Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 108

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Cô..., trừ Tần Tấn Dương, đều chọc cho ba người bọn khốn khổ không dứt.
Cái gì gọi là trước kia cho rằng là, thật ra thì cũng không phải là?
Thật là không hiểu nổi rồi ! Cũng nghe không rõ! Tính cách các cô gái trẻ thật khó hiểu! Đặc biệt là Du đại tiểu thư từ nhỏ được coi như trân bảo cưng chiều mà lớn lên!
Du Hạo Thiên nghi ngờ nhìn Tần Tấn Dương, vừa nghiêng đầu nhìn con gái mình, chần chờ hỏi, "Kỳ Kỳ! Là như vậy sao? Hay là có người muốn con nói như vậy? Con yên tâm! Có cha ở đây, cha sẽ làm chủ cho con!"
"Cha!" Du Ty Kỳ có chút không chịu nổi kêu lên, cha cô thế nào mà ngoan cố như vậy !
Vừa đưa tay làm nũng lắc lắc cánh tay của hắn, tiếp tục dịu dàng nói, "Cha! Kỳ Kỳ biết cha rất thương con! Thế nhưng chuyện này, là ý của Kỳ Kỳ!"
Nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương, mỉm cười nói, "Cùng Tần ca ca một chút quan hệ cũng không có!"
Vừa đưa mắt nhìn sang Tần Nhân Tông, giống nhau trấn định nói, "Cho nên, Tần gia gia! Cha! Các ngươi cũng không cần trách cứ Tần ca ca! Là Kỳ Kỳ muốn giải trừ hôn ước đấy!"
Cô nói xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Tấn Dương, "Coi như không có chị Thiên Ái! Kỳ Kỳ cũng sẽ không gả cho Tần ca ca!"
Bởi vì. . . . . . Cô đã biết. . . . . . Cô cho tới nay chờ đợi là ai. . . . . .
Đó là người khác!
Du Hạo Thiên không nghĩ tới con gái của mình đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương. Trong đầu tưởng tượng thấy tất cả khả năng, nhưng lại không nghĩ ra Kỳ Kỳ vì người nào mà thay lòng!
Rốt cuộc, mở miệng hỏi, "Kỳ Kỳ!Con nói con thích người khác! Như vậy người đó là ai?"
Ít nhất người kia phải tồn tại! Nếu không hay là lại lừa gạt bọn họ!
Du Ty Kỳ đỏ mặt, cũng là ấp úng không biết làm sao mở miệng.
Ai! Vừa nghĩ tới Quan Nghị, lại nghĩ đến khi còn bé. Bất chợt giờ mới hiểu được, thật ra thì đối với hắn, cũng đối với Tần ca ca từ đầu đến cuối đều là hai loại cảm giác không giống nhau.
Ngôn ngữ đã không cách nào biểu đạt nhưng là trong lòng đã hiểu rõ ràng!
Du Hạo Thiên thấy cô sững sờ mất hồn, nhíu mày, quát lên, "Tấn Dương! Có phải hay không con hướng Kỳ Kỳ nói cái gì rồi!"
"Không có!" Tần Tấn Dương trấn định nhìn lại hắn, cũng chỉ có hai chữ đơn giản trả lời. Ánh mắt của hai người trên không trung giao hội, va chạm ra tia lửa lấp lánh.
Đang ở lúc hai người giằng co, Du Ty Kỳ kêu to ra tiếng, "Không phải rồi! Cha!"
"Con. . . . . . Con có người trong lòng . . . . . ."
"Người kia. . . . . . Cha. . . . . . Tần gia gia. . . . . . Đều biết. . . . . ."
Mọi người tò mò nhìn cô, đều ở đây cố gắng hồi tưởng, rốt cuộc là người đàn ông nào cư nhiên được tâm của cô.
Du Ty Kỳ đỏ mặt, hít thở sâu một hơi tức, kêu to ra tiếng, "Con thích Quan Nghị ! Là Quan Nghị! Không phải là Tần ca ca!"
Một câu này nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra !
Người này, lại là Quan Nghị?
Du Ty Kỳ ho khan một cái, đi tới bên cạnh Tần Tấn Dương, kéo tay của hắn, nói, "Bắt đầu từ hôm nay! Con hi vọng cha! Tần gia gia! Còn có tất cả mọi người không cần đem con cùng Tần ca ca thành một đôi!"
"Bởi vì ! Chúng ta chỉ là như anh em thôi!"
"Còn có một chuyện, Oh! Hôn ước để con giải trừ! Con là con gái, cho nên con muốn mình là người chủ động trước! Dạ! Cứ quyết định như vậy! Tần gia gia sẽ đồng ý con chứ?"
Đem lời cô muốn nói nói hết, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về Tần Nhân Tông, chờ đợi ông đòng ý.
Du Hạo Thiên gặp tình hình như thế, cũng không có ngăn trở nữa. Dù sao mình chỉ cần con gái mình vui vẻ, ông cũng không sao cả. Hơn nữa người trong lòng Kỳ Kỳ là Quan Nghị, ông cũng không phản đối!
Bất kể là Tần Tấn Dương, hay là Quan Nghị, hai người này cũng không tệ, rất ưu tú!
"Kỳ Kỳ !" Tần Nhân Tông có chút cảm khái, không nghĩ tới làm vòng tròn lớn như vậy.
Nhớ tới trước đó, mình đem cô gái trẻ Đồng Thiên Ái kia đuổi đi, kết cục lại là như vậy? Thật đúng là có chút ngoài dự liệu! Nhưng là, không thể không nói như vậy rất tốt!
Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ nhìn chăm chú, Tần gia nhất gia chi chủ Tần Nhân Tông trầm giọng nói, " Chuyện những người tuổi trẻ các ngươi, tùy các ngươi đi!"
Sau đó, nghiêng đầu nhìn về Du Hạo Thiên, "Chúng ta những lão gia hỏa này, cũng không nhúng tay!"
Du Hạo Thiên nhìn con gái bảo bối của mình, nét mặt cô tươi cười như hoa, dung nhan của cô cùng người trong trí nhớ của mình lẫn nhau trùng điệp, đột nhiên hồi tưởng lại người vợ đã qua đời nhiều năm của mình.
Không khỏi không cảm khái, không thể không thở dài.
Thời gian . . . . . . Thật là mau. . . . . .
Người còn không phản ứng kịp, cũng đã qua nhanh như vậy. . . . . .
Du Ty Kỳ hài lòng gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hét lên, "Cha! Con ngày mai muốn đi Đài Bắc! Trước nói cho cha biết! Nếu không cha ngày mai không tìm được con, lại lo lắng!"
"Ngày mai đi Đài Bắc?" Du Hạo Thiên trầm giọng hỏi, "Là đi gặp Tiểu Nghị sao?"
Du Ty Kỳ đỏ mặt, gật đầu một cái, không nói gì cũng là chấp nhận.
"Ai! Con gái nhà này chính là không giữ được !" Tần Nhân Tông khó lại nở được nụ cười đùa giỡn, rốt cuộc cũng bỏ được cái bản mặt sắp ૮ɦếƭ xuống.
Du Hạo Thiên vội vàng theo lời của hắn cười nói, "Cũng không phải là không giữ được !"
Mặc dù nói như vậy, nhưng là trong tươi cười cũng là vui sướng lớn hơn trách cứ!
Không có cha mẹ nào, không hi vọng con gái của mình có được hạnh phúc!
Lúc này, Tần Tấn Dương vẫn không nói gì lên tiếng, hắn nhìn Tần Nhân Tông nói, "Ngày mai! Con cũng muốn đi Đài Bắc!"
Mặc dù. . . . . . Mặc dù Quan Nghị tra tới tin tức. . . . . . Chứng thật Thiên Ái chưa có trở về . . . . .
Nhưng lại muốn đích thân đi xem một chút. . . . . .
Chỉ cần còn có một chút hi vọng. . . . . . Hắn sẽ phải đi. . . . . .
Du Ty Kỳ cơ trí đi đến bên cạnh cha mình, kéo cổ tay của hắn, làm nũng nói, "Cha!Con lần trước học được cách làm bánh ngọt rồi! Cha đi nếm thử một chút đi!"
"A !Tốt! Cha đi nếm thử một chút!" Du Hạo Thiên cũng là người thức thời, vội vàng đứng lên .
Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía Tần Nhân Tông cười nói, "Tần ca a! Vậy tôi đi trước! Ông cùng Tấn Dương nói chuyện một chút đi!"
Du Hạo Thiên cùng với Du Ty Kỳ đi ra thư phòng, trong phòng lập tức trở nên thanh tịnh rất nhiều. Hai gương mặt có chút tương tự, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng không có ai lên tiếng.
Tần Nhân Tông nghiêng đầu hướng về phía người bên cạnh trầm giọng nói, "A Quản! Cậu trước đi ra ngoài!"
"Dạ! Lão gia!" Chú Quản hai tay khoanh ở trước người, cung kính cúi người chào. Sau đó đi về phía cửa phòng, đi qua bên cạnh Tần Tấn Dương mới dừng bước, khẽ nhìn chăm chú hành lễ.
Lúc này mới tiếp tục mở ra bước chân, đi ra khỏi phòng.
"Răng rắc ——" một tiếng, cửa đã đóng lại.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Tấn Dương cùng với Tần Nhân Tông. Rõ ràng là quan hệ tổ tôn, tính tình cùng bộ dáng bên ngoài đều là tương tự nhau, nhưng lại từ thủy hỏa bất dung, biến thành ngang ngược càn rỡ .
Tần Tấn Dương không muốn giải thích nhiều, chỉ là kiên quyết nói, "Gia gia không cần nói thêm nữa những gì nữa! Con đã quyết định!"
Lần này, bất kể người nào, bất kể nói những gì, cũng không thể dao động quyết tâm của hắn!
Không có ai có thể để cho hắn buông tha!
"Càn rỡ! Như vậy cùng gia gia nói chuyện?" Tần Nhân Tông rống to ra tiếng, nét mặt già nua sung huyết đỏ bừng.
Nắm gậy đầu rồng dùng sức gõ mặt đắt, phát tiết phẫn nộ trong nội tâm, rồi lại là trầm giọng hỏi, "Con quyết định cái gì? Con giải thích rõ cho ta nghe!"
"Con muốn kết hôn với cô ấy! Không thể không có cô ấy!" Tần Tấn Dương trực tiếp thẳng thắn nói.
Hắn không muốn che giấu cái gì nữa! Như vậy quá mệt mỏi! Chẳng bằng nói rõ ràng dứt khoát!
Hắn cả đời này sẽ đi tìm Đồng Thiên Ái, yêu cầu như thế quá đáng sao?
"Con không thể không có con bé đó? Con bây giờ tìm được nó sao? Nếu cả đời này con không tìm được thì sao?" Tần Nhân Tông nheo lại đôi mắt tràn đầy lửa giận, lớn tiếng chất vấn.
Tần Tấn Dương không chùn bước, càng thêm kiên trì nói, "Con dù không có hi vọng! Nhưng mà con sẽ không bỏ cuộc!”
"Mười ngày không tìm được, vậy thì một trăm ngày, một trăm ngày không tìm được, vậy thì một năm, một năm không được mười năm! Con có thời gian tìm cô ấy ! Thời gian cả đời có đủ hay không?"
"Nếu như đời này không tìm thấy cô ấy, như vậy con chỉ có thể nói xin lỗi gia gia, Tần gia ở trong tay con có thể bị tuyệt hậu!"
Thấy hắn kiên quyết nói như vậy, Tần Nhân Tông cả kinh không biết nên nói những gì.
Hành động như vậy, quá là hắn điên rồi!
Hoàn toàn không cách nào dùng logic người bình thường để suy nghĩ, tại sao có thể như vậy!
Tần Nhân Tông cảm thấy thất bại, ngã ngồi ở trên ghế, áo não nhìn qua tôn tử trước mắt. Lắc đầu một cái, không dám tin nói, "Con điên rồi! Con vì một cô gái điên rồi sao? Nghịch tử!"
"Gia gia nếu cứ như vậy, vậy coi như con điên rồi!" Tần Tấn Dương lạnh nhạt nói, tuấn dung không có một tia gợn sóng.
Hắn bình tĩnh nhìn gia gia mình, âm ấm nói, "Người luôn bắt cho con làm theo ý của người! Nhưng là người có từng hỏi qua ý kiến của con sao? Người đã hỏi qua con sao?"
"Từ nhỏ đến lớn, người muốn con đọc cái gì, trường học học nghành gì, ăn cái gì, kết giao bạn bè gì, vô luận cái gì, đều phải qua sự đồng ý của người! Nhưng là người biết con muốn gì sao?"
"Sao con lại đi Đài Bắc, người biết vì sao con không thích trở về Anh quốc sao?"
"Nơi này không có tự do! Gia gia người có biết hay không?"
"Thiên Ái. . . . . . Cô ấy là một cô gái rất tốt. . . . . . Cùng những phụ nữ trong ấn tượng của gia gia rất bất đồng. . . . . ."
"Nếu như gia gia tiếp xúc qua cô. . . . . . Sẽ hiểu. . . . . ."
Tần Tấn Dương một hơi nói xong, nhất thời cảm giác cả người thoải mái.
"Con. . . . . . Con. . . . . . Tức ૮ɦếƭ ta rồi. . . . . ." Tần Nhân Tông tức giận tăng lên, ôm ***, từng ngụm từng ngụm thở.
Giận hắn! Nhưng lại tức mình! Tại sao lúc trước cũng không biết cùng hắn nói rõ nhỉ?
Tần Tấn Dương nóng nảy, đi đến bên cạnh ông, thần sắc hốt hoảng, lo lắng hỏi, "Gia gia! Thuốc của người đâu? Thuốc để ở nơi nào ? Gia gia!"
"Ngăn kéo. . . . . ." Tần Nhân Tông hít sâu, sắc mặt biến xanh .
Tần Tấn Dương vội vàng mở ra ngăn kéo, lấy bình thuốc ra, xoay mở nắp, lấy ra một viên thuốc. Luống cuống tay chân cầm lấy cái ly có nước ấm, cho ông uống thuốc.
"Gia gia! Như thế nào? Con đi gọi bác sĩ!" Nói xong, cầm điện thoại lên.
Tần Nhân Tông ngăn trở hắn, chỉ là lắc đầu một cái, cố hết sức nói, "Không cần. . . . . . Ta không sao. . . . . . Gia gia hỏi con. . . . . . Con thực sự rất thích. . . . . . Cô bé kia. . . . . ."
"Dạ!" Tần Tấn Dương kiên quyết nói.
Tần Nhân Tông nhắm hai mắt lại, than thở một tiếng, "Sớm biết như vậy. . . . . . Ngay lúc cô bé đó rời đi. . . . . . Ta liền bảo A Quản ngăn lại. . . . . . Không để cho cô bé đi. . . . . ."
Thật ra thì trong lòng mình, đối với cô G.i g.i là Đồng Thiên Ái đó cũng không phải là mười phần ghét bỏ.
Cũng là căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, mới có thể như thế.
"Gia gia. . . . . ." Tần Tấn Dương nghe được gia gia mình nói như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói những gì.
Tần Nhân Tông run rẩy đưa ra đôi tay già nua, nắm cánh tay Tần Tấn Dương, "Tấn Dương! Gia gia rất lâu cũng không có bận tâm đến cảm thụ của con, gia gia chính mình cũng hiểu rõ!"
"Nhưng gia gia làm tất cả, chỉ là không muốn con bị thương tổn, chỉ là muốn để cho con hạnh phúc!"
"Con hiểu chưa?"
Giọng nói thành khẩn như thế, âm điệu uyển chuyển như thế.
Tần Tấn Dương cảm thấy vừa buồn vừa vui, vui chính là gia gia của mình rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận Đồng Thiên Ái, buồn chính là tung tích của cô cho đến bây giờ vẫn không rõ! Tại thời khắc như vậy, lấy được sự đồng ý của người nhà .
Trả giá cao, quá lớn!
"Gia gia. . . . . . Con đã biết rõ. . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Con quá vọng động rồi. . . . . ." Tần Tấn Dương khàn khàn nói.
Trong trí nhớ chính mình, tựa hồ chưa từng có thời khắc giống như vậy bình tâm tĩnh khí cùng gia gia mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Mà giữa bọn họ, trừ đại hống đại khiếu, chỉ còn lại một chút xíu không trọn vẹn nhớ lại.
Tần Nhân Tông sáng tỏ vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trầm giọng nói, "Con đi đi! Ngày mai đi Đài Bắc! Anh quốc nơi này, gia gia sẽ phái người tiếp tục tra! Con yên tâm!"
"Chỉ cần có đầu mối, gia gia sẽ lập tức gọi điện thoại thông báo cho con!"
Tần Tấn Dương không nói gì thêm, chỉ là gật đầu một cái, trong lòng chợt tràn đầy lực lượng.
Đồng Thiên Ái. . . . . . Con biết không. . . . . .
Con để cho ta trở nên kiên cường. . . . . . Trực diện đối mặt với chuyện trước đó vẫn không dám.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc