Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 42

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Chủ nhật, ánh nắng rất đẹp. Trên đường Đài Bắc từng cặp tình nhân nắm tay nhau hay những gia đình ba người cùng đi dạo phố, hay nhứng người đi lại vội vàng . Khí trời thật tốt làm cho tâm tình người ta cũng vui vẻ hơn, trên mặt của mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
"Anh Bạch Minh! Anh nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Bên kia nhiều quán ăn vặt quá!" Đồng Thiên Ái luồn lách trong đám người, quay đầu lại sau lưng gọi. Tiêu Bạch Minh không biết từ lúc nào, đã đi cách chỗ cô rất xa rồi.
"Thiên Ái! Em chậm một chút! Nhiều người quá! Cẩn thận người khác dẫm chân em đó!" Tiêu Bạch Minh đẩy cái kính mắt trên mũi, dặn dò nói.
Sóng người dày đặt, đẩy Đồng Thiên Ái hướng phía trước đi tới. Thân ảnh nhỏ gày ở trong bể người này, giống như là con cá nhỏ trong biển rộng xanh thẳm. Mặc cho nước biển trôi đi, cũng không biết mình sẽ đi về phía nào.
"Thiên Ái!" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc không nhịn được chạy về phía trước, thân hình cao lớn chen qua đám người trước mặt. Nhìn thấy bàn tay cô vội vàng cầm chặt lấy không buông ra nữa.
Đồng Thiên Ái cười "Hắc hắc" hai cái, ánh mắt liếc nhìn bàn tay to của anh nắm chặt bàn tay mình, trong lòng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Trong đám người chung quanh thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân thân mật đi qua, lắc đác mấy lời mà những đôi tình hay nói, bọn họ ôm nhau thật chặt thỉnh thoảng lại thì thẩm to nhỏ. Bọn họ. . . . . . Bây giờ quan hệ. . . . . . Đã là hơn mức bạn bè rồi. . . . . .Tại sao. . . . . . Cô cùng anh Bạch Minh. . . . . . Thế nào cũng không có cảm giác giống như tình nhân. . . . . .(là sao?)
"Thiên Ái! bên kia là quán ăn vặt sao?" Tiêu Bạch Minh dắt tay của cô, lách qua sóng người huyên náo đi vào quán nhỏ.
"Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . ." Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của anh không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình tay bỏng đến không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí. . . . . . muốn bỏ . . . . . . tay của anh ra. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi là thế nào? Ngươi không phải là vẫn luôn thích anh Bạch Minh sao? Tại sao hiện tại anh ấy nắm tay ngươi, tự nhiên mình lại có ý nghĩ này ! "Thích có rất nhiều loại. . . . . . Thân thể tương đối thành thực. . . . . ."chẳng lẽ giống như lời Y Y nói . . . . . .nhưng tại sao. . . . . . Cô lại không có ghét người kia ᴆụng chạm. . . . . . Thậm chí là nụ hôn của hắn. . . . . .Mặc dù, chán ghét hắn như vậy. Cửa hàng trước mắt buôn bán các loại đồ nướng . Tiêu Bạch Minh đi ra chỗ trống ôm Đồng Thiên Ái ở trước иgự¢ tránh khỏi đám người chật chội. Cúi đầu hỏi thở nóng rực phả vào cổ của cô "Thiên Ái! Em ăn cái nào đây?"
Đột nhiên giữa cổ có một chút khó chịu. Thậm chí có thể cảm thấy tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng lên. Quá thân mật. . . . . . Giữa bọn họ. . . . . . Như vậy thân mật. . . . . . Phải là chuyện đương nhiên a. . . . . . Tại sao. . . . . . Thân thể của mình. . . . . . cảm thấy ghét như vậy. . . . . .
". . . . . ." Thân thể trực tiếp hướng nơi đó nói "Dạ. . . . . . Tùy ý. . . . . . Ăn gì cũng được. . . . . ."
Sau lưng không biết bị người nào ở phía trước đẩy một cái, Tiêu Bạch Minh lảo đảo về phía cô. Mà môi của hắn đúng lúc Đồng Thiên Ái nghiêng đầu trong nháy mắt trên gương mặt của cô rơi xuống một nụ hôn nhẹ. Hai người đồng thời đỏ mặt, có chút ngại ngùng, lúng túng không nói gì.
"Anh Bạch Minh, em muốn ăn bạch tuộc viên. Nơi này nóng quá, em ở bên ngoài chờ anh." Vội vàng nói xong, cả người từ bên cạnh hắn vòng qua, chui ra khỏi đám người.
Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ có hành động đó. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái cũng đã đứng ở phía sau đám người bên ngoài. Chiều cao 1m6 mấy mặc dù không tính là lùn, nhưng là bị bao phủ bởi đám người phía sau. Đồng Thiên Ái tâm bên trong có chút đau lòng, ngắm nhìn Tiêu Bạch Minh ở trong đám người rồi chợt cúi đầu. Quanh mình náo nhiệt như vậy,nhưng tim của mình lại trống rỗng một mảnh. Cảm thấy khổ tâm vì không biết làm sao, ngay cả mình còn không hiểu nổi nội tâm của mình. . . . . . Cô, rốt cuộc là thế nào. . . . . .Thích anh Bạch Minh lâu như vậy, hiện tại đã trở thành bạn gái của anh cô nên thật vui vẻ mới đúng ! Thế nào lại một lần nữa cự tuyệt anh?Lần trước là ở trên xe cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .Lần này, ghét anh nắm tay của mình, thậm chí chỉ là môi của anh không cẩn thận hôn trên gò má, mình cứ như vậy sợ hãi chạy đi. . . . . .Đồng Thiên Ái! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Làm như vậy là sẽ làm thương tâm anh Bạch Minh ! Một lúc sau, Tiêu Bạch Minh cầm mấy xâu bạch tuộc viên nhỏ, từ trong đám người đáng hò hết loạn lên đi ra ngoài. Trang phục đầu tóc vì chen lấn biến thành xốc xếch. Sải bước đi tới trước mặt Đồng Thiên Ái, đem bạch tuộc viên nhỏ đưa cho cô cười nói, "Nhanh ăn đi! Nguội sẽ không có mùi vị !"
"Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái buồn buồn nói, lại chậm chạp không có đưa tay.
Anh Bạch Minh luôn đối với cô tốt như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không cùng cô so đo. . . . . . Mỗi lần cô giả bộ đều làm như không có chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao cứ điềm nhiên như không có việc gì, như vậy để cho cô ngược lại càng thêm khó chịu. Cắn răng vì ý tưởng đáng xấu hổ của mình.Anh Bạch Minh đối với mình tốt như vậy, hiện tại lại trốn tránh trách nhiệm đẩy đến trên người anh đi? Đồng Thiên Ái! Ngươi đúng là đáng ૮ɦếƭ! Tiêu Bạch Minh nhìn cô vẫn không có phản ứng, nụ cười có chút cứng ngắc, lại vẫn bình thản nói "Thiên Ái! Có phải khát nước hay không? Hay như thế nào?"
Đồng Thiên Ái. . . . . . Làm sao ngươi có thể phụ lòng một người đối với ngươi tốt như vậy. . . . . .Trừ phi, ngươi là một người vô tình vô nghĩa.
"Không phải! chỉ là đột nhiên gió thổi hạt cát vào trong mắt em nên mắt có chút khó chịu !" Nói xong, đưa tay làm bộ dụi dụi con mắt.
Nhận lấy bạch tuộc viênTiêu Bạch Minh một tay chủ động nắm lấy tay của anh.
Tay của cô đang nắm bàn tay to của anh cảm giác lòng bàn tay của anh còn có chút mồ hôi. Chẳng lẽ là bởi vì khẩn trương sao? Trong lòng đột nhiên có một chút cảm giác khác thường, cố gắng kìm chế rung động ký lạ xuất hiện. Người yêu vốn là nên như thế. Đồng Thiên Ái, ngươi bây giờ là bạn gái của anh Bạch Minh! Về sau, gả cho anh ấy sẽ là vợ của anh ấy!
"Anh Bạch Minh , em còn muốn đi chổ ăn cát băng!" Đồng Thiên Ái lôi kéo tay của hắn, tầm mắt nhìn về quán cát băng cách đó không xa.
Tiêu Bạch Minh có chút khó xử, ân cần nói "Thiên Ái! Bây giờ thời tiết cũng lạnh rồi! Ăn cát băng sẽ ăn đau bụng đấy!"
"Ai nha!anh Bạch Minh thật mất hứng! Hôm nay trời nóng như vậy! không có cảm giác lạnh a!" Đồng Thiên Ái bĩu môi, dắt hắn hướng mục tiêu đi tới.
". . . . . ." Tiêu Bạch Minh không nói gì thêm, nhưng mà trên mặt lại là nụ cười nhàn nhạt.
Đi ở phía trước Đồng Thiên Ái thỉnh thoảng lại nỉ non "Muốn ăn cái gì đây ? Chocolate? Thảo môi? Còn là cái gì đây? . . . . . . anh Bạch Minh thích vị mật anh đào . . . . . ."
Ngay lúc này, tựa hồ có thể nghe được âm thanh vẫy cánh của Thiên Sứ . Thì ra hạnh phúc cũng có thể gần như thế. . . . . . trên đường đông đúc tai một ngã rẽ, có một người rốt cuộc không chịu nổi "Oa oa ——" kêu to.
"Dạ dày em thật căng! Không thể chịu nổi! em đi không nổi nữa!" Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ kêu la, khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não.
Tiêu Bạch Minh dừng lại đột ngột mắt nhìn cô "Thiên Ái! Có phải rất là khó chịu hay không?"
Tầm mắt quét qua bốn phía, dừng tại trên cái ghế dài cách đó không xa "Đi đâu ngồi nghĩ một lát đi? Nghỉ ngơi một chút! em vừa rồi mới ăn nhiều đồ như vậy, không khó chịu mới là lạ!"
"vâng!" Đồng Thiên Ái liền vội vàng gật đầu, không có phản ứng. Ngồi ở đầu đường, nhìn người và xe đi qua đi lại không ngừng. Không khí náo nhiệt giông như trong phim ảnh mà mình lại chỉ là 1 khán giả đứng xem. Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp phủ lên người thấy thoải mái mơ màng muốn ngủ. Đồng Thiên Ái ngồi ở trên ghế, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Thiên. . . . . ." Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn về phía cô, phát hiện cô dựa vào thành ghế, cả người đắm chìm trong không khí ấm áp ở nơi này. Đưa tay, đỡ lấy đầu cô nhẹ nhàng để cho cô dựa vào vai mình.
Không biết qua bao lâu, những người đi trên đường có chút động.
"Oa ——" một tiếng kêu kinh ngạc của người con gái ở trong đám đông đi dừng lại trầm trồ khen "A! Người đàn ông này rất đẹp trai a! Thế nào đẹp trai như vậy a! Là minh tinh mới nổi sao?"
"Cái gì ? Minh tinh?người thật trì độn! Hắn So với minh tinh còn đẹp trai hơn!" các chị em bên cạnh vội vàng nói tiếp.
Đứa con gái sửng sốt một chút"Hắn là ai à? Không phải minh tinh cũng đẹp trai như vậy à? Hắn có xuất hiện trên TV mà!"
"Hắn là tổng tài của Tần Tấn Dương của tập đoàn Tần thị á! Ngươi cũng không xem tạp chí sao? Ngay cả điều này cũng không biết! Ngươi thật lạc hậu á!" Xung Quang vang lên tiếng cảm thán. Tiếng nghị luận rối rít nổi lên bốn phía, đặc biệt là các cô gái, mặt phải mưu cầu danh lợi.
Tiêu Bạch Minh nghe được ba chữ "Tần Tấn Dương", thấy màn ảnh lớn phía trước đang trực tiếp truyền hình. Nghiêng đầu liếc về phía Đổng Thiên Ái đang tựa đầu vào vai hắn. Trong lòng chỉ muốn tìm hiểu hết tất cả những thứ liên quan đến cô. Ở trước mặt cô tất cả đều ௱ôЛƓ lung.
Không biết lúc nào. . . . . .Đồng Thiên Ái đã mở mắt ra. . . . . . ". . . . . ." Trầm mặc không nói.
Ngồi ngay ngắn, thu lại tầm mắt. Ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn, không để cho người ở bên cạnh phát hiện mình biết mình đã tỉnh, hay mình đang chú ý tới Tần Tấn Dương . . . . . .
Cho dù là đang ngủ, nhưng nghe được tên của hắn cũng lập tức mở mắt. Đây là cái gì? Người tồn tại trong tiềm thức sao? Có lẽ nói hiện tại giả vờ như không biết,là lựa chọn tốt hơn như vậy sẽ không làm khó cô.
Nói thẳng thắn hơn, Tiêu Bạch Minh, không cần phải tự làm khó mình. Ngươi đang sợ, sẽ mất đi Đồng Thiên Ái. Mình so với người nam nhân kia mà nói, không có phần thắng nào. . . . . .
Đột nhiên phát hiện, mình cũng là ích kỷ như vậy.
Muốn đem Đồng Thiên Ái cột vào bên cạnh mình, sợ cô ấy rời đi.
Tiêu Bạch Minh. . . . . . Tình yêu của ngươi. . . . . . Thật là ích kỷ. . . . . . Thực sự. . . . . . Quá ích kỷ. . . . . .
Trên màn hình lớn, kênh giải trí, nữ dẫn chương trình lộ ra nụ cười sáng lạn.
Tần Tấn Dương mặc bộ Âu phục màu bạc hạng sang, hai chân thon dài. Mái tóc ngắn đen dài, đôi mắt kia lại bắn ra tia sang sắc bén như chim ưng.. . . . . .
"Tiết mục cuối cùng đây rồi, muốn cảm tạ Tần tiên sinh đã bớt chút thời gian quý báu đến tham gia phỏng vấn lần này." Người nữ chủ trì cười quyến rũ một tiếng, chợt mở to hai mắt.
Vạn phần tò mò nói, "Không biết ở tại nơi này, có thể mạn phép hỏi Tần tiên sinh một câu hỏi riêng tư hay không?"
". . . . . ." Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười mê người , khẽ gật đầu
Cô dẫn chương trình khuynh đảo ở bên trong nụ cười của hắn. “Câu hỏi này, chỉ sợ là toàn bộ những cô gái Đài Loan cũng muốn hỏi a! Đó chính là —— Tần tiên sinh thực sự cùng đương kim minh tinh điện ảnh quan Mị nhi tiểu thư là người yêu của nhau sao?"
Ống kính lập tức toàn bộ chuyển sang Tần Tấn Dương, qua thật lâu, hắn trấn định nói hai chữ, "Không phải."
"Như vậy, trong suy nghĩ của Tần tiên sinh, người yêu của anh nên là một cô gái như thế nào nhỉ?" Người dẫn chương trình chưa từ bỏ ý định hỏi tới. Tần Tấn Dương đột nhiên cười nhẹ một tiếng. Trầm mặc chốc lát, suy tư nên trả lời như thế nào.
"Cô ấy. . . . . . Tôi không biết phải hình dung cô ấy như thế nào. . . . . . Cô ấy là một cô gái rất bình thường. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . . Cô ấy là người mà tôi muốn cưới. . . . .". . . . . .Đồng Thiên Ái đột nhiên ngừng thở, nghe được bốn phương tám hướng truyền tới tiếng rút khí cùng tiếng kêu sợ hãi đầy hưng phấn
Địa Cầu vào giờ khắc này, đều giống như đã ngưng chuyển động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc