Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 24

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Quan nghị nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ. Không phải chứ? Không phải thời điểm Đồng Thiên Ái cùng nam nhân khác đi đến, tiểu tử thối Tấn Dương này chỉ nhìn một chút thôi sao? Vậy ánh mắt này là sao đây? Sao lại làm cho người khác rợn tóc gáy luôn vậy. Giống như... đúng! Giống như bộ dáng ông chồng ở nhà bắt được quả tang vợ mình bên ngoài vụng trộm cùng kẻ khác.
"...."
Tần Tấn Dương trầm mặc trong chốc lát, bỗng dưng đứng dậy. Giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc! Cũng không có đơn giản như thế mà kết thúc. Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ đó.!
Quan nghị khốn hoặc nhìn tới trước mặt hắn, tầm mắt theo hắn mà di động, cuối cùng không nén được tò mò hỏi:
- Cậu vừa đi nơi nào?
Tần Tấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì. Toàn thân khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nhiều, lộ ra một chút ẩn nhẫn tức giận, tựa hồ chỉ cần ai đó nhẹ nhàng châm lửa cũng sẽ theo đó mà nổ tung như núi lửa, sau đó không gì có thể cản lại.
Quan nghị nhìn bộ dáng trầm tĩnh của hắn, trong lòng không nhịn được ve mùa đông. Cho đến khi hắn ra khỏi phòng làm việc, biến mất trước mắt, lúc này Quan Nghị mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, trong lòng không khỏi lo lắng cho tiểu nữ nhân kia.
- Không thể nào. Hắn không phải là.... Hiện tại đi tìm Đồng Thiên Ái tình sổ chứ? Trời ơi! Bộ dáng hắn lúc này nhìn thật đúng là muốn Gi*t người. Đáng thương cho Đồng Thiên Á! Không biết sẽ bị hắn giày vò ђàภђ ђạ thành dạng gì đây!
Chiếc xe mescedes một đường nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt vượt qua chiếc xe phía trước, đem bọn họ rời di. Bên trong xe, Tần Tấn Dương đôi tay dùng sức cầm lái, giống như đang phát tiết (cái này giống như giận cá chém thớt - tội chiếc xe quá) ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Đôi môi mỏng mím lại, không khó nhận ra hắn đang rất tức giận.
Bỗng dưng đạp phanh, đem xe dừng sát bên đuòng, nhưng không có tức hỏa.
- Đáng ૮ɦếƭ! Tần Tấn Dương! Ngươi rốt cục là bị sao đây? - hắn ảo não đưa tay đập mạnh vào tay lái.
Đây không phải là hắn! Hắn tại sao phải nóng giận như thế! Tại sao hận không thể tự mình Ϧóþ ૮ɦếƭ nữ nhân kia? Thậm chí hắn càng muốn, lập tức đem nàng bắt đến bên cạnh, hung hăng yêu nàng.
- Tần Tấn Dương nữ nhân bên cạnh người chưa thiếu bao giờ, không cần vì một nữ nhân mà biến thành như vậy - trong lòng hắn không khỏi cảm thán, nói với chính mình.
Không lẽ lại như lời Quan Nghị nói, hắn chính là yêu cái con nhím nhỏ kia sao? Suy nghĩ bắt đầu loạn lên, khuôn mặt tươi cười của Đồng Thiên Ái từ từ hiện lên. Ánh mắt của cô thấu đáo đều khiến người khác không dám khinh nhờn. Như vậy rõ ràng, giống như là ngày hôm qua bình thường. Lúc này mới phát hiện ra, cho đến hôm nay hắn chưa khi nào quên di khuôn mặt của cô. Cho dù không gặp, thậm chí ngay cả hình hắn cũng không có một tấm, nhưng lại như thế, nhớ rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô. Nghĩ đi nghĩ lại, dùng sức đánh mạnh tay lái, quay đầu Gi*t cá Hồi Mã Thương.
Chiếc xe con lao nhanh như gió, chạy như bay về một hướng, biến mất ở một chỗ không xa.
Lúc sau rời đi, hắn tiện tay mang theo chìa khóa nhà trọ. Bây giờ lại ngạc nhiên phát hiện, chiếc chìa khòa vẫn còn mang theo trên người. Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, hắn có chút tự giễu chính mình.
" rắc rắc" - âm thanh từ cửa phòng vang lên.
Tần Tấn Dương vươn tay ra, đẩy đẩy cửa. Tầm mắt liền ᴆụng phải một bóng dáng, trong tức khắc đôi mắt trở nên tinh sáng. Ngay giây sau, lại tản đi phần ánh sáng trong mắt, chỉ đọng lại sự lo lắng, cả người hắn bao phủ một vùng mây đen.
Phỉ Dung nghe được sau lưng có tiếng vang, vội vàng quay đầu lại, đầu tiên là giật mình, cuối cùng có chút khẩn trương cúi đầu, hô một tiếng " Tần tiên sinh"
Tần Tấn Dương nhìn nàng, trầm mặc không nói gì. Ngẩng đầu nhìn về phía bức họa chân dung tự tay mình vẽ, con ngươi trong nháy mắt trở nên phóng đại.
- Đã xảy ra chuyện gì? Bức tranh lớn như vậy, cư nhiên cư nhiên cứ như hư không biến mất chỉ còn lại một bộ khuôn giá.
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm khung hình, trong đầu suy tư
- Tần tiên sinh, hôm nay là thư tư, cách một hôm, tôi liền đến nơi này quét dọn. Nửa năm qua, tôi một ngày cũng không dám nghỉ. Phỉ Dung thầy hắn không nói lời nào, trong lòng có cht1 nóng nảy, vội giải thích.
Tần Tấn Dương cuối cùng hướng Phỉ Dung gật đầu một cái, đi vào căn hộ. Đứng trước khung hình, bốn góc có dấu dao cắt để lại. Hiển nhiên là bị người khác cắt đi, về phần là ai cắt, không cần đoán cũng biết chỉ có một người - Đồng Thiên Ái.
Chợt cúi đầu liếc nhìn một góc dưới khung hình, có một dòng chữ nhỏ viết bằng 乃út long6 màu đen. Nếu như không phải để ý nhìn kỹ căn bản cũng không phát hiện ra dòng chữ nhỏ này.
- Biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Hôm nay là 11 tháng 6, bức tranh này tôi lấy đi. Còn nữa, tôi không ở nơi này nữa, tôi chuyển đi chỗ khác
Tần Tấn Dương nhìn nét chữ thanh tú trên góc, đột nhiên bật cười. Quả nhiên là tác phong của Đồng Thiên Ái, lời nhắn lại cũng giống như giọng nói của chính mình.
- À. Cô làm rất tốt. Mấy tháng này tôi tăng lương lên gấp đôi cho cô. Tần Tấn Dương tâm tình rất tốt, nghiêng người về phía Phỉ Dung nói
- Cám ơn Tần tiên sinh, cám ơn Tần tiên sinh. Phỉ Dung vội vàng tạ ơn.
Tần Tấn Dương đưa tay chạm nhẹ lên dòng chữ nhỏ kia, khóe môi cũng từ từ nâng lên, bộ dáng bình tĩnh, uất ức trong lòng như thế cũng biến mất, trong lòng âm thầm quyết định.
- Đồng Thiên Ái! Trò chơi này, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Em nói xem, chúng ta nên chơi như thế nào đây?
Lấy điện thoại trong túi ao ra, gọi điện thoại cho Quan Nghị:
- Muốn nhờ mạng lưới tình báo của cậu tìm hộ tôi một người
- Hả? Lần này là cái gì đây? Vẫn là Đồng Thiên Ái sao? - đầu điện thoại bên kia giọng nói của Quan Nghị có vẻ cực kí giật mình kinh ngạc.
Tần Tấn Dương cũng không đem kinh ngạc của hắn cho vào mắt mình, trầm ổn nói:
- Không phải vừa rối cậu nói cô ấy đang đi tìm việc sao? Đi tìm hiểu xem cô ấy nộp đơn vào công ty nào rồi?
- Tấn Dương! Chẳng lẽ cậu sẽ lặp lại chiêu cũ chứ
- Cậu đã nói như vậy,thì cứ theo ý cậu làm thế đi. Đi thu mua công ty đó cho tôi - Tần Tấn Dương thuận nước đẩy thuyền nói.
Quan Nghị rên lên một tiếng, không chịu nổi la lên:
- Tôi nói cậu cái tên tiểu tử thúi kia, chuyện này là thế nào ?
Cao ốc Tần thị.
Quan Nghị đẩy cửa vào, nhân tiện kéo kéo cả vạt, đem hợp đồng trước mặt anh để xuống, ngay sau đó ngồi xuống, "Một công ty nhỏ, không có danh tiếng gì , năm ngàn vạn là mua được."
“ Vậy thì tốt!” Tần Tấn Dương cũng không nhìn hợp đồng, thờ ơ nói.
Đưa tay gõ bàn một cái, duờng như muốn gõ tỉnh con người đang mê man kia. "Tấn Dương! Lần trước là một tháng kỳ bạn, mới thực hiện được một tuần lễ!”
Ngừng trong chốc lát, chăm chủ nhìn vào anh, tiếp tục nói, “ Như vậy, lần này cậu muốn trói có ấy ở bên người bao lâu?”
“ Bao lâu?” Dựa người vào ghế, Tẩn Tấn Dương thầm nhẩm hai chữ.
Nhắm mắt dưỡng thần , suy tư cái vấn đề này. Thậm chí ngay cả chính anh cũng còn không biết, lần này là bao lâu. Nhưng là khẳng định là, nhất định phải đem lấy cô ấy hoàn toàn bắt lại!
Quan Nghị thấy anh chậm chạp không đáp, hỏi tới, "Vừa một tháng sao? Hay còn là nhiều hơn?"
Không thể nào! Tấn Dương tới Đài Loan ròng rã ba năm, là Đại tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, phụ nữ bên cạnh anh, vô luận là gầy béo xinh đẹp, treo sáng du dỗ thì cũng nhiều như nước sông.
Cho anh mượn mấy cái bàn tay nữa cũng không đếm được. Nhưng mà, lại chưa từng có qua một người phụ nữ nào, có thể ở bên cạnh anh ngậy ngốc qua trong thời gian 1 tháng. Chẳng lẽ lần này, anh thực sự thua trên tay tiểu cô nhi này?
“ Tôi muốn chơi trò chơi hoàn mĩ!” Tần Tấn Dương chợt mở măt, cặp măt lóe lên sự tính toán. Nhìn Quan Nghị, làm bộ mặt giảo hoạt.
Quan Nghị nhíu mày, "Cậu nghĩ chơi cái gi?"
Chuyện càng ngày càng kỳ quái, Tấn Dương đôi với cái cô Đồng Thiên Ái đó càng ngày càng cố chấp. Chấp nhất đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chỉ là có chút hoang đường!
“ Hừm! Lúc nào cô ấy đầu hàng thì lúc đấy tôi thả cô ấy!” Tần Tấn Dương vẫn đạm phong thanh nói, thái độ bất cần đời.
Đẩu hàng? Lúc nào thì đầu hàng, cái gì thì qua cô?
Đấy rốt cuộc là trò chơi gi?
Đạng lúc Quan Nghị không hiểu thì Tần Tấn Dương lại sâu kín nói ra hai chữ.
"Săn tâm".
“………….” Tần Tấn Dương đến đó thì dừng lại, không chịu nói thêm gì nữa.
Tiện tay cầm lên một trang giấy, tâm tình hết sức sung sướng, gấp một cái máy bay giấy. Cũng không lâu lắm thì gấp xong. Tay nhè nhẹ ném đi, máy bay giấy bay qua một đường cong hoàn mĩ, chính xác rơi vào trong thùng rác.
Quan Nghị cũng dừng lại, không muốn can thiệp nhiều hơn, nói sang chuyện khác, “công ty đó có mấy quản lý, có muốn sa thải, sau đó tùy tiện điều mấy người qua không?”
“ Không!” Tần Tẩn Đương cự tuyệt, “
Không cần! Tất cả không thay đổi! Một người cũng không đổi!”
Chuộng điện thoại đột nhiên vang lên.
Đồng Thiên Ái vội vàng chạy đi nghe điện thoại, mặt khẩn trương, "Uy! Cậu khỏe
không?”
“ Xin hội cô là Đông tiểu thư?” Giọng nam cứng nhắc vang lện.
"Dạ! . . . . . . Xin hỏi. . . . . .Anh là ai?"
Nguyên gốc chỉ có một tay cầm ống nói, bây giờ là hai tay cũng nhau nắm.
Giọng nam tiếp tục vang lên, “ Cô đã gửi cho công ty chúng tôi một bản sơ yếu lí lịch, bộ phận nhân sự đã kiểm tra qua, cho nên cô ngày mai có thể tới phỏng vấn rồi!”
Nghe thấy thể, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tiếu trục nói, vừa cúi người vừa gật đầu mà tỏ vẻ cảm tạ, "Cám ơn anh! . . . . . . Dạ
được! . . . . . . Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! . . . . . . Sáng sớm ngày mai chín
giờ?......Thật cám ơn anh......"
Cúp điện thoại, hít thở sâu một hơi, cười to ba tiếng
Đồng Thiện Ái, ~ai nha nha~ rốt cuộc cũng có việc làm.
Một phần công việc ổn định! Cứ như vậy, mỗi ngày mà có thể ngủ thêm một lát nhỉ!
Về sau cũng không cần lo lắng vấn đề tiền học phí !Thật hạnh phúc nha!
"Ai nha!"
Thở nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu của mình, "Ngày mai đi phỏng Văn, nên mặc cái gì
cho tốt nhỉ!"
Vừa bước nhỏ chạy hướng phòng ngủ, bắt đầu mở tủ, tìm đồ thích hợp, đem tất cả ra ngoài mới phát hiện mình quá ít quần áo.
"Hừ. . . . . . Cái này. . . . . . học sinh quá rồi. . . . . ."
"Cái đó. . . . . . Dường như lại quá ngây thơ. . . . . . Không giống người đi làm
a…………….."
"…………….."
\'Trời ơi! Làm sao bây giờ ! Bắt kể thế nào, vẫn là như cũ! Mặt mộc không trang điểm, áo sơ mi trắng thêm quần jean!
Quyết định như vậy, trong lòng đắc ý. Vừa ngâm nga bài hát, vừa sửa sang lại đống quần áo, treo vào trong tủ.
Chợt, nghiêng đầu liếc thấy nằm ở trong ngăn kẻo có đề một cuộn giấy.
Động tác trên tay cũng ngừng lại, không nhịn đuợc để quần áo xuống. Ðem cuộn giấy, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Kéo đây buộc ra, bức họa chợt nhảy thẳng ra ngoài, sau đó lại quăn xoắn lại.
Đưa tay đem bức họa mở ra, dấu son môi đỏ tươi cứ như vậy đập vào mi măt. Đánh thẳng vào thị giác, ngay tiếp theo rung chuyển lòng của cô.
Không thể tránh khỏi, lần nữa nhớ tới tên biến thái đó. . . . . .
Nửa năm trước, vào cái thời điểm kiên quyết rời đi, cái gì cũng không lấy chỉ mang đi bức tranh này. Không thể nói nguyên nhân, có lẽ chỉ là vì thương tiếc mình, bỏ lỡ "Đổng trinh" .
Khuôn mặt anh tuấn , đột nhiên thoáng hiện ngay trước mắt, như vậy cười như
không cười, mang theo chút tà ác. Trên mặt có điểm nong nóng , thực sự là gặp quỷ!
Làm sao lại nghĩ đến anh! Đáng ૮ɦếƭ!
Tiện tay đem bức tranh ném xuống đất, hướng trên giường ngồi xuống, cả người ngả về phía sau, lười biếng nằm.
"Ghê tởm!" Thế nào nhắm mắt lại rồi, mặt của anh lại còn ngay truớc mắt!
Cầm cái gối, che kín mặt của minh, thân thể cũng co lại, nhỏ giọng nguyên rủa, "Tần Tấn Dương cái tên biến thái! Anh đi ૮ɦếƭ đi! "
Ném cái gối xuống, từ trên giuờng nhảy bắn lên, làm cái tư thế phấn đấu, "Ngày mai đi đến công ty phỏng vấn, Đồng Thiên Ái ngươi nhất định phải thành công!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc