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 54

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên lặng, yên lặng đến mức quỷ dị. Tên biến thái hầu như không còn gây khó dễ cho cô nữa. Mỗi ngày để cấp dưới sai bảo cô sửa sang lại một ít tài liệu công vụ gì đó. Cứ như thế, cũng đến mấy ngày rồi cô chưa giáp mặt hắn lần nào. Bọn họ tuy là làm chung một nơi, hàng ngày ra ra vào vào nhưng cô cũng là không thấy hắn. Đây quả thật là chuyện hết sức kì quái. Cuộc sống của cô vẫn như thế, hàng ngày đi làm mang theo một ít thức ăn, đến giờ trưa mang ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Buổi tối, tan tầm dùng thang máy dành cho nhân viên đi về.
Bọn họ chính là không hề chạm mặt. Nhưng tại sao cô lại bắt đầu mong đợi muốn nhìn thấy hắn. Đồng Thiên Ái! Da mặt cô càng ngày càng dày rồi! Muốn gặp hắn, cô nghĩ cô sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ lại nói “Đã lâu không gặp sao?”. Rồi sau đó, thế nào mà đối mặt với hắn đây? Cảm giác rất gượng gạo nha! Cho nên, STOP! Không nghĩ đến vần đề đó nữa.
Đồng Thiên Ái lười biếng, duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cảm giác mình thật sự ung dung nhàn hạ. Mỗi tháng nhận một khoản tiền lương khấm khá, lại phát hiện mình hầu như chẳng làm việc gì cả. Cảm giác chính mình là một con sâu gạo chính hiệu. Ý nghĩ mình chẳng khác gì con sâu gạo khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy vô cùng khó chịu.
Uể oải đưa tay lấy điện thoại di động trong hộc bàn ra, cũng lâu lắm rồi cô không gọi điện về Cô Nhi Viện. Khi đi khỏi cô nhi viện, hầu như tháng nào cũng sẽ liên lạc hỏi thăm mọi người một ít. Nhưng gần đây xảy ra thật nhiều chuyện, cô cũng quên gọi điện về tán gẫu cùng mọi người. Thử lục lại trong đầu tìm kiếm số điện thoại cô nhi viện, lại hoảng hốt phát hiện mình thế nào lại quên mất. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ mọi thứ cho dù có quan trọng đến mức nào cũng sẽ theo thời gian mà bị quên lãng sao? Không! Cho dù đó là gì thì cũng không thể là cô nhi viện được.
Vội vàng tìm kiếm trong danh bạ, Đồng Thiên Ái ấn nút gọi
“Tút… Tút… Tút….” Chuông đổ nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Bất an trong lòng càng ngày càng nhiều, Đồng Thiên Ái không ngừng nỉ non “ Mẹ Từ! Mau nhấc máy đi chứ! Mẹ Từ! Sao lại không nghe điện thoại?”
Điện thoại cuối cùng cũng thông
“ Alo! Đây là cô nhi viện Nhân Ái!”
“Alo! Con là Thiên Ái!” bên này Đồng Thiên Ái đã muốn khóc đến nơi, giây phút nghe được âm thanh từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng chợt yên tâm hẳn lên.
“Thiên Ái a! Dì Trương đây. Gần đây con thế nào? Lâu rồi không thấy con về lại đây. Mọi người ai cũng mong con hết!”
Đồng Thiên Ái nghẹn ngào như muốn khóc
“Vâng! Con là Thiên Ái đây dì Trương!”
“Ai nha! Có phải lại bị cảm lạnh rồi hay không? Khí trời chuyển lạnh rồi, phải chú ý mặc thêm quần áo ấm biết chưa? Bên ngoài có một mình phải biết chú ý giữ gìn sức khỏe một chút. Khi nào rảnh rỗi ghé nơi này chơi một lúc.”
“Dạ vâng! Mẹ Từ có đó không Dì Trương?”
“Hôm nay có một cậu nhóc bị bệnh, mẹ Từ mang đứa nhóc đó đi bệnh viện kiểm tra rồi. Có chuyện gì hả con?”
“À Không có gì đâu. Cho con gửi lời thăm hỏi đến Mẹ Từ. Hai hôm nữa, con sẽ trở về.” Đồng Thiên Ái đưa tay nhẹ lau đi khóe mắt ẩm ướt.
Đồng Thiên Ái có lẽ chuyên tâm quá mức nên không phát hiện từ nãy đến giờ vẫn có một người đang đứng dõi theo tâm tình cô. Hai căn phòng được tách biệt bằng một cánh cửa kính, hơn nữa là kính chuyên dụng, từ bên đó nhìn qua có thể thấy hết nhất cử nhất động của người trong phòng.
Đồng Thiên Ái tắt điện thoại, thân hình gầy yếu mệt mỏi dựa vào lưng ghế, một tay đưa lên chống đỡ cái trán. Mà ở bên này thân ảnh cao ngất của Tần Tấn Dương vẫn như cũ đứng yên, chăm chú nhìn cô gái nhỏ của chính mình.
Đứng nhìn cô thật lâu, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại. Tần Tấn Dương cảm thấy thật ảo não, đúng hơn là hắn bất lực. Cuối cùng hắn cũng chỉ biết đứng nơi này khẽ thở dài một hơi.
Đồng Thiên Ái đưa tay trên trán xuống, mở mắt ra, liếc nhìn về phía cửa làm việc.
Không có người….. Cả một cao ốc Tần thị to lớn, lúc này dường như chỉ có mình cô. Thật sự yên tĩnh quá mức khiến cô sợ hãi. Bất chợt đập bàn đứng dậy, cầm túi xách trên tay, Đồng Thiên Ái sải nhanh bước ra ngoài. Cô không muốn ở lại nơi này nữa thêm giây nào nữa, nơi này tạo cho cô cảm giác sợ hãi. Rời khỏi phòng làm việc, Đồng Thiên Ái vội bước về phía thang máy dành cho nhân viên.
Trong nháy mắt thang máy đóng lại thì phía bên trái dãy hành lang cũng xuất hiện hai thân ảnh cao ngất.
“Aaaa! Trốn việc rồi! Muốn trừ tiền lương của cô ấy không Tần tổng?” Quan Nghị đùa giỡn nói
Tần Tấn Dương liếc nhìn vẻ khoái trá của Quan Nghị, trầm muộn nói “ Trừ!”
Anh biết rõ con nhím nhỏ này rất quật cường, cô sẽ không cảm kích việc hắn đối với cô “đặc cách”. Cô gái này thật sự là rất cố chấp, hơn nữa rất có nguyên tắc. Đối với cô mà nói cách tốt nhất chính là đối xử bình đẳng như những nhân viên khác. Với cô gái có lòng tự trọng cao như thế này, cách làm thế này là chấp nhận được.
“…….” Thực là sẽ trừ sao ?
Tần Tấn Dương không đem kinh ngạc của Quan Nghị nhìn vào mắt, trầm mặc như cũ. Trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt u buồn vừa rồi của cô. Ai biết được vừa rồi hắn rất muốn bước vào căn phòng đó, ôm chặt cô vào lòng, mang ấm áp đến cho cô. Hắn còn muốn nói cho cô biết hắn đủ vững chắc cho cô dựa vào.
Chỉ là. . . . . . Thời điểm còn chưa tới. . . . . .Hiện tại vẫn chưa phải lúc. . . .
“Cậu không đuổi theo sao?” Quan Nghị nghiêng người dựa vào tường, liếc nhìn Tần Tấn Dương trầm mặc bên cạnh.
Tần Tấn Dương nhìn đèn chỉ thị của thang máy, đến khi đèn thang máy dừng lại tại số “1”, hắn lạnh nhạt nói “ Để cô ấy yên tĩnh một mình! Cô ấy bây giờ cần yên tĩnh!”
“Két!” Quan Nghị nghe câu nói của Tần Tấn Dương có chút chấn động, không dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ lúc nào Tần đại tổng tài biết thông cảm với người khác vậy? Có phải hay không khi yêu một người, bản thân sẽ vì họ mà thay đổi? Nhưng mà không thể chối cãi, việc thay đổi này thực sự không tệ.
Trầm muộn xoay người, Tần Tấn Dương lẳng lặng đi về phòng làm việc của mình. Để mặc Quan Nghị đang sững sờ tại chỗ, nhẹ nhàng nói “ Gần đây cậu có vẻ càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ? Sao nào? Nếu cậu hẳn rảnh rỗi như thế…..”
“Im nào! Tôi rất bận…. công việc của tôi….. Tôi đi đây” Quan Nghị vội vàng lắc đầu thuận tiện chuồn đi.
Đồng Thiên Ái một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mình trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở. Cô muốn hít thở không khí trong lành, cần sự ấm áp của ánh mặt trời.
Đồng Thiên Ái chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắt nhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có âm thanh xì xào của người đi đường đang nói chuyện với nhau. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, thật sự rất ấm áp. Vơi cô như vậy là đủ rồi.
“Mẹ! Sao các bạn nhỏ khác đều có ba riêng mình Thiên Ái không có?"
“Thiên Ái… Bảo bối của mẹ”
“Mẹ! Mẹ đừng khóc. Thiên Ái về sau sẽ không hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Thiên Aí không thích ba… cũng không cần ba”
“Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái!”
“Thiên Ái biết… Thiên Ái thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa nói Thiên Ái thích nhiều người nhưng Thiên Ái là thích mẹ nhất!”
Bỗng nhiên cô có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.
“Xin lỗi! Xin hỏi cô là Đồng Thiên Ái Đồng tiểu thư đúng không?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.
Đồng Thiên Ái nén sự chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu đi gợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Đồng Thiên Ái thấy trước mắt mình cô gái nhỏ, trên mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được sự thương xót.
Cô gái phía trước mặc một bộ chiffon quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Dáng người nhỏ xinh, đôi mắt to có chút tia máu nhưng lại khiến người khác có cảm giác cô gái này rất có khí chất. Đồng Thiên Ái sững sờ nhìn, cố gắng tìm kiếm hình ảnh cô gái này trong trí nhớ. Nhưng lại phát hiện mình chưa từng gặp qua cô. Ngay cả ấn tượng nhỏ nhất cũng không có. Vậy tại sao cô gái này có thể chắc chắn gọi ra tên họ đầy đủ của mình đây?
“Xin lỗi! Tiểu thư… tôi không biết cô là…..” Đồng Thiên Ái nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn bộ dáng cô gái này chắc là nhỏ tuổi hơn cô.
Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương khiến người ta cảm thấy đau lòng, “Đồng tiểu thu, tôi biết thế này là rất đột xuất nhưng tôi đứng đây đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi! Không biết Đồng tiểu thư có thời gian nói chuyện với tôi được hay không?” Cô gái nhỏ nói đến đây đầu đã cúi hẳn xuống, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác mình chính là “Chị hai”
“Được! Chúng ta đi uống café ngồi nói chuyện!”
Café Mocha không khí trong quán mang phong cách u nhã, trong quán mở loại nhạc cổ điển, nghe rất du dương êm tai. Vị trí bên trái gần cửa sổ, hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi đối diện nhau. Vừa khéo, vệt nắng theo khe cửa tiến vào chiếu xuống mặt bàn tạo nên một điểm sáng.
“Hai vị tiểu thu, café hai người đây!” nhân viên phục vụ cong người xuống, đặt café trước mặt hai cô gái.
“Cám ơn!” như có hẹn ước ngầm với nhau, hai cô gái đồng thời nói.
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thẳng cô gái trước mặt, cười thật tươi. Cô gái này tạo cho cô cảm giác rất tốt. Tuy là dựa vào cách ăn mặc có thể biết được gia cảnh cô gái này khá giàu có
“ Cô tên là gì?” Đưa tay cầm chiếc thìa nhỏ, Đồng Thiên Ái từ từ khuấy đều café.
Cô bé con vội tiếp lời Đồng Thiên Ái
“Xin lỗi! Đồng tiểu thư, tôi còn chưa giới thiệu mình! Thật xin lỗi. Tôi tên là Ôn Điềm Điềm, Ôn trong ôn nhu, Điềm trong Điềm đạm. Chính là Ôn nhu và Điềm đạm”. Cô gái nhỏ có vẻ ảo não, thấy mình càng giải thích càng rối. (Tên này là chém gió mệt nghỉ luôn, beta-er chỉnh sửa lại cho mình nha)
Đồng Thiên Ái ngạc nhiên cười một tiếng, khẽ gật đầu với cô bé trước mặt, nhẹ giọng lặp lại “Điềm Điềm… Điềm Điềm… Tên của cô nghe rất êm tai”
“Cám ơn chị!Nghe cũng không đến nỗi nào.” Ôn Điềm Điềm đỏ mặt nói khẽ, cúi đầu nhìn ly café trước mặt.
Mùi thơm thoát ra từ ly café, phiêu tán trong không trung, khiến người khác không kiềm được muốn thưởng thức. Đồng Thiên Ái hít ngửi mùi thơm củ café không nhịn được nâng tách café lên miệng, uống một ngụm. Hương vị nồng nàn của café trong nháy mắt tràn ngập trong miệng cô. Có thể cảm thấy rất rõ hương vị này đã chảy tận sâu xuống đáy lòng cô.
Nhẹ nhàng để xuống chén cà phê, Đồng Thiên Ái nhàn nhạt hỏi, "Ôn tiểu thư, xin hỏi, cô tìm tôi có chuyện gì đây?"
"Thật xin lỗi! Thật sự là rất mạo muội! Nhưng là tôi không có cách nào. . . . . ." Ôn Điềm Điềm ngượng ngùng cúi đầu, càng nói càng nhỏ, bộ dáng thừa nhận sai lầm.
Đồng Thiên Ái vội vàng lắc đầu, an ủi “ Không!Không phải thế. Cô không làm phiền tôi! Chiều chiều tôi cũng rất thích ra ngoài uống café. Café ở đây rát ngon. Như vậy đi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô tìm tôi có chuyện gì không?” Đồng Thiên Ái dò xét hỏi.
Ôn Điềm Điềm nghe thế, ngay lập tức đập bàn đứng lên, cúi đầu trước mặt Đồng Thiên Ái, thành khẩn nói “ Thật ra thì… tôi biết làm thế này là vô cùng không có lý trí, cũng không đúng nhưng mà tôi thật sự là hết cách rồi.”
“ Cô… xin cô đem Tiêu đại ca nhường cho tôi được không? Tôi biết Tiêu đại ca rất thích Đồng tiểu thư… nhưng là… Tôi thật sự hết cách rồi…. Tôi rất thích Tiêu đại ca… Tôi đã không có cha rồi… Tôi không thể mất thêm anh ấy…” (Bà cô này bị dở thật rồi, tội cho anh Tiêu quá!. Thôi anh theo em đi là ok. )
Oanh ——
Đồng Thiên Ái khi*p sợ nhìn cô gái trước mặt, không cách nào tiếp nhận tình huống này được. Cô gái này nói gì vậy? Tiêu đại ca? Là anh Bạch Minh sao? Cô gái này cầu xin cô nhường anh Bạch Minh cho cô ấy? (vâng! Chính xác 100% đấy chị ạ!) Quan hệ giữa cô bé này với anh Bạch Minh là già đây?
Cô gái này đột nhiên xuất hiện, có điềm báo gì đây? Anh Bạch Minh phản bội cô? Chẳng lẽ đây chính là giai đoạn người thứ ba lên sàn diễn sao?
Đồng Thiên Ái cố gắng áp chế sự bất an trong lòng xuống, đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai, ý bảo cô gái nhỏ ngồi xuống “Ôn tiểu thư, cô ngồi xuống rồi từ từ nói được không?”
“A! Dạ vâng! Thật xin lỗi.. Là tôi quá kích động…” Ôn Điềm Điềm đưa tay dụi mắt, nước mắt theo thế lăn dài xuống má rơi vào tách café.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc