Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 18

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . .
Anh ta nói cái gì đó? Cái gã biến thái này! Anh ta dám bảo cô ngồi ở trong lòng của anh ta?
". . . . . ." Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng từ đầu đến cuối không hề cử động.
Bảo cô chủ động ngã vào anh ta? E hèm! Cô không làm được! Coi cô giống như những cô gái háo sắc say mê anh ta sao? Đáng ghét! Thật muốn xoay người rời đi!
Tần Tấn Dương vỗ vỗ bắp đùi của mình, lộ ra mỉm cười mê người, "Ngối ở chỗ này!"
"Anh. . . . . ." Nghĩ cùng đừng nghĩ!
Nhưng lời còn chưa nói xong, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.
Tình cảnh bây giờ, cô là dê đợi làm thịt, mà anh cũng là một con sói bụng đói đang kêu vang. Có lẽ, anh đã sớm chờ một khắc này, chờ rất lâu rồi.
Cho nên, hiện tại anh mới có thể đắc ý như vậy.
Thậm chí là muốn cô chủ động nhảy vào ôm lấy anh.
Biết cô chần chờ cùng không tình nguyện, hiểu được hết thảy ánh mắt cùng vẻ mặt của cô. Nhưng là muốn chinh phục ý niệm, cũng càng lúc càng mãnh liệt.
"Thế nào? Quên giao ước rồi sao?" Nhẹ nhàng mở miệng, mắt khép lại, "Vậy tôi cũng sắp quên cái phần hiệp định kia rồi."
Khóe miệng của anh đè nén vẻ tươi cười giương lên.
Như thế thật chói mắt.
Không nhìn thấy mặt của cô, chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô. Nhưng mà có thể xác định, cô tuyệt đối sẽ khuất phục.
Hương tóc thanh nhã, cách anh càng ngày càng gần.
Tần Tấn Dương ngừng thở, hít một hơi thật sâu. Dường như muốn đem phần mùi thơm này, ẩn sâu vào trong thân thể. Sau đó, dùng để kết thúc.
Tay của cô, từ từ chạm được anh.
Thân thể mềm mại, mang theo chút cứng ngắc dựa vào trong иgự¢ anh.
Sao mà nhỏ như vậy, da thịt lạnh như băng, dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh. Tay của anh, rốt cuộc vòng lên thân thể của cô, rõ ràng có thể vuốt vẻ được xương của cô.
Thực sự quá gầy! Tần Tấn Dương nhíu mày.
Đồng Thiên Ái không dám nhúc nhích một chút, nhìn cẩn thận khuôn mặt gần trong gang tấc.
Lúc này mới phát hiện ra, khuôn mặt anh thật anh tuấn, có chút mê hoặc người. Hai lông mày lưỡi mác, hơi hơi khép lại, nhưng làm cho người ta có cảm giác uất ức. Phần đuôi lông mày bên phải hơi nhạt.
Rất nhạt rất nhạt, nhạt đến gần như không thấy, căn bản cũng sẽ không phát hiện.
Môi của anh sao lại như vậy, tại sao mím môi, tại sao không nói lời nào.
"Ăn cơm chưa."
Thanh âm rất nhẹ, giờ phút này ở vang lên bên tai, nhưng lại giống như một tiếng sấm va chạm tiến vào tâm hồn.
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt nhìn anh.
Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy, câu nói đầu tiên anh mở miệng hỏi cô lại là câu này! Thực sự thật kỳ quái! Không giống phong cách của anh!
Ăn cơm chưa? Ăn cơm chưa! Ừ. . . . . .
Cảm thấy một chút khẩu vị mình cũng không có, nói, "Ăn rồi!"
Tần Tấn Dương chợt mở mắt ra, một đôi ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm. Giống như nhìn mặt cô là có thể nhìn trôm được lòng cô.
Ánh mắt của anh quá thâm thúy, giống như là có lực hấp dẫn, khóa cô lại, cả năng lực dời tầm mắt đi cũng không có.
Hiện tại Đồng Thiên Ái mới cảm giác được mình thấp hèn chính mình gặp phải một người đàn ông mà còn là người đàn ông đội lốt sói.
"Về sau không cho phép ăn mì ăn liền!" Đột nhiên anh nhắc lại chuyện xưa.
Ách. . . . . .
Tình huống gì đây? Anh không phải là muốn cái gì của cô sao? Vì cái gì lúc nào cũng nói có hay là không nhiều vậy? Như vậy không phải quá kỳ quái rồi sao? Hay đây là mưu kế của anh!
Đồng Thiên Ái nghe ngoan ngoãn gật đầu một cái, "Ờ."
Dù sao cũng chỉ có một tháng này! Không đúng! Nói chuẩn xác, chỉ có ba tuần lễ thôi !
Tần Tấn Dương không hề tiếp tục hỏi tới nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Cô cách anh gần như vậy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào này. Mắt của cô nhấp nháy nhấp nháy. Từ trong mắt của cô, thấy được sợ hãi của cô.
"Không cần phải sợ, anh sẽ rất dịu dàng." Đến gần bên cạnh cô, hà hơi nói.
Hơi thở có chút khan khàn, phun vào bên lỗ tai cô, chọc cho cô’ run rẩy" một trân. Có chút cảm giác tê liệt, sau đó một trận ẩm ướt kéo đến.
Tần Tấn Dương đã bắt đầu hành động, anh nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của anh tham lam liếm lên cổ của cô, nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cô, tiếp theo in lên dấu ấn hoa hồng rất nhỏ.
Tay của anh cũng tìm kiếm đến nơi mềm mại của cô. Cách lớp quần áo, đặt lên bầu иgự¢ rất tròn cô của.
". . . . . ." Choáng váng. . . . . .
Đồng Thiên Ái khẩn trương ngừng thở, đôi tay níu lấy vạt áo.
Tuy nhiên kinh nghiệm về phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng là trực giác của nữ tính, mịt mù nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra kế tiếp là cái gì.
Tại sao, giờ phút này nụ hôn của anh làm cô cảm thấy chẳng phải ghê tởm rồi sao.
Tần Tấn Dương hít một hơi thật sâu, tựa đầu chôn sâu ở cổ của cô.
Có chút khó có thể khống chế, cũng không phải là không có chạm qua phụ nữ, anh nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có chút khẩn trương, thật là buồn cười!
Dưới chân trầm xuống, từ trên ghế salon đứng lên.
Ngay tiếp theo, đem lấy cô ôm đi. Thân người nhỏ như vậy, khi ở trong tay anh, giống như là một con mèo đáng yêu.
Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy xấu hổ khi cô không có phản kháng.
Nên giày vò anh một lát, không nên nhanh như vậy để cho anh được như ý! Nhưng là nghĩ lại, hiệp nghị này mà nói thực sự rất dễ hiểu, một bước này sớm hay muộn cũng không trốn thoát.
Chỉ là, vẫn không tiếp thu được, không tiếp thu được chính mình không có chút chống cự như vậy.
Định nhắm mắt lại, không nhìn tới anh, chấp nhận ở trong иgự¢ anh cọ xát.
Cô đang làm cái gì? Trêu đùa anh sao? Cư nhiên ở trong lòng anh cọ tới cọ lui, cô này không biết loại động tác đối với một người đàn ông mà nói là cỡ nào nguy hiểm không?
Cắn răng, ôm cô đi về phòng ngủ.
"Đi tới phòng của em, hay là phòng của anh ." Thanh âm của anh lượn lờ trên đỉnh đầu.
Không chút nghĩ ngợi, trả lời, "Của anh"
Tại sao vậy chứ! Bởi vì. . . . . .
Bức ảnh của mẹ vẫn còn đặt ở gian phòng của cô đấy. Chẳng lẽ muốn ở trước mặt mẹ, trình diễn một màn kia? Định nói cho mẹ biết, con gái ngươi rốt cuộc từ cô gái thăng cấp lên thành phụ nữ sao?
Cô không có loại dũng khí này. . . . . .
Tại phòng ngủ của anh, cũng tràn ngập hương vị của anh. Trong cái hương vị đó, cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Phỉ Dung hôm nay vừa mới quét dọn phòng, thậm trí ngay cả ga giường cũng thay cái mới. Dường như còn đọng lại dư vị của ánh nắng mặt trời, chắc là vừa mới phơi khô? Hẳn vậy...
Đột nhiên đè cô xuống giường (tuy không nói là đè xuống giường nhưng đoạn dưới có cảnh chị Ái không biết để tay ở đâu, đành nắm lấy ga giường nên mình viết như thế ), mà cô cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã ở dưới thân anh rồi.
Tay của anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. Một nút lại một nút, làn da của cô phơi bày trước không khí, đột nhiên cảm nhận được cái lạnh, cô không khỏi rùng mình.
" Người khỏe mạnh thì không sợ lạnh ". Tần Tấn Dương dừng động tác, nhấn nút điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi.
Đột nhiên.......không cử động....
Hử? Không có hành động? Như vậy là tốt rồi.....
Đồng Thiên Ái cẩn thận mở mắt, lại phát hiện mặt anh đnag dán chặt lấy mặt minh.
Không nhịn được kêu lên, "A ——"
Anh với cũng là cùng một dạng! Đến lúc này cũng biến thái như vậy!.
" Thiên Ái....Thiên Ái...." Anh vừa đem thân thể mình áp lên người cô, vừa nỉ non gọi tên cô.
Đồng Thiên Ái không biết đặt tay ở chỗ nào, lại không thể đem tay dán lên иgự¢ anh, dành phải nắm lấy một đoạn ga giường
.
" Cô bé này sao khẩn trương vậy, làm cho anh có cảm giác như đang khi dễ em vậy ". Tần Tấn Dương nhìn cô, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi cô, hài hước nói.
" Không phải dường như, vốn là anh khi dễ tôi ". Đồng thiên Ái nói thầm.
Tần Tấn Dương lại rất thính tai, phát ra tiếng cười trầm trầm. "Vậy coi như anh đang khi dễ em đi, anh bắt đầu khi dễ đây.".
Hôn lên môi cô, không giống như nụ hôn trước, rất qua loa. Nhẹ nhàng hôn, thăm dò đến lưỡi của cô, kiên nhẫn hòa hợp với cô.
Động tác trên tay không ngừng, tiếp tục ϲởí áօ cô.
Răng và môi dây dưa, tay thì không ngừng lên xuống.
Chợt, anh ảo não gầm nhẹ. " Đồng Thiên Ái, em cố ý phải không! Lần sau không cho em mặc áo nhiều nút như vậy. "
Cái áo sơ mi có những mười mấy nút, hơn nữa lại liền thành một hàng, nút cài lại, đặc biệt nan giải.
Đồng Thiên Ái nở nụ cười, mắt mở to vội nói. " Oh! Biết! " Mới là lạ.
Sẽ không để cho anh đơn giản được như ý. Cho nên buổi sáng trước lúc ra khỏi cửa, cô đã cố tình chọn cái áo có nhiều nút nhất.
Haha, Thiên Ái thật thông minh!
Tần Tấn Dương cúi đầu có chút phiền não, ngón tay không nhịn được cởi nút cài.
" Đáng ૮ɦếƭ " Thấp giọng oán thán, tay dùng sức, " Toạc....." một tiếng, chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị hủy diệt trong tay anh.
" Quần áo của tôi ". Đồng Thiên Ái đỏ mặt đưa tay sờ lên y phục, " Gã biến thái ૮ɦếƭ tiệt này, dám phá hư nó ".
"Hư thì hư, lần sau sẽ mua cho em". Tần Tấn Dương thờ ơ nói.
Đồng Thiên Ái khinh thường hừ lạnh, "Tôi không thèm! Trừ phi anh đem nó vá lại cho tôi".
Vá lại? Vá thế nào? Anh đường đường là tổng đài của tập đoàn Tần thị lại đi vá áo? Trời ơi, cô thật đúng là ngây thơ.
" Em quyến rũ anh ". Anh chợt cúi đầu, âm thanh khàn khàn dị thường.
Tầm mắt hướng về chiếc áo lót đen của cô thì chuyển thành thâm trầm. Ánh mắt của anh, mang theo chút nóng bỏng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Hách! Tội danh thật lớn.
Cứ như vậy lảng vảng trong đầu cô! Cô có sao? Cô mưois không phải "quyến rũ", Chẳng lẽ mặc màu đen chính là quyến rũ sao? Thật ghét tên biến thái này !.
"Hừ, tôi không thèm." Đồng Thiên Ái gấp trả lời.
Tần Tấn Dương liếm hôn trước иgự¢ xinh đẹp của cô, lại hôn lên môi của cô, mơ hồ nói, " Anh không nghe, anh xác định là em quyến rũ anh ".
Tất cả những điều cô giải thích đều vô ích, bởi vi anh đã định tội cho cô rồi.
"Đừng như vậy, Tần Tấn Dương!" Cô nhăn nhó nỉ non.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, biết anh đối với cô sẽ làm cái này cái nọ, nhưng vẫn là không cách nào tỉnh táo đối mặt được.
Huống chi tim cô, sao lạp đập mạnh như vậy, kịch liệt như vậy.
Dường như một giây kế tiếp, sẽ phải từ trong miệng nhảy ra ngoài.
Thế nhưng anh lại không có ý định thả cô, một tấc một tấc hôn qua, dường như đem nuốt vào trong bụng, không chừa lại một mảnh.
"Như vầy phải không?"
. . . . . .
"Hay là như vậy?"
. . . . . .
"Hay là như thế nào?"
. . . . . .
Khi anh nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, rõ ràng sợ muốn ૮ɦếƭ, nhưng rồi lại có bộ dạng không thỏa hiệp. Bộ dạng ẩn nhẫn, đủ để cho tất cả người đàn ông phát điên.
Tần Tấn Dương nhìn cô, mồ hôi rơi trên người cô, một vài sợi tóc dán ở trên mặt.
Đưa tay vạch ra tóc của cô, nhìn thấy một mảng đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lúc ngủ mê, Đồng Thiên Ái có vẻ cực kỳ an tĩnh. Đôi tay khẽ nắm thành quả đấm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở hô hấp. Mà trên người của cô, chằng chịt dấu hôn.
Tần Tấn Dương nhìn "Kiệt tác " của mình, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Không nhịn được lần nữa hôn lên môi của cô, trằn trọc gặm cắn.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái phất phất tay, thấp giọng kháng nghị, "Đừng động vào tôi! . . . . . . Đừng động vào tôi ! . . . . . . Còn cử động nữa. . . . . . Tôi lột da anh. . . . . ."
Hử? .....Haha......
Cho dù là trong mộng, cũng không thay đổi được bản tính của một con nhím.
Vẫn bén nhọn như vậy, nhưng mà anh có thời gian cùng cô dây dưa.
Còn có thật lâu. . . . . .
Yêu thương hôn lên môi cô, ôm chặt cô trong иgự¢, hài lòng, hai mắt nhắm nghiền.
Cơ thể anh có vẻ khổng lồ, mà thân thể cô lại rất nhỏ nên vừa đúng khảm hợp với anh. Dường như là một đôi trời sinh. Cô ngủ trong иgự¢ anh, rất an lành, thật ăn ý.
Anh đã qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảm gíac này.
Đây quả thực là một vấn đề lớn.
Nhột.... ...
Dường như có rất nhiều con kiến đang bò trên người cô.... ....Rất nhột.... ....Rất khó chịu.... ...
Bò qua môi cô, tiếp tục lướt xuống cổ cô, sau đó lại bò xuống dưới....
" Con kiến đáng ૮ɦếƭ!" Cô hét to một tiếng.
Đồng Thiên Ái bật dậy, chưa mở mắt. Đưa tay vuốt vuốt, lúc này mới từ từ mở mắt. Từ tối đến sáng, rồi nhìn tiếp thấy ......
Mặt của anh, đã có chút mê loạn.
Tầm mắt nhìn xuống, " A....." Kêu lên một tiếng. Cô vộ vàng che mặt của mình, không thể cho anh ta nhìn thấy bộ dạng mặt đỏ tim đập được.
Lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua bị anh khi dễ cả đêm.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại, nhớ tới tay của anh, nhớ tới lúc anh chạm tới, nụ hôn nóng bỏng của anh, tất cả đều hiện ra.
Giống như là đang xem phim, mà nữ diễn viên chính không ai khác lại chính là mình.
Trong lòng ghê tởm, cô ghét nhất là lúc không tự chủ.
Tần Tấn Dương dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, tiến tới bên cô, cố ý nhắc nhở, " Thế nào? Sáng sớm vừa đứng lên đã mất trí nhớ? Tối hôm qua chúng ta đã.....".
Một bàn tay mảnh khảnh lập tức bịp kín miệng anh.
" Đừng nói nữa, đừng lải nhải nữa! Tôi cám ơn mười tám đời tổ tông nhà anh! Cầu xin anh đừng nói nữa!" Cô hoảng hốt kêu to, lấp đi âm thanh của anh.
Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Hai mắt của anh đầy ý cười, đem lấy dáng vẻ hôt hoảng của cô đặt ở trong đáy mắt.
" Anh.... ...".
Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Anh cư nhiên đem liếm bàn tay cô, thật buốn nôn à! Giống như lần đó ở khách sạn, mà ánh mắt của anh, cũng như hôm đó, vẫn chưa thỏa mãn.
Đưa tay kéo chăn lên người, hoàn toàn che kín da thịt, chỉ lộ ra phần đầu, giống như cái bánh chưng ( tức là kín quá ếk mà)
Không yên tâm nhìn mình một chút, cô trợn mắt nói, " Anh nhìn tôi cái gì!"
" Xem một chút cũng không được sao!"
Cô hừ mũi tức giận, " Không sai! Xem một chút cũng không được! Nhìn cũng không cho nhìn!"
" Nhưng ngày hôm qua anh không chỉ nhìn mà còn ăn sạch sẽ rồi. Hơn nữa, mùi vị cũng không tệ!" Nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
Thậm chí, anh còn ôn qua một lần, ngày hôm qua.... ...
" Uy" Giọng điệu rất hung hăng.
Tần Tấn Dương không nói gì, nhưng ánh mắt anh lại phát ra một tia lạnh lẽo.
Nhận được cảnh cáo của anh, cô vội vàng đổi lại lời nói, " Tần ....Tấn....Dương....Tôi...." Cô muốn nói cái gì?
Nhất định phải nói gì à! Nếu không thì có chút gì đó không ổn. Ánh mắt của anh làm cô hết sức khó chịu.
" Anh cái gì" nói xong, tiến đến phía cô.
"Anh đừng bước tới nữa! Cấm động!" Vừa hít một ngụm khí, vừa khiêm nhường nói, "Một chút nữa tôi phải đi học, tôi không muốn trễ!".
Tần Tấn Dương liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sắp tám giờ.
Nhớ ra sáng sớm hôm nay còn có một hội nghị đấu thầu. Đáng ૮ɦếƭ! Anh lại muốn cùng con Nhím nhỏ này trêu đùa. Được rồi được rồi! về sau vẫn còn thời gian.
Dường như anh quá nóng vội rồi, anh cũng có lúc không nghĩ ra!
"Đã trễ như vậy rồi sao? Vậy hôn anh một cái!" Cứ như vậy thả cô, quá đơn giản rồi!
Cho nên không nhịn được lại muốn trêu trọc cô.
"... ..." Nói không ra lời, cô không thể làm gì khác ngoài nhìn anh.
Lại gần cô một chút, "Thế nào! Em biết có bao nhiêu người muốn hôn tôi một chút không ?"
Ọe.... .....
Lời của anh làm cho cô muốn nôn.
" Em đang xấu hổ sao! Em là người của tôi! Không cần thiết phải xấu hổ!" Lời nói phát ra làm cho người ta nổi đóa.
Đồng Thiên Ái ném ánh mắt giận giữ về phía anh, hận không thể đem anh bắn ૮ɦếƭ.
Anh đang đắc ý cái gì chứ? Không phải chỉ là một cái chạm nhẹ thôi sao? Có cái gì lớn lao đâu? Cô mới không lạ gì! Ngay cả ᴆụng chạm thân mật cô còn không để ý, huống chi là một cái hôn.
Hôn anh đúng không.
Vậy thì hôn anh thôi.
Bàn tay níu lấy chăn, nhìn anh thật lâu, mà mắt của anh, có ý tự đắc nhìn chằm chằm vào cô, chăm chú nhìn vào hành động kế tiếp của cô.
Rốt cuộc tin chắc, anh sẽ không tốn thời gian để thương lượng cùng cô.
Cô sẽ phải giũ bỏ vẻ gan góc của mình, đây cũng là mục đích trước đây của anh.
Mà bây giờ, nó vẫn là mục đích mà anh muốn đạt tới.
Càng tiến tới gần anh, càng nhìn rõ trong đáy mắt anh một nụ cười bí hiểm. Ghê tởm. Đồ biến thái!. Chính là muốn cả cô! Cho là cô không nhận ra anh đang cười trộm cô sao?
" Nếu em không hôn, tính nhẫn nại của tôi cũng sẽ bị em làm tiêu hao hết. Vậy thì tôi sẽ không chỉ khi dễ em một lần, nếu em bị trễ giờ thì cũng không liên quan đến tôi." Giọng điệu của Tần Tấn Dương giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
Cái gì cái gì, còn có kiểu nói này sao!
Chỉ một câu nói, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên người cô. Rõ ràng là lỗi của anh.
"Ghê tởm!" Từ trong kẽ răng khạc ra hai chữ.
Lại hướng nhìn anh, lại phát hiện, bộ dạng mong chờ của anh. Ánh mắt của anh ám chỉ một câu nói, " Ngươi mau tới hôn ta! Hãy mau lại đây.
Hôn mê......
Được rồi! Cô thừa nhận cô không có bất cứ biện pháp nào.
Từ từ tiếp cận anh, rồi không biết như thế nào lại "Xuống tay"
Căn bản cô cũng không biết sao lại hôn anh, lớn như vậy, cũng chưa có hôn qua người khác.
Đột nhiên nhớ đến mẹ, nhớ trước đây mỗi sáng, mẹ cũng thường hôn lên cái trán của cô, và sau đó cười híp mắt nói với cô....
"Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành!" Âm thanh trong trẻo pha chút yếu ớt run rẩy.
Môi của cô, không ngừng nói nhưng cũng đồng thời hôn lên trán anh. Chỉ là cái hôn nhẹ, cũng không thể coi là hôn. Chỉ có thể nói là ᴆụng chạm một chút.
Tần Tấn Dương nhìn cô, chợt không thể phản ứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc