Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 19

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành.
Lời của cô lại đang vang lên bên tai anh, chỉ trong một canh giờ, vọng về vô số lần. ( P.phè phỡn: 1 canh giờ = 2 tiếng ).
"Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .". Phòng làm việc. Đẩy ghế sang bên trái, Tần Tấn Dương đứng dậy.
Từ cao ốc, mắt nhìn xuống, trông thấy rừng người đông đúc, còn có xe cộ qua lại không ngớt.
Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời trong suốt xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng thổi qua mấy đóa bạch vân.
Kia, khuôn mặt tươi cười tựa như vân đóa, giống như gương mặt của người nào đó. Sau đó, đập vào đáy mắt, khuôn mặt của cô càng ngày càng rõ ràng. Khuôn mặt trái xoan gầy teo, nhưng lại có đôi mắt sáng ngời.
Dáng vẻ khổ não của cô, lúc tức giận thì cong miệng lại, hoặc là trợn to hai mắt mắng anh " Biến thái ૮ɦếƭ tiệt", rất mới mẻ, chưa trải qua lần nào.
Trên địa cầu to lớn như vậy, làm sao anh có thể gặp được cô.
Có chút kì diệu.... ...
Tần Tấn Dương, ngươi ở đây nghĩ cái gì đây.
Ước định, cũng chỉ cũng chỉ là một tháng thôi.
Một tháng sau, cô cũng sẽ không còn là tình nhân của mình. Mà anh, càng không có thói quen lưu phụ nữ bên cạnh, cho tới bây giờ cũng không có.
Dĩ nhiên. Sẽ không đạt đến cực điểm.
Người phụ nữ như quần áo....phải tùy thời thay đổi....
Trên giảng đường.
Lão giáo sư đẩy một cái mắt kính gọng đen, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính, hô một tiếng, " Sau tình huống này, các bạn còn có ý kiến gì nữa không!....."
Tầm mắt quét qua mọi người, tầm mắt rơi thẳng vào một thân người đang mất hồn, " Đồng Thiên Ái!"
Đáng tiếc, ngưới mất hồn khong có cử động.
Lão giáo sư toát lên một vẻ hắc tuyến, giật giật khóe miệng lại kêu lên một lần, " Đồng Thiên Ái! Học sinh Đông Thiên Ái!"
Phương Tình dùng cùi chỏ đẩy người bên cạnh, nghiêng đầu sang nhỏ giọng kêu, " Thiên Ái! Thiên Ái! Giao sư kêu cậu đấy, nhanh trả lời một chút. Cậu ở đây làm gì?"
Hả.....Hử?.....
Đòng Thiên Ái còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, đối với chuyện bên cạnh xáy ra cũng không có cảm giác. Cô nghĩ tới cái người ghê tởm đó, tất cả những chuyện anh làm đều cho cô cảm giác chán ghét như vậy.
Lão giáo sư cảm giác mình không được để ý tới, nét mặt già nua có chút không nhịn được, hướng phía Đồng Thiên Ái đi tới.
Rốt cuộc đi tới bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai của cô, nghiến răng nghiến lợi kêu tên cô, " Đồng.....Thiên.....Ái"
Tay của người nào? Tay của người nào động vào cô?
Đồng Thiên Ái hét to một tiếng, cũng không nhìn người đang tới, rống lên, " Biến thái ૮ɦếƭ tiệt, đừng động vào tôi!"
Toàn trường khi*p sợ!
Mọi người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đồng Thiên Ái. Một giây sau, "Oanh" một tiếng, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Phương Tình lấy tay che mặt, không dám nhìn tới.
Đồng Thiên Ái! Cô đang giở trò quỷ gì! Dám ở trước nhiều người như vậy, lỡ miệng?
Lão giáo sư tay lơ lửng giữa không trung, không có động tác. Mặt mày xung huyết đỏ bừng bừng, cảm giác bất lực cùng xỉ nhục.
Trước mặt nhiều học sinh như vậy, bị chửi "Tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt".
Là một lào nhân gia trên năm mươi tuổi, thật khó có thể tiếp nhận được.
" Học sinh Đồng Thiên Ái!" Lão giáo sư cố giả bộ tỉnh táo nói, " Em có phải không thích tôi dạy môn học này hay không, em từ nay về sau cũng không cần học môn này rồi!"
"......" Đống Thiên Ái tỉnh táo lại, sững sờ ngay tại chỗ, không một tiếng động.
Cao ốc Tần thị
Hiện tại chính là lúc nghỉ trưa , Quan Nghị rót hai cốc cà phê, nhàn nhã đi vào phòng làm việc tổng đài. Đem bên trong một ly đặt tại trên bàn, mình dựa vào mép bàn, uống một hớp.
Tần Tấn Dương cầm lên cốc cà phê, cúi đầu nhìn, trước mắt hiện ra nụ cười của cô.
Có chút xấu hổ , còn có chút xấu hổ.
"Tấn Dương, ngày hôm qua anh trở về phải cái \' nhà \' nào?" Quan Nghị rốt cuộc không nhịn được rồi, từ hôm qua cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác sao?
Đừng... Nói với anh, là về biệt thự Tần gia!
Ngày hôm qua anh có gọi điện thoại đến biệt thự Tần gia, nhưng cũng chỉ là má Vương. Cô nói một tuần nay thiếu gia không trở lại.
Trong đầu suy tư đến một người, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng là duy nhất chỉ có thể là đáp án đó!
Đồng Thiên Ái!
Tần Tấn Dương uống một hớp cà phê, hỏi ngược lại, "Cậu cứ nói đi?"
Với bộ dạng này của anh. Quan Nghị không rõ ràng cho lắm. Chỉ là không nghĩ tới, Tấn Dương lại có thể ở cùng với cô. Đây đúng là chuyện li kì!
"Ok!" Ánh mắt Quan Nghị hướng tới, " Tôi chỉ làm người tốt, làm sao cậu còn chưa đem con cừu nhỏ kia ăn hết?
Nhớ ngày hôm qua, ý tứ của anh, phải là không có ăn hết đi!
Tần Tấn Dương đại tổng giám đốc, đối phó người phụ nữ rất thành thạo. Một tuần lễ à! Ở cùng một tuần lễ lại không đem cô ăn hết? Trừ khi anh đổi tính.
"Hử" Tấn Tấn Dương hướng ánh mắt nghi ngờ về phía anh, lộ ra nụ cười xảo trá, " Tôi có nói không đem cô ấy ăn hết sao?"
Anh có sao? Dường như không có chứ! Trầm mặc không có nghĩa là không có à!
"Vậy cậu ngày hôm qua. . . . . ." Quan Nghị nhướng mày nhìn anh.
Tần Tấn Dương để cốc cà phê xuống, tựa vào ghế, "Đó là ngày hôm qua a! Ngày hôm qua không có nghĩa là hôm nay, hôm nay là hôm nay, hiểu không?"
Cái gì ,cái gì a? Anh nghe lầm sao? Ngày hôm qua, hôm nay, ngày hôm qua không có nghĩa là hôm nay!
Chợt, Quan Nghị kinh ngạc nhìn anh, gương mặt hứng thú , "Ý của cậu không phải là, hôm nay đem cô ấy ăn hết?"
". . . . . ." Tần Tấn Dương không nói gì thêm, nhưng là cái khuôn mặt kia cười đến giống như chusl. mèo trộm thịt.
" Thế nào? Ăn hết con cừu nhỏ kia, có phải để lại cho cậu loại khoái cảm chinh phục hay không? " Quan Nghị theo dõi anh khuôn mặt tươi cười, lập lòe hỏi.
Gương mặt Tần Tấn Dương chìm xuống, từ tốn nói, " Đừng nói cô ấy như vậy"
A a a? Mặt biến sắc? Không phải chứ? Tần Tấn Dương vì những lời này mà mặt biến sắc? Kỳ tích lại xảy ra!
Quan Nghị nheo mắt, ý vị thâm trường tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
"Cậu hình như dạo nào càng ngày càng nhàn nhỉ?"Tần Tấn Dương khoanh tay trước иgự¢, nói đoạn, trong đầu lại hiện lên mấy trụ sở công ty tại nước ngoài.
Nên điều anh ta đến chỗ nào thì tốt nhỉ? Ý, Mỹ, Pháp, hay.. Nam Phi?
Ách...Tới một địa phương càng hẻo lánh càng tốt! Hiện tại, hai người làm trao đổi đi!
Ánh mắt Tần Tấn Dương càng ngày càng trở nên thâm thúy, đầy toan tính, nhìn Quan Nghị cười nham hiểm. Bỗng nhiên, Quan Nghị thấy lạnh hết cả sống lưng. Vội vã giơ hai tay đầu hàng, lắp bắp:
" Được...Được rồi! Tôi từ nay không bao giờ nói nữa! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đồng Thiên Ái, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa! Như vậy...được rồi đi????"
Còn như vậy nữa, e rằng ông chủ lãnh huyết tổng giám đốc này của anh sẽ ngay lập tức điều anh đến một cái địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó mất!
Đây là anh tự tìm mà! Kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa a!!!!!!!
Tần Tấn Dương bây giờ mới thu lại điệu cười thâm hiểm lúc nãy, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường trực. Cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm. Cà phê đen có hơi đắng, nhưng lúc này lại đỡ hơn một chút.
"Tấn Dương, tôi có thể lại hỏi cậu một vấn đề không?" Quan Nghị mở miệng hỏi.
" Hử?" - Tần Tấn Dương vẫn cúi đầu, tay cầm thìa khuấy ly cà phê trong tay.
Quan Nghị làm ra dáng không sợ ૮ɦếƭ nói " Cậu đối với Đồng Thiên Ái chỉ đơn giản như vậy sao? Không có một chút ý tứ gì khác ư?"
Thế mà theo anh thấy, Đồng Thiên Ái này đối với Tấn Dương mà nói, có rất nhiều ngoại lệ nha! Hầu như tất cả nguyên tắc trước đây của anh, đều bị tiểu nữ nhân kia phá bỏ hết!
Hơn nữa phản ứng của Tấn Dương cho anh cảm giác rất lạ, rằng tên này đã dần dần rơi vào lưới tình rồi cũng nên! Chẳng lẽ là ảo giác?
Tần Tấn Dương sa sầm mặt, cũng bởi vì Quan Nghị lại lần thứ hai nhắc tới Đồng Thiên Ái.
Nhưng vấn đề là, ngay cả bản thân anh dường như cũng không rõ lắm trong lòng anh đang nghĩ gì! Hẳn là chỉ như thế này mà thôi! Không sai! Cô chỉ là vật thay thế mà thôi!
"Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ!" Tần Tấn Dương ngay lập tức khôi phục lại như cũ điệu cười lãng tử, mặt không đổi sắc.
Quan Nghị buông ly cà phê trong tay, không tán thành mà nói rằng " Chỉ sợ cậu bây giờ nói thế này, thế nhưng không biết lúc nào lại thay đổi đâu?"
"Haha..Sao có thể như thế được?" Tần Tấn Dương tự tin nói. Tay cầm chiếc thìa vẫn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, tiếng kim loại chạm vào đáy cốc " leng keng", chạm cả vào trong lòng anh lúc này như mặt hồ dậy sóng.
Nhà ăn sinh viên trong khuôn viên Đại học Đài Loan.
Đã qua bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất, trong nhà ăn bây giờ chỉ còn ngồi lác đác vài người. Khung cảnh ẩm ĩ trước đó đã biến mất, bây giờ trở nên thật yên tĩnh.
Trong góc nhà ăn, phía cái bàn cạnh cửa sổ, Đồng Thiên Ái vô cùng ảo não cúi đầu.
" Làm sao bây giở? Tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ muốn ૮ɦếƭ! Tớ muốn nhảy lầu! Tớ không muốn sống nữa! A a a a..!" Đồng Thiên Ái ghé vào trên bàn, hết nỉ non lại gào thét.
Phương Tình quay lại lườm cô, đầy bụng nghi ngờ hỏi: "Thiên Ái, cậu gần đây thật lạ nha! Thật ra là có chuyện gì vậy?"
Thiên Ái này gần đây rất quái lạ nha, thật ra cô bị sao vây nhỉ?
"Còn không phải đều là..." Đồng Thiên Ái buột miệng, nói được một nửa lại ngừng lại.
Phương Tình càng thêm hiếu kì, tiếp tục tra hỏi " Còn không phải đều là cái gì chứ? Nhanh lên một chút nói cho tớ biết!"
Dựa vào hiểu biết của cô đối với tính tình của Thiên Ái, khi cô ta cứ ấp a ấp úng thế này, nhất định là có chuyện. Mỗi lần cô ta nói dối sẽ cúi đầu, còn liên tục nháy mắt.
Quả nhiên, một giây sau, Đông Thiên Ái nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười :Không có gì đâu! Cái gì cũng không có ! Nha!"
Hừ! Lại giả nai! Được rồi, tiếp tục giả nai đi!
"Không nói phải không? Không nói tớ sẽ không hỏi" Phương Tình vẩy tay, tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa của mình.
Đồng Thiên Ái lại tưởng cô giận, vội vã nắm tay cô, hốt hoảng nói "Tiểu Tình, không phải như thế đâu! Tớ thật là... Cậu đừng giận... Tớ..."
Ôi, đau đầu quá, cô biết nói như thế nào đây?
Lẽ nào lại nói với tiểu Tình, rằng, cô vô duyên vô cớ chọc phải đại tổng giám đốc nổi tiếng nhất Đài Loan Tần Tấn Dương. Sau đó kể cho cô toàn bộ những chuyện rắc rối to nhỏ xảy ra giữa cô và anh?
Cho đến khi tên biến thái kia chạy tới tận cô nhi viện để uy Hi*p cô, bất đắc dĩ lắm cô mới cùng anh làm một cái hợp đồng. Cuối cùng còn bị anh bao dưỡng, thậm chí đã cùng anh lăn đến trên giường?
Muộn rồi a!!!
"Tiểu Tình! Tiểu tình! Tiểu Tình!" Đồng Thiên Ái nắm vai bạn mình, run rẩy như sắp khóc.
Phương Tình thực ra không hề giận Thiên Ái, chỉ là định hù dọa cô một phen "Được rồi, được rồi! Đừng..kêu tên tớ nữa. Sắp bị cậu niệm chú kim cô thành Tôn Ngộ Không luôn rồi á!"
Đồng Thiên Ái bây giờ mới lại nở nụ cười, hận không thể xông lên thơm má cô một cái "Hì hì, Tiểu Tình cậu không tức giận là tốt rồi!"
Nếu như là chuyện có thể nói, thì sao cô lại có thể không nói cho Tiểu Tình cơ chứ? Thế nhưng hiện tại, ngay cả chính cô cũng không thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện này mà! Hay là, chờ một tháng nữa, khi hợp đồng hết hiệu lực rồi, cô sẽ đem mọi chuyện nói hết cho Tiểu Tình nha! Dù sao, cô chỉ có mỗi Tiểu Tình là bạn thân duy nhất thôi!
" Thiên Ái à...." Phương Tình thân thiết gọi tên cô, "Có phải là chỗ làm của cậu không thuận lợi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?"
- " ... ...." Đồng Thiên Ái cúi đầu, không nói gì.
Phương Tình nhìn Thiên Ái mờ ám thói quen, cầm lại tay của cô: " Tớ hiểu tính nết của cậu, chuyện gì cũng chỉ muốn một mình gánh vác! Cậu không muốn kể, tớ cũng sẽ không ép đâu!"" Thế nhưng, cậu biết không? Nếu như ngày nào đó cậu có chuyện không vui, nhà của tớ, lúc nào cũng mở rộng cửa đón chào cậu!"
Đồng Thiên Ái nghe Phương Tình nói, иgự¢ chợt đau nhói, tay của Tiểu Tình cầm lấy tay cô ấm áp như vậy, những lời nói chấn thành của Tiểu TÌnh, cũng lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
Bỗng nhiên, một giọt, hai giọt, cứ như vậy, càng nhiều nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc