Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 12

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

"Anh họ! Anh từ Đài Nam cố ý đến thăm em sao? Em thật sự là quá cảm động!"
"Lần sau tới, nhớ nói trước cho em biết! Em sẽ đến trạm xe đón anh a! Anh nói có đúng hay không?"
Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ đáp trả bằng ánh mắt, há miệng càu nhàu che lấp.
Vội vàng lôi kéo Tần Tấn Dương đi về hướng trong thang máy, không quên quay đầu hướng sau lưng nhìn Tiêu Bạch Minh bày tỏ áy náy.
"Anh Bạch Minh! Vậy em đi lên trước!"
"Được! Em đi lên đi!"
Trong lòng Tiêu Bạch Minh cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Ái không phải cô nhi sao? Từ đâu ra anh họ vậy?
Nhìn hai người bọn họ đi vào thang máy, cho đến khi thang máy đóng, lúc này mới lắc đầu một cái, bỏ rơi khốn hoặc đầy trong đầu .
Có lẽ. . . . . . Chỉ là anh suy nghĩ nhiều. . . . . .
Cửa thang máy mở ra, Đồng Thiên Ái chợt nhảy ra.
Xoay người nhìn Tần Tấn Dương bên trong thang máy, trợn to hai mắt, "Đã trễ thế này, anh có thể đi trở về ngủ!"
Nói xong, liền muốn bấm thang máy đóng lại.
Tần Tấn Dương đưa tay chặn ngang cửa thang máy, không nhanh không chậm bước ra, "Dường như em đã quên một chút, bây giờ em là người phụ nữ của tôi."
"Tôi chưa từng quên! Cho nên anh không phải cần mỗi ngày không sợ người khác phiền ở bên tai tôi nhắc nhở!" Không chịu yếu thế phản kích.
Nhíu mày, đôi tay ôm иgự¢ dựa vào vách tường, "Thế nào? Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
"Tôi thấy không cần chứ?" Đồng Thiên Ái khẽ cười, ánh mắt của cô trong nháy mắt cong thành hình trăng sáng. Biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Khuya khoắt cô nam quả nữ sống chung một phòng, anh ta muốn làm gì?
Tần Tấn Dương cũng mỉm cười, trong giọng nói kiên quyết, cũng là không cho phép phản kháng, "Đi mở cửa đi!"
Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ quệt mồm, tay vươn vào trong túi đeo lưng móc ra cái chìa khóa.
Cửa mở ra, nháy mắt, cả người chợt từ phía sau lưng bị người đưa tay ôm lấy, không còn kịp kêu lên nữa, tất cả tiếng cầu cứu toàn bộ bao phủ ở trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn nóng bỏng, không ngừng dây dưa cô.
Tần Tấn Dương xoay người ôm lấy cô tiến vào bên trong nhà, đem lấy cả người cô khóa ở cửa cùng trong иgự¢ mình.
Trong bóng tối, trầm mặc rồi lại kịch liệt ôm hôn. Mang theo chút tức giận, lại có chút bá đạo, hôn cô thật sâu.
"Ngô. . . . . ." Cô sắp hít thở không thông!
Đúng lúc ngừng nụ hôn này, cánh tay cũng giảm bớt sức lực.
Đồng Thiên Ái lúc này mới hô hấp từng ngụm từng ngụm, run rẩy mở đèn. Gian phòng đột nhiên bừng sáng, khiến cho hai người cũng khẽ nheo lại mắt.
Đưa tay phủ ở môi của mình, hướng anh cực kỳ tức giận rống to.
"Tên lợn giống lang chạ này! Anh không thể tìm người khác động dục sao? Đây là nụ hôn đầu của tôi! Anh có hiểu hay không? Nụ hôn đầu phải để lại cho người mình thích!"
Quá mức tức giận, Đồng Thiên Ái đã quên mình cùng anh đã có kí kết hiệp nghị khế ước.
Uất ức xấu hổ, chẳng qua là cảm thấy khí huyết xông lên.
Tần Tấn Dương cũng không coi tiếng hét hò của cô là gì, nghe được hai chữ "Nụ hôn đầu" kia, tâm tình đè nén cùng lo lắng lúc trước, cư nhiên ở trong một giây này trở thành hư không.
Nhớ tới nụ hôn trộm trong phòng làm việc, càng thêm đắc ý.
"A? Vậy sao? Tôi cho là tất cả của em đều là của tôi !"
Quá ghê tởm! Cô thực sự muốn đánh anh ta! Nhưng. . . . . . Lại không được. . . . . .
Giận đùng đùng trừng mắt liếc anh một cái, đôi tay chống nạnh, một bộ ra dáng cung tiễn .
"Thời gian không còn sớm! Tôi muốn đi ngủ rồi ! Nếu như anh chưa từng quên lời đã nói, tôi nhớ anh đã đáp ứng tôi một tuần lễ sẽ không chạm vào tôi? Cho nên bây giờ anh có thể đi!"
"Nếu như tôi không đi thì sao?" Giống như muốn đối nghịch cùng cô, nói cái gì đều cùng cô làm trái lại.
Không đi? Không đi thì anh muốn làm gì? Cái tên đại dâm trùng này! Cô cũng biết anh ta không đáng tin mà! Quả nhiên đầy trong đầu đều là tư tưởng không tốt a!
Phụ nữ của anh ta không phải rất nhiều sao? Làm gì nhất định ૮ɦếƭ quấn cô không thả!
Đồng Thiên Ái liếc nhìn anh ta, khinh thường nói, "Không đi thì không đi! Dù sao chuyện anh đã hứa với tôi, đừng quên!"
"Chỗ của tôi chật hẹp, anh muốn lưu lại ngủ, ừ! Cho anh cái chăn, ngủ trên sofa hoặc là ngủ trên sàn nhà, tùy anh !"
Ngủ trên sofa? Ngủ trên sàn nhà?
Tần Tấn Dương liếc nhìn phòng ngủ cùng với chiếc giường đơn, lại nhìn gian phòng nhỏ hẹp, không nhịn được cau mày.
Cái phòng này thật sự là quá nhỏ! Là người ở sao? Người phụ nữ của anh, lại ở loại địa phương này?
"Tối mai theo tôi ăn cơm!" Trong lòng đã có tính toán, tầm mắt rơi vào trên người cô.
Đồng Thiên Ái cũng không để ý tới anh, đem túi đeo lưng tùy ý ném sang một bên. Cắm đầu cắm cổ đi tới trước sô pha, ngồi xếp bằng xuống. Mở ti vi, đem âm lượng chỉnh thật cao, ý đồ coi anh như {người trong suốt}.
Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy. . . . . . Trong lòng nói lảm nhảm.
Tần Tấn Dương đối với việc cô lạnh lùng giống như không đáng lo, chuyện anh quyết định chưa bao giờ sẽ bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.
Nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Không nên quên hiệp nghị giữa chúng ta , nếu như em muốn đổi ý, vậy. . . . . ."
"Dừng ——" ghê tởm! Đồng Thiên Ái vội vàng ngăn cản, "Ăn cơm đúng không? Tôi biết rồi !"
Tần Tấn Dương hài lòng gật đầu một cái, xoay người muốn rời đi.
Cửa đã mở phân nửa, chợt dừng bước lại, cố ý nói, "Mới vừa rồi người đàn ông đó, nhìn qua có vài phần ngây ngốc. Thì ra là em thích kiểu đàn ông này."
Nói xong, tiếng cười cười nhạo trầm thấp lại vang lên.
"Tần Tấn Dương, anh khốn kiếp!"
Đồng Thiên Ái nắm lấy đệm dựa trên ghế sa lo, liền hướng trên người anh đập tới.
Chỉ tiếc anh đã sớm lắc mình ra khỏi gian phòng , đệm dựa nặng nề nện ở trên cửa, phát ra giọng buồn buồn, lại rơi xuống trên đất.
Trời mới biết! Tuần lễ trước vì cái đệm dựa này, còn cùng Phương Tình tranh cãi ầm ĩ một trận. Cô thích nhất những chú mèo Kit­ty, không bỏ được người khác ᴆụng vào, hơn nữa đây chính là hình hiếm có đó!
"Tần Tấn Dương! Tôi sẽ không để cho anh yên! Ghê tởm mà!"
Đồng Thiên Ái đứng dậy đi tới trước cửa, đem đệm dựa nhấc lên, đau lòng phát thề.
Trong lòng dấy lên ngọn lửa hừng hực, cuộc chiến của cô gái và chàng trai đó bắt đầu triển khai. Trong đầu Đồng Thiên Ái lẩn quẩn vô số ý niệm, mỗi ý niệm chủ đề đều là chỉnh gã biến thái kia thật ác!
Đại học nghệ thuật Quốc lập Đài Loan.
Trong giảng đường vẫn ngồi đầy người như cũ, nữ giáo sư đóng mở miệng to như chậu máu, liều lĩnh mạo hiểm giảng bài, thanh âm lanh lảnh thông qua ống nói, truyền khắp cả giảng đường.
Đồng Thiên Ái xưa nay hiếm khi không đến muộn cũng không ngủ như thế này.
"Ăn cơm. . . . . . Ăn cơm. . . . . . Ăn ૮ɦếƭ ngươi. . . . . ." Đồng Thiên Ái thấp giọng nguyền rủa.
Cử động khác thường của cô gần đây, khiến trong lòng Phương Tình càng thêm sanh nghi.
Hướng bên người cô nhích rồi lại nhích, nhỏ giọng hỏi, "Thiên Ái! Cậu gần đây kỳ kỳ quái quái thế nào ấy! Nói cho tớ biết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn Phương Tình, ánh mắt lóe lên, gương mặt vô tội, "Tiểu Tình, tôi hiện tại phạm năm Thái tuế á!"
Cho nên mới phải xui xẻo như vậy, chọc tới cái gã biến thái kia!
Phương Tình nghe được cũng không giải thích được, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, lo lắng hỏi, "Làm sao rồi? Có phải công việc không hài lòng hay không? Hay là người nào khi dễ cậu? Tớ bảo anh Hướng Phàm đi giúp cậu dạy dỗ anh ta!"
"Tớ. . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, khổ mà không nói được a!
Điện thoại di động đột nhiên chấn động, Đồng Thiên Ái liếc nhìn màn ảnh, lúc này mới chậm rãi ấn phím đọc.
Một chuỗi mã số xa lạ, ngón tay ấn xuống dưới, thấy một hàng chữ đơn giản —— Tôi đã ở tại cửa trường học của em.
Ở cửa trường học? Ai vậy?
Đồng Thiên Ái suy tư nửa ngày, chợt cau mày. Một giây kế tiếp, gương mặt lập tức nhăm nhúm.
Anh ta không phải đại tổng giám đốc sao? Phải nên rất bận có rất nhiều chuyện mới đúng! Hiện tại mới vừa vặn ba giờ rưỡi, anh ta đã muốn ăn cơm?
Trời ơi! Ăn cơm coi như xong! Lại còn tự mình chạy tới bắt cô!
Nghĩ đến một lát sau khi tan lớp, trước cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy, ngồi vào cái cỗ xe rộng rãi kia. Cả người Đồng Thiên Ái rợn cả tóc gáy, cả người như đứng đống lửa.
"Giáo sư!" Đồng Thiên Ái đứng bật dậy từ trên chỗ ngồi, "Em muốn đến phòng rửa tay!"
Tiện tay cầm túi đeo lưng lên, thậm chí cũng không để ý tới sửa sang lại bộ sách trên bàn. Hướng về phía Phương Tình nháy nháy mắt, "Tiểu Tình, những thứ này cậu giúp tớ thu nhé!"
Nói xong, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người chạy ra khỏi giảng đường.
Đồng Thiên Ái một đường chạy chậm tới cửa trường, xa xa đã nhìn thấy xe Benz màu đen sáng rỡ xa xỉ kia.
Tần Tấn Dương một thân Âu phục màu đen, tóc ngắn tùy tiện theo gió đung đưa không kềm chế được, trên khuôn mặt anh tuấn, chứa đựng một nụ cười mê người.
Ánh mắt đồng thời nhìn thấy cô, sáng chói giống như ánh sao.
Người đi đường đi qua đi lại, thỉnh thoảng mấy chiếc xe chạy qua. Các cô gái trải qua bên cạnh anh, không nhịn được liếc về phía anh. Trên mặt có chút e lệ , càng thêm mang theo chút chờ đợi cùng rung động.
Cực phẩm tuấn nam như vậy hiếm khi nhìn thấy!
"Muốn ૮ɦếƭ! Dám làm người khác chú ý như vậy!"
Đồng Thiên Ái vội vàng cầm lên túi đeo lưng, tận lực che mặt của mình. Chạy chậm tới bên cạnh anh, không quên trừng mắt liếc anh một cái. Vòng qua xe, mau lẹ mở cửa xe, chui vào.
Tần Tấn Dương Ϧóþ cổ tay cười một tiếng, ngay sau đó khom người ngồi vào bên trong xe. Liếc cô một cái, khởi động xe, lái rời khu đại học.
Xe một đường chạy băng băng, dừng sát ở trước một khách sạn danh tiếng ở trung tâm thành phố Đài Bắc.
Quản lý đại sảnh nhìn thấy người thoáng hiện sau cửa xoay, vội vàng cung kính cúi đầu, "Tần tổng."
Nhân viên tạp vụ nhận được chỉ thị của quản lý, nụ cười trên mặt cũng càng thêm lộ ra vẻ a dua. Nịnh nọt theo sát ở bên cạnh anh, tùy thời chờ đợi vị Đại Kim Chủ này cho gọi cùng với chỉ thị.
Tần Tấn Dương đối với sự nồng nhiệt tiếp đón của bọn họ không nói một từ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc đến. Trực tiếp nện bước chân, đi thẳng về gian phòng đặc biệt dành cho khách VIP.
"Giả vờ lạnh lùng!" Đồng Thiên Ái cúi đầu đi theo phía sau anh, thấp giọng nỉ non.
Chùm đèn thủy tinh màu tím nhạt, chiếu những tia sáng mờ ảo, đem thân hình thon dài của người đàn ông trước mắt, miêu tả cao ngất hơn.
Cuối hành lang, nhân viên tạp vụ chạy vội tới phía trước, cúi đầu đem cửa phòng mở ra.
Tần Tấn Dương không quay đầu lại, đi vào phòng.
Thật là kiểu cách! Ăn một bữa cơm còn phải bao gian phòng"! Anh ta khẳng định là không biết, Đài Bắc còn có bao nhiêu cô nhi không có cơm ăn đi!" Trong lòng Đồng Thiên ái âm thầm lẩm bẩm hướng về phía bóng lưng của anh làm mặt quỷ.
Gian VIP này lắp đặt thiết bị cực kỳ rất khác biệt, nhân viên phục vụ đứng hầu sẵn sàng, nhạc sĩ đàn vi-ô-lông nhạc đệm, ghế sa lon bằng da thật màu đỏ chót, thức ăn ngon cao lương mỹ vị chỉ có thể ở trên tạp chí nhìn cho đã con mắt,
Ngay cra dao nĩa trên bàn ăn cũng khác hẳn bình thường đồng, dưới ánh đèn cực kỳ lóe sáng, có chút chói mắt. Đây là loại trường hợp gì a! Ăn một bữa cơm thôi mà, có cần bày vẽ như thế không?
Đồng Thiên Ái nhẫn nhịn thời gian thật dài, nhìn chằm chằm món mì xào tôm hùm Italy trước mặt, đột nhiên có một chủ ý xấu!
Cô ngẩng đầu lên nhìn về Tần Tấn Dương, nụ cười trên mặt so với bình thường mềm mại đáng yêu động lòng người hơn.
Trong lòng có chút ghê tởm, những cũng là bằng âm điệu làm nũng tê dại nói, "Tấn Dương, em đút cho anh ăn nha!"
Ánh mắt nghi ngờ của Tần Tấn Dương nhìn lại hướng cô, theo dõi đến trên mặt cô trong lúc lơ đãng tiết lộ ra ngoài một chút xíu giảo hoạt.
Cô lại có lòng tốt như vậy? Lại muốn chơi trò gì? Trong này nhất định có gian trá!
"Sao? Thiên Ái thật là hiểu được săn sóc người!"
"Đó là đương nhiên!" Nụ cười trên mặt Đồng Thiên Ái càng nở rộ xinh đẹp.
Chợt cô thả nĩa ra trong tay, cứ như vậy trực tiếp đưa tay chụp vào mì xào mì xào tôm hùm Italy trên bàn. Giống như người rừng, đem những con tôm đó hốt bằng tay, tự nhiên mà vậy đưa tới trước mặt của anh.
Ăn a! Có bản lãnh ăn cho tôi xem đi! Nhìn anh làm thế nào để xong việc!
Những nhân viên phục vụ trong phòng ăn, trừ Tần Tấn Dương, đối với hành động đột ngột vừa rồi của cô, cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Tần tổng giám đốc mỗi lần mang theo bạn gái, đều là dáng vẻ hào phóng, nào có người giống như cô như vậy? Thật là, thật là làm cho người ta rung động!
Tần Tấn Dương đem lấy ánh mắt khiêu khích của cô nhìn ở đáy mắt, chợt nâng lên nụ cười càng thêm phức tạp. Từ từ đưa tay, nắm lấy tay của cô, liếm lên đó.
Nếu như nói là đang ăn mì, còn không bằng nói là đang ăn cô!
". . . . . ." Lần này đổi Đồng Thiên Ái ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của anh, lưỡi của anh đang liếm qua ngón tay của cô, thật giống như vẫn chưa thỏa mãn.
Mặt của cô lập tức cháy phừng, quay đầu lại nhìn về người bên cạnh, mới phát hiện trong gian VIP này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc