Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 113

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Du Ty Kỳ thấy động tác của bọn họ, tất nhiên là ngượng ngùng cúi đầu, cả gương mặt đều đỏ. Đưa tay cầm cây tăm cắm vào miếng táo, ăn ngấu.
« …… » Ăn quá nhanh, mắc nghẹn.
Có người vươn tay, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, « Ăn từ từ ! Em ăn vội
Kỳ Kỳ của hắn xấu hổ? Ai ai ai! Xem ra còn rất ngấy thơ! Nhìn thấy bọn họ ôm nhau mà cũng sẽ xấu hổ thành bộ dáng này?
Du Ty Kỳ liền vội vàng gật đầu, cúi đầu không dám nhìn hắn, cũng ấp úng nói, “Anh Quan Nghị…… Cái đó…… Em muốn nói……. Dạ…… Cái đó……”
Nói thế nào đây? Hình như hắn cũng chưa có hôn cô lần nào !
“Cái gì?” Quan Nghị có chút ngạc nhiên, gương mặt sáp lại.
Thanh âm đến gần cô, Du Ty Kỳ trực giác nghiêng đầu, môi của cô cứ như vậy nhàn nhạt phớt qua gương mặt hắn, không hề báo trước! Mà khuôn mặt trắng nõn trẻ con kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhẹ.
Du Ty Kỳ sửng sốt, giương môi mềm mại, không có nói gì.
“Đứa ngốc!” Quan Nghị nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, trong lòng vui mừng, không nhịn được hôn môi cô.
Mặc dù chỉ là cái hôn môi nho nhỏ, nhưng là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật.
“Vừa rồi em muốn nói với anh cái gì?” Hăn yêu thương chạm nhẹ vào mũi thanh tú khéo léo của cô.
Du Ty Kỳ vội vàng lắc đầu, thuận miệng nói, “Không có a! Cái gì cũng không có ! Em muốn nói táo này ăn thật ngon, anh Quan Nghị gọt thêm một quả cho Kỳ Kỳ đi!”
“Được!” Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cầm một quả táo lên bắt đầu gọt.
Du Ty Kỳ lại cười cong lông mày, trong lòng hô to"Vạn tuế!"
Một đầu khác, Đồng Thiên Ái được hắn ôm vào иgự¢, xấu hổ đạp chân, “Buông em ra ! Đồ biến thái! Thả em ra! Này! Tần Tấn Dương! Em ghét anh !”
Làm sao bây giờ ! Ở trong đại sảnh mà tự nhiên ôm cô?
Xem mặt hắn cười đểu như mặt cáo, quả thật chính là cần ăn đòn !
‘Vâng vâng ạ ! Vợ à ! Anh hiểu ý em là ! Em nói ‘ em chán ghét anh’, anh hiểu ! Mỗi ngày nói với anh một lần ! Từ trái nghĩa đúng không ?’ Tần Tấn Dương nghĩ tới trước đây, nhếch môi khoác lác vô sỉ nói.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là giả vờ ngây ngốc!
Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút hôn mê, cũng nheo tròng mắt lại, ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đáy mắt đã tràn đầy chân tình, mím mím môi, vốn còn muốn mở miệng nói gì đó, bây giờ toàn bộ nuốt hết.
Vừa nghĩ thế, hình như đã thật lâu cô không nói với hắn câu trái nghĩa "Em chán ghét anh" rồi sao!
A? Hắn sao còn chưa nói qua"Anh yêu em" ?
Đột nhiên, một ánh lạnh bắn qua càn quét hắn.
Tần Tấn dương đã ôm cô đi đến lầu hai, nhận được ánh lạnh của cô, trong lòng có chút không hiểu, cũng là không tìm ra đầu mối. Lại thấy cô bĩu môi, một bộ dáng mất hứng.
Chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi còn thật tốt, cư nhiên bây giờ thay đổi sắc mặt?
"Vợ yêu! Sao vậy?" Hắn cúi đầu, lấy lòng hỏi.
Đồng Thiên Ái khinh bỉ liếc hắn một cái, quay đầu về nơi khác, khinh thường"Hừ" một tiếng.
". . . . . ." Hắn có chút im lặng, không thể làm gì khác hơn là lập lòe ôm cô đi vào trong phòng.
Cửa phòng, dùng chân nhẹ nhàng đá một cái đóng lại.
Hắn ôm cô nằm ở trên giường lớn, đôi tay đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắnđáng yêu của cô, nhẹ nhàng hôn, vừa lấy lòng hỏi, "Vợ yêu! Sao vậy?
Em nhìn bộ dạng bĩu môi của em xem, giống như con heo con!"
"Ai là heo a! Đồ biến thái!" Đồng Thiên Ái trực giác mở miệng, cũng là tức giận.
Ách. . . . . . Hỏa khí thật to. . . . . .
Tần Tấn Dương gặp trắc trở, càng không nghĩ ra được. Tỉ mỉ hồi tưởng lúc trước, dường như mình cũng không có làm chuyện gì sai! Nhưng là tại sao, đột nhiên liền thay đổi thành ra như vậy rồi sao?
"Vợ yêu ——" hắn tựa đầu vào cổ của cô, có chút trẻ con cọ xát xuống, bên trong tim Đồng Thiên Ái mặc dù ngọt ngào, nhưng vẫn nén xuống một hơi. Đồ biến thái! lâu như vậy cũng không nói một tiếng"anh yêu em" ! Thật muốn ૮ɦếƭ!
Chẳng lẽ còn muốn cô mở miệng nhắc nhở hắn sao?
Đồ biến thái đáng ૮ɦếƭ, đồ biến thái, đồ biến thái, đồ biến thái!
Nghĩ như vậy, trong lòng càng lúc càng tức giận, một đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm, tập trung lực lượng lập tức bộc phát. Cô chợt đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ hắn ra, cả người dịch sang nằm bên cạnh.
"Đừng ᴆụng vào em á! Anh nghe không hiểu à?" Gương mặt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Tần Tấn dương không ngờ được cô đột nhiên sẽ có động tác như thế, thật đúng là bị cô đẩy sang một bên. Đưa tay gãi gãi tóc của mình, áo não nhíu mày.
Hắn chọc cô khi nào à? Muốn ૮ɦếƭ!
Đồng Thiên Ái cũng không nghĩ để ý hắn, hung tợn liếc hắn một cái. Thẳng từ trên giường , sau đó đi vào phòng tắm trong tắm rửa. Nháy mắt đóng cửa kính, vừa không nhịn được cắn răng nghiến lợi.
Đi tới trước gương trang điểm, đôi tay chống nạnh, "Cư nhiên thực sự không nói ba cái chữ kia a!"
"Còn muốn kết hôn? Không có cửa đâu à!" Cô tức giận đè cúc áo xuống bắt đầu mở ra, quyết định tắm nước nóng, không để ý tới cái tên biến thái đó nữa!
"Rào rào ——" phòng tắm trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tần Tấn dương nằm thẳng ở trên giường, mím môi, nghĩ thấy là lạ ở chỗ nào, cho nên chọc tới cô vợ "Hắc đạo công chúa" kia! Kết quả, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra.
Phụ nữ! Quả nhiên là cực kỳ phiền toái! Ai!
Qua hơn nửa canh giờ, Đồng Thiên Ái tắm sạch sẽ đi ra.
Cửa kính vừa mới mở ra, liền đột nhiên bị tập kích.
Trên người của cô mang theo mùi thơm sữa tắm, Tần Tấn dương có chút không nhẫn nại được, "Vợ yêu! Em thật thơm!"
"Buông tay!" Cô không thèm quan tâm đến lý lẽ, khạc ra hai chữ này.
Hắn giữ vững trầm mặc, nhưng là đôi tay lại như cũ vòng quanh cô, ". . . . . ."
"Buông tay!" Cô khẽ nhíu lông mày, vừa khạc ra hai chữ. Cũng nhìn thấy gương mặt tuấn tú khổ não của hắn.
Đồng Thiên Ái đưa tay đẩy hắn ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó đi về phía giường lớn, kiên quyết không nhìn đến sự hiện hữu của hắn, vén chăn lên, liền nằm xuống.
"Hôm nay em không có tiện! Cho nên em muốn mỗi người ngủ một cái chăn!" Thanh âm của cô, buồn buồn vang lên.
Trong lòng lại không ngừng mắng: Đồ biến thái! Đồ biến thái! Sao lại ngốc như vậy! Thế mà một chút cũng không hiểu lòng của phụ nữ! Không phải trước kia hắn có rất nhiều tình nhân sao?
Nghĩ tới trước kia hắn đối với tình nhân rất dịu dàng, nghĩ đến mình, Đồng Thiên Ái nhất thời lên cơn giận dữ.
Tần Tấn Dương vò đầu bức tóc, mặc dù cảm thấy rõ ràng có cái gì không đúng, nhưng cũng không rõ lắm mình sai ở đâu. Lập tức, không thể làm gì khác hơn là theo ý của cô, đi vòng qua bên kia giường lớn, giũ một cái chăn khác.
Nhìn bóng lưng của cô, gương mặt tuấn tú ỉu xìu, nằm vào trong chăn.( H.c: con gái thật khó hiểu nhưg thế mới là con gái )
Hơn nửa năm nay, lần đầu tiên hai người phân chăn để ngủ, mặc dù cùng nằm ở trên giường lớn, nhưng cảm giác cũng là có chút kỳ quái. Dường như giữa hai cái chăn mà như cách một con sông.
Rõ ràng lật người là có thể vượt qua, nhưng cố tình lại không có người dám động.
Đồng Thiên Ái áo não cau mày, là giận dỗi, là giận hắn, cũng là giận mình. Tần Tấn Dương cũng sợ cô tức giận, cho nên chậm chạp không có dám làm gì.
Một đêm này, hai người đều không có ngủ ngon.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Đồng Thiên Ái vẫn phồng má như cũ, một bộ dáng buồn buồn.
Sau khi đứng lên, đánh răng rửa mặt. Thậm chí cũng không có ý tưởng trêu cợt người khác, trước đây mỗi sáng sớm cô đều muốn Ϧóþ mũi hắn, để cho hắn khó có thể hô hấp mà tỉnh lại.
Nhưng hôm nay lại không có tâm tình này rồi, liếc nhìn khuôn mặt say ngủ quen thuộc của hắn, giận dễ sợ.
Đổi bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái, một thân một mình đi ra khỏi phòng.
Đồng Thiên Ái có chút nhàm chán đi xuống lầu, cũng chẳng có mục đích gì. Vừa đến phòng khách, ngửi thấy trong phòng bếp bay ra mùi thơm mê người, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Thơm quá a. . . . . . Vương mụ đang làm gì món ngon gì vậy. . . . . ." Cô có chút say mê trong loại mùi thơm này, nỉ non một tiếng.
Không nhịn được hấp dẫn, chạy tới nơi phát ra mùi thơm.
Giương đầu dò vào phòng bếp, không có nhìn thấy thân ảnh của Vương mụ mập mạp phúc hậu. Trong phòng bếp nhỏ, thật khiến cho cô lấy làm kinh hãi. Người này không phải là người khác, lại là Du Ty Kỳ!
Cô đang mặc tạp dề màu hồng, một bộ dáng đã quen nấu nướng.
Đồng Thiên Ái rất tự nhiên đi vào phòng bếp, kinh ngạc nói, “Siqi! Em có thể làm bảnh ngọt à? Lợi hại vậy?”
Thiên kim nhà giàu…… Làm bánh ngọt…… Ách…… Còn làm ngon như vậy…….
Du Ty Kỳ nghe được giọng nữ, xoay người lại, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, "Chị Thiên Ái! Sao chị dậy sớm vậy? A? Tần ca ca đâu? Anh ấy còn đang ngủ phải không?"
Vừa nhắc tới "Đồ biến thái" , Đồng Thiên Ái nhíu mày một cái, tùy ý vẫy vẫy tay.
"Mặc kệ anh ấy đi!" Cô thờ ơ môi vểnh vểnh lên.
Du Ty Kỳ cũng không có phát giác ra cái gì khác thường.
Vừa đem chú ý lực chuyển sang chờ đợi bánh ngọt ra lò, tràn đầy mong đợi nói, "Chị Thiên Ái! Chị biết không? Anh Quan Nghị nói muốn mở cho Kỳ Kỳ một cửa hàng bánh ngọt!"
"Hả? Cửa hàng bánh ngọt? Sao hắn lại nghĩ đến mở cho em một cửa hàng bánh ngọt vậy?" Đồng Thiên Ái nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của cô, càng thêm tò mò.
Thiên kim nhà giàu làm bánh ngọt? . . . . . . Cái này đã rất kinh người rồi. . . . . .
Kế tiếp. . . . . . Thiên kim nhà giàu muốn mở cửa hàng bánh ngọt? . . . . . .
Hôn mê. . . . .
Du Ty Kỳ gật đầu một cái, nói, "Đúng a! Anh Quan Nghị nói trong bánh ngọt Kỳ Kỳ làm có hương vị hạnh phúc, sau đó muốn cho toàn bộ người Đài Bắc đều có thể ăn bánh ngọt của Kỳ Kỳ làm!"
Nhớ tới người mình yêu mến, khuôn mặt Du Ty Kỳ càng hồng thuận, ánh mắt xinh đẹp tràn ra thâm tình vô hạn.
Đồng Thiên Ái cau mày, Quan Nghị sẽ nói lời như thế? Không giống con người anh nha. Nhất định là có nguyên nhân khác! Nói thí dụ như muốn Du Ty Kỳ học được cách sống độc lập để có thể lớn lên!
Để cho cô tự mở một cửa hàng bánh ngọt? Ừ! Đây là một chủ ý thật tốt!
Không nhìn ra, Quan đại thư ký thật đúng là có dụng tâm đối với vị thanh mai trúc mã này của hắn!
Du Ty Kỳ không nghe được hưởng ứng, nghiêng đầu sang hỏi, “Chị Thiên Ái! Chị nói mở cửa hàng bánh ngọt, có được hay không đây?”
"Được!" Đồng Thiên Ái mỉm cười nói, chợt trừng hai mắt, ngón tay chỉ gò má của mình, "Chỉ là! Chị có ý kiến hay, cho chị chen một chân với!"
"Chen một chân?" Du Ty Kỳ không hiểu, khốn hoặc hỏi.
Đồng Thiên Ái đi đến bên người cô, vuốt vuốt tóc cô, nhẹ nói, "Chị Thiên Ái muốn cùng em mở cửa hàng bánh ngọt! Khiến toàn bộ người Đài Bắc có thể được nếm mùi vị hạnh phúc!"
Ai! Giờ thật sự là quá nhàm chán! Cô cũng muốn mình có chút mục địch sống mới được!
Một người có mục tiêu, sẽ trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn!
"Cùng nhau mở?" Đôi mắt bồ câu của Du Ty Kỳ trong nháy mắt nở rộ ánh sáng, cao hứng nói, "Được! Chúng ta cùng nhau mở!"
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, cũng là tràn đầy khát vọng nói, "Trước mở một nhà! Về sau mở thêm chi nhánh! Nếu làm được như vậy thì tốt lắm, OK! Mở rộng khắp toàn bộ Đài Bắc! Sau đó xông ra nước ngoài!"
"Oa ——" Du Ty Kỳ hưng phấn kêu lên.
Khi hai cô gái nhỏ đang líu ríu thảo luận không ngừng nghỉ, Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị cũng đi xuống lầu. Trên người còn mặc đồ ngủ, cũng có bộ dáng buồn ngủ giống nhau.
Lúc đến bậc thang cuối cùng, liền nghe được hai người các cô hưng phấn kêu gào, hai người lập tức tò mò đi xuống lầu.
Tần Tấn Dương lầu bầu một tiếng, "Vợ yêu! Hôm nay em dậy sớm thế "
"Hừ . . ." Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, quyết định không để ý tới hắn!
Quan Nghị nhìn có chút hả hê, đi tới bên cạnh Du Ty Kỳ, ôm cô thân mật hỏi, "Kỳ Kỳ! Em cùng chị Thiên Ái của em đang nói gì đấy? Trò chuyện đến vui vẻ như vậy?"
"Chúng em muốn cùng nhau mở cửa hàng bánh ngọt! Hơn nữa sau đó còn muốn mở rộng!" Du Ty Kỳ vui thích báo cáo chuyện này.
"Hả?" Hai người đàn ông này đồng thời trợn to hai mắt.
Đôi tay Đồng Thiên Ái vòng quanh иgự¢, "Đúng thế đó!" gật gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc