Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 17

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Dắt tay cô từ trong phòng đến hành lang, Đồng Thiên Ái cúi đầu không dám ngẩng lên, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn họ, mà cô luôn có thói quen sống " lặng lẽ". Hồi còn đi học dù có tham gia diễn kịch nhưng chỉ là người đọc lời thoại, nhìn lên sân khấu người ta diễn công chúa hoàng tử mà cô chỉ thích ở trong góc đọc lời kịch. Tại sao? Từng lặng lẽ như thế, nên cô không thích giống kiểu nam nữ chú ý như thế này, hơn nưa cô cũng không muốn mình sẽ được chú ý.
Chấp nhận ,vẫn phải chấp nhận, từ lúc bắt đầu mẹ cô rời đi, rồi cô vào cô nhi viện này cô vẫn chấp nhận đến bây giờ. Những gì tốt đẹp đều là của người khác cô không có gì cả. Oh, không đúng! Cô còn có Tiểu Tình, Bạch Minh ca, Quý đại ca, Mẹ Từ, còn có một đám các em trai cùng em gái! Hắc hắc, thật ra thì cô cũng đã có rất nhiều! Làm người không thể quá tham lam, cô biết điều đó, hơn Thường Nhạc.
"Đang đi thì ngẩng đầu lên" tiếng nói trầm thấp của Tần Tấn Dương vang lên.
Đồng Thiên Ái không nói gì, chợt ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, trên đó có treo 1 chiếc đèn thủy tinh tỏa sáng khắp phòng thật xinh đẹp.
" Không bảo em ngẩng cao như vậy, đi bình thường có được hay không?" Tần Tán Dương có chút tức giận, tai sao cô gái này luôn đối nghịch với anh.
Nghe lời cúi đầu nhìn nền đá cẩm thạch bóng loáng trầm mặc không nói 1 lời. khi xe trở về nhà trọ cũng đã gần 9h tối. Cửa vừa mở ra Đổng Thiên Ái liền lao vào phòng ngủ xoay người, nhanh chóng đóng cửa lại "Phanh___" 1 tiếng cách trở người nào đó nhìn theo.
"......"Tần Tấn Dương thấy tốc độ kinh người đó không nói được câu nào. Đi tới cửa phòng của cô, ngẫm nghĩ 1 lúc rồi gõ cửa " Thiên Ái, ra ngoài"
Trong phòng Đồng Thiên Ái thực ra cũng không có ngủ. Lưng tựa vào cửa, đưa tay lên mũi giả giọng buồn ngủ " Tôi muốn đi ngủ, tôi buồn ngủ quá, tôi đã ngủ thiếp đi"
" Ah, vậy tôi đi lấy cái chìa khóa mở cửa" Tần Tấn Dương nói vọng qua khe cửa.
Oái, lại cái chiêu này, tại sao cứ luôn dùng 3 cái loại chiêu này . Mở cửa ra, 2 tay chống nạnh "Cơm cũng ăn rồi, anh còn muốn gì, còn nữa.... trừ chìa khóa nhà ra, tất cả các chìa khóa phòng riêng đưa hết cho tôi"
Tần Tấn Dương miến cưỡng dựa vào cửa nói " Nói cho tôi biết em bị ai đánh rồi tôi đưa chìa khóa cho em"
"Vậy tôi không cần" Đồng Thiên Ái vừa nói lại vừa muốn đóng cửa.
Tần Tấn Dương chậm rãi lên tiếng : " Vậy em không sợ tôi nửa đêm lén vào phòng em sao?"
Bingo!Vô cùng có thể! Anh rất có thể đợi cô ngủ rồi lén lên giường của cô. Đồng Thiên Ái khịt mũi coi thường, một tay mở rộng cửa, sải bước đi ra đến bên cạnh anh. Hướng đến bên ghế sô pha ngồi xuống lấy cái gối ôm ôm vào trong ***. nhớ đến lúc vừa rồi, nhẹ nhàng mở miệng: "Ah. Lúc đó đi từ Cô nhi viện đến chỗ làm, rồi trong lúc làm việc sơ ý trượt chân, đánh rơi mấy cái chén, chuyện là như vậy không có gì cả" Nói xong gật đàu 1 cái, thấy hài lòng với những lời mình nói. Được rồi? Đã nói xong rồi? Mấy lời nói đó như đang che dấu? Nói thế có qua loa không?
Tần Tấn Dương ngồi xếp chân nhìn Đồng Thiên Ái co ro phía trong ghế sa lon, trong lòng hiện lên cảm xúc khác thưòng khi nhìn thấy cô so sánh cùng mấy tình nhân trước kia.
"... ..." Không biết nên nói cái gì
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn về phía anh,ánh mắt mang theo chút tò mò.
Anh nhìn mình chằm chằm làm cái gì? Lại còn muốn cái gì? Không phải đã nói sao? Anh còn không hài lòng? Đầu đuôi đã được đem chỉnh sửa hoàn chỉnh qua 1 lần rồi nói lại. Sau đó có thể cười nhạo cô. Ở trước mặt cô hoàn toàn có thể biểu hiện địa vị cùng với quyền uy của anh. Anh có trải qua cuộc sống của thiên đường còn cô ngày ngày sống trong đau khổ,luôn có sự khác biệt.
"Thế nào? Không đủ cặn kẽ sao? Oh! Vì để cho anh hài lòng, vậy tôi sẽ thấy tỉ mỉ đem chuyện lần nữa miêu tả một lần đi!" Có chút tự giễu nâng lên khóe môi. Lại một lần nữa cô ngụy trang mình là 1 con nhím xù lông.
Tần Tấn Dương làm sao lại không nghe ra cô ấy có ý giễu cợt, trong tâm chợt thấy phiền muộn,nhẹ nhang cử động đi đến bên cạnh cô.Đứng trước mặt cô, cúi xuống nhìn gương mặt trái xoan của cô. Bên trong con mắt trong suốt hiện lên khuôn mặt anh, 2 đầu lông mày khẽ chau lại, sắc mặt của cô tái nhợt, phía dưới mắt có chút quầng thâm. Nhìn một lượt cả người cô chân tay mảnh khảnh dường như không đủ dinh dưỡng.
"Họ đánh vào đâu?" Đột nhiên Tấn Tấn Dương hỏi.
Đồng Thiên Ái ngẩn ra rồi ngơ ngác trả lời: " Trên mặt" ủa? anh hỏi cái này làm gì?
" Má trái hay má phải?" Anh hỏi tiếp
".... Bên phải... Má bên phải...." Đồng Thiên Ái ngập ngừng trả lời
Tần Tấn Dương nhíu mày : " Xác định?"
"Ưm.... Đúng vậy.... Anh hỏi tới để làm gì?" Bất kể là má trái hay má phải anh biết để làm gì?
Tần Tấn Dương không nói gì, ánh mắt thâm thúy tập trung nhìn bên má phải của cô. Bỗng nhiên đưa tay kiềm chế 2 tay của cô rồi đem cô ôm vào ***, dịu dàng hôn lên má phải của cô, nâng niu nhẹ nhàng. Sau đó hôn lên đôi môi của cô, hút lấy ngọt ngào của cô.Cánh tay quàng qua eo của cô, ghì chặt cô trong lòng không cho cô có cơ hội phản kháng. Lưỡi của anh càng lão luyện cuốn lấy lưỡi của cô. Vừa nhẹ nhàng hôn vừa thì thầm nói: "Em không cần phải cố gắng kiên cường.... Không có gì là không làm được....."
Không cần phải cố gắng kiên cường.... Không có gì là không làm được..... Anh đang nói cái gì đó? Những lời này là có ý gì? Là thương hại sao? Hay là đồng tình? Hay còn có là có ý gì khác? Đầu óc trống rỗng, tại sao cô lại cảm thấy ***g *** anh có chút ấm áp?
Bộ mặt thật của hắn, chính là tên biến thái làm cho cô luôn cảm thấy chán ghét tới cực điểm, tên khốn kiếp đã lấy hình ảnh lõa lưng của cô vẽ thành bức tranh thật to, treo tại giữa nhà.
Trong mắt có chút sương mù, mà đôi mắt màu nâu nhạt kia cũng không nhắm lại mà nhìn cô chăm chú. Đôi môi nóng bỏng của anh rời khỏi đôi môi cô từng bước đi dần xuống cổ gặm cắn giống như đang thưởng thức một món ăn ngon. Đột nhiên thấy mát lạnh, không biết từ lúc nào tay anh đã đi vào bên trong áo của cô
"Thiên Ái...." Anh gọi cô giọng có chút khàn khàn.
"... ..." Theo phản xạ, cô đẩy anh ra .
Tần Tấn Dương có chút không khống chế được, khuôn mặt tuấn tú có chút hồng : " Thiên Ái, nhất định phải là 1 tuần ư, không thể thiếu 1 ngày à?"
" Ừm....ừm...." Đồng Thiên Ái gật đầu 1 cái rồi nhảy từ trên ghế xuống, không kịp đi dép cứ thế để chân trần hoảng hốt chạy vội về phòng. Cửa phòng vừa đống lại đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên : "Cộc.. cộc.."
" Chìa khóa cửa anh đặt ở cửa phòng em rồi đấy" Giọng Tần Tấn Dương vang lên trầm ấm trong lúc này có vẻ dịu dàng.
Qua một lúc lâu đến khi màn đêm yên tĩnh trở lại, Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh sáng đã biến mất, nghiêng người lắng nghe rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tảng đá lớn trong lòng đè nén đã lâu cuối cùng đã buông xuống, lúc này mới xoay người mở cửa phòng. Ánh đèn trong phòng chiếu qua lưng nhỏ bé của cô hắt ra phòng khách không 1 bóng nguời, dươi đát là cùm chìa khoá được bao phủ bởi bóng dáng gầy nhỏ của chính mình. Cúi người nhặt chùm chìa khóa lên sau đó đóng cửa lại. Căn phòng bên cạnh sau khi nghe tiếng nhẹ nhàng vang lên cũng đồng thời đóng cửa. Đêm hôm đó là 1 đêm yên bình nhất trong 1 tuần sống chung đến nay. Cách 1 bức tường mà diễn ra 2 suy nghĩ khác nhau.
Buổi sáng, khi tỉnh dậy Đồng Thiên Ái mở cửa phòng đồng thời bên phòng Tần Tấn Dương cũng mở ra. Hai người đúng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn đối phương. Tần Tấn Dương cao 1m85 còn Đồng Thiên Ái cao 1m64 hơn kém nhau 1 cái đầu. Đồng Thiên Ái hồi tưởng lại cảnh tối qua khuôn mặt hồng lên , mí mắt rủ xuống : " Ừm....Anh dùng trước...."
"...." Tần Tấn Dương đi đến bên cạnh cô : " Em như vậy.... Là đang xấu hổ sao?"
Ngẩng đầu lên, chút xấu hổ ngượng ngùng trong mắt lúc trước đã tan biến, trong lòng bây giờ bừng lên ý chí chiến đấu, xoay người 45 độ đi về phía phòng tắm. Tần Tấn Dương nghiêng người dựa vào phòng tắm, thấy cánh cửa kéo ra miệng nhếch lên ý cười.
" Anh không biết mặc quần áo sao?" Nhìn như vậy làm cô cảm thấy đau mắt.
Nhún vai, Tấn Dương nghiêm túc hỏi: "Tại sao phải mặc quần áo, nơi này là nhà của anh, chẳng nhẽ dáng người anh kém cỏi lắm sao?"
Cái tên nam nhân biến thái này.... Thật là vô liêm sỉ... Anh ta nói vậy mà không biết xấu hổ sao? Đúng, đúng, dáng người của anh thực chất là rất hoàn mỹ, điểm này cô không phản đối, thế nhưng nói nhà là sao? Anh đang bao dưỡng cô trong cái "ổ vàng" này không phải sao?
" Ừm ừm... Đước được..." Nhịn 1 chút,cô không nên cùng người như thế đấu khí
Đồng Thiên Ái lạnh mặt đi ra khỏi phòng tắm,tự nhủ với bản thân không nên tức giận, không nên tức giận,không cần thiết so đo với loại tiểu nhân này, nhịn..... Thay áo ngủ, sau đó buộc tóc cao lên như đuôi ngựa, bắt đầu một ngày của cuộc sống, nhìn lại tất cả chuẩn bị cho hành trình,buổi sáng đã nghỉ nhưng buổi chiểu phải đi làm, có lẽ sẽ phải xin nghỉ luôn buổi chiều, hơi rắc rối nhưng mà không sao, mỗi ngày đều tràn đầy niềm tin. Với tay lấy ba lô đeo lên lưng thì chuông điện thoại trên bàn vang lên " ring ..ring" sau đó là 1 bản nhạc kèm theo. Mắt sáng lên khi thấy người gọi đến là mẹ Từ, vội vàng nhấc điện thoai lên nghe, trên mặt nở 1 nụ cười rạng rỡ: "Alo, con là Thiên Ái đây"
"......Mẹ Từ ...... Dạ?... ....có một chuyện tốt sao?... ....... Để cho con đoán 1 chút........Mẹ Từ đoán con không đến á?....."
" Cái gì?... thật á?.....Thật tốt quá.......Như vậy các em có thể mua quần áo và sách vở rồi....."
"Là vị tiểu thư nào quyên tặng đó ạ?... ... oh.... Cô ấy tên là gì ạ?....."
".... Vu.....Nhuế....?"
Nghe được giọng nói vui vẻ của cô, Tần Tấn Dương cầm bàn chải đáng răng từ phòng tắm đi ra đến cửa phòng của cô dừng lại nhìn ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười biểu hiện sự vui sướng của cô động tác chợt khựng lại. đột nhiên hiện lên khung cảnh ở cô nhi viện kia, trong đó cô cười rạng rỡ như 1 thiên thần.
Vui vẻ cúp điện thoại Đồng Thiên Ái nghiêng người quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tấn Dương miệng ngậm bàn chải đánh răng đang đúng đó từ lúc nào, trên người chỉ mặc 1 cái quần ngủ. 2 lông mày nhíu lại quyết định không nhìn anh, kéo chặt ba lô trên lưng đi qua anh. Nhìn gương mặt tuấn tú ngày càng gần, cặp mắt chăm chú nhìn vào tay anh sợ anh đột nhiên giở trò. Nhưng lần này Tấn Dương lại rất an phận đối với cô không có bất kỳ hành động nào, đợi cô đi lướt qua ra xa vài bước mới nghe thấy giọng nói anh vang lên từ phía sau.
"Thiên Ái,tối nay nhớ chờ anh"
Mặt Thiên Ái lại hồng lên : " Ừm...ừm.." Cho đến khi vào thang máy vẫn nóng, trái tim thì đạp mạnh và nhanh liên hồi 1 cách lạ thường, cái khuôn mặt đang ghét kia lại đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Tối hôm nay là ngày ước định cuối cùng của tuần . Đồng Thiên Ái ngươi phải lòng anh ta rồi sao?
Cả ngày sau đó không biết trôi qua như thế nào, khi đi học thì không ngủ được, khi đi làm thì mơ mơ màng màng thẫn thờ như người mất hồn, trong đầu chỉ nhớ đến buổi tối, mà khuôn mặt của anh cứ hiện lên như cuốn phim quay chậm, tràn ngập trong đầu.Không muốn nghĩ đến.... Nhưng không thể làm được, từng giờ cứ thế trôi qua, đột nhiên có người vỗ vai nói : " Này Thiên Ái , đến giờ thay ca rồi"
"Ủa? hôm nay sao sớm vậy?"
"Sớm ư? Đã 4 giờ rồi" Em gái thay ca nhìn lại đồng hồ treo trên tường, thời gian đúng mà.
Ánh măt thất vọng : " À. Vậy chị đi thay quần áo"
Đồng Thiên Ái thẫn thờ đi vào phòng thay quần áo, hôm nay tốc độ thay quần áo cũng biến thành thần Rùa,hay nói chính xác hơn là không nghĩ đã nhắn như vậy mà phải quay về cái "Ổ Vàng". Trời ơi! cô nên làm cái gì bây giờ? Cứu mạng a.....!
" Này, Thiên Ái! Chị có điện thoại di động kìa....." Bên ngoài phòng thay quần áo em gái thay ca cất lên giọng nhắc nhở.
Đồng Thiên Ái đi ra ngoài phòng thay quần áo đã nhìn thấy nụ cười mập mờ trên mặt của em gái thay ca. Trên khuôn mặt đó rõ ràng đang nói : " Đồng Thiên Ái, bạn trai chị gọi đến phải không?"
Nhận lấy điện thoại di động đi ra xa vài bước nhỏ giọng : "Uy" một 1 tiếng. " Tan sở chưa?" vẫn cái giọng trầm trầm đó vang lên.
"...... Vẫn còn.....Vẫn còn 1 chút việc nhỏ ....." Thượng đế xin tha thứ cho cô đã nói láo.
" Buổi tối anh ở nhà chờ em!"
Hít 1 ngụm khí lạnh, giả vờ bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói: " Biết"
Tại cao ốc Của Tầm thị.
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Quan Nghị bước vào đi đến bàn làm việc, đặt văn kiện xuống bàn khom người ngồi xuống, liếc mắt nhìn vào khuôn mặt phía trước, nghi ngờ hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui vẻ sao?"
Sao lại cười giống...... Giống như chó được xương......?
Toát mồ hôi! Đây không phải là câu nói ngoài miệng của Đồng Thiên Ái sao? Anh tự nhiên bị cô nhỏ kia lây nhiễm thói hư rồi, tại sao trong đầu lại bật lên phản ứng này! Tần Tấn Dương cầm văn kiện lên xem, rồi lấy Pu't ký tên nhưng không phát hiên ra khóe miệng lại cong lên có chút kỳ lạ, thật đúng là 1 đề tài lớn.
" Tấn Dương, không phải ngươi đã đem con cừu kia nuốt vào bụng rồi chư?" hơn nữa đến cả mẩu xương cũng không chừa.
Tần Tấn Dương đóng văn kiện lại, cả người dựa vào ghế đôi tay khoanh ở trước ***, ánh mắt lóe lên tia sang chói mắt.
" Không có" chỉ phát ngôn ra 2 chữ đơn giản.
Quan Nghị có chút không dám tin, 1 tuần lễ mà không có xảy ra? Theo tính khí của Tấn Dương thì đã đem chú cừu non kia nuốt vào trong bụng rồi chứ ? Thật kỳ lạ? Ánh mắt nhìn anh ngạc nhiên: "Vậy cậu vui vẻ cái gì?"
Tần Tấn Dương liếc nhìn đồng hồ, đã 4h20p! đột nhiên đứng dậy, với tay cầm lấy cái áo khoác trên ghế.
"Cậu đi đâu đấy?" Quan Kiên Quyết nhìn anh tò mò hỏi.
Vừa hướng đến cửa phòng vừa trả lời: " Hết việc, về nhà"
Trở về. . . . . . Nhà. . . . . . ? Cái gì cái gì? Anh không có nghe lầm chứ? Tấn Dương cái tiểu tử thúi kia, lúc nào thì có nhà? Anh không phải cả ngày lưu luyến ở trong đám nữ nhân sao? Ánh mắt Quan Nghị vẫn nhìn theo dáng đi mạnh mẽ mang theo chút vội vàng của anh, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ khi nhìn thấy bòng dáng anh biến mất.Chuyện gì xảy ra.... Thật kỳ lạ...
Nhanh chóng trở về nhà trọ,vội vàng mở cửa phòng nhìn 1 lượt mới xác định Đồng Thiên Ái vẫn chưa về. Tần Tán Dương ung dung đi tắm, rồi mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra. Khóe môi không tự chủ khẽ nâng lên. Cầm khăn lông lau khô tóc đi tới trước tủ R*ợ*u rót 1 ly XO, nhẽ nhấp 1 ngụm, lưu lại trong miệng vị R*ợ*u thơm cay nồng. nghiêng đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt dừng lại trên bức tranh to lớn treo trên tường. Trong tranh lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng. Nổi lên nốt ruồi son càng làm nổi bật lên vẻ đẹp dễ thương. Anh hồi tưởng lại đêm đó, cô ôm chặt anh ngủ như con bạch tuộc, máy điều hòa không khí trong phòng vì để quá thấp hay sao mà làm cho anh cảm mấy lần cảm thấy ngột ngạt. Vậy mà cô vẫn tự nhiên cuộn mình ngủ như 1 đứa trẻ, làm hại anh cả đêm làm " Liễu hạ Huệ". Bản thân anh cũng không thể nghĩ mình sẽ làm như vậy, thật đúng là sự đau khổ chưa từng có.
"Đồng Thiên Ái.... Đồng Thiên Ái......Thiên Ái......" anh lắc ly R*ợ*u trong tay lẩm bẩm gọi tên cô như đang niệm chú.
Đầu phố Đài Bắc.
Đồng Thiên Ái chậm chạp đi dạo xung quanh không muốn về cái " ổ vàng" đó. Sau khi trở về đó sẽ gặp phải chuyện không tốt, cô cảm thấy ghê tởm. "Thật là nhức đầu" cô đứng lại day day trán. Quay đầu nhìn cửa hàng bách hóa, ánh sáng trong đó hắt ra hiện lên kính bóng dáng gầy gò của cô, khi nhìn thấy cô chợt hoảng hốt sợ hãi nhìn chằm chằm vào kình vài phút, rồi hạ quyết tâm. Trong kính phản chiếu 1 đôi mắt trong sáng, ánh mắt lóe lên 1 tia sáng.
Có tiếng mở khóa, Tần Tấn Dương ngồi trên ghế salon ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cặp mắt lấp lánh ẩn hiện 1 chút tư tình.
Đồng Thiên Ái trong lòng có dự cảm anh đã ngồi đây chờ mình, nhưng khi mở cửa nhìn thấy anh trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng. Cúi đầu nhìn xuống có cảm xúc bất an, mà tay của cô nắm chặt vào gấu áo, những ngón tay trở nên trắng bạch.
"Thiên Ái, tới đây" Tấn Dương cất giọng gọi.
Chân của cô có cảm giác như nặng ngàn cân không thể nhấc nổi, bẳng không tại sao cô không thể bước được hay tại cô đang sợ.
Giọng nam trầm trầm lại tiếp tục vang lên: " Lại đây"
Cuối cùng bước chân cũng chầm chậm di chuyển đến bên cạnh anh, đứng trước mặt anh cảm thấy mình thật bé nhỏ.
"Tôi đã về" giọng cô lí nhí nói.
Anh vỗ vỗ lên đùi của mình cười nói: " Ngồi trên đùi của anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc