Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 02

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Mỹ Nam Xuất Hiện
Cô nhân viên đứng quầy trên mặt hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng ngay sau đó khôi phục thần sắc.
Tựa hồ đối với loại chuyện này nhìn mãi nhiều thành quen, âm điệu như cũ nói, "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không ?"
Hẹn trước sao? Với tên quay lén bỉ ổi kia con phải hẹn trước?
Đồng Thiên Ái nhíu nhíu cặp lông mày thanh tú, trên trán trong nháy mắt liền đầm đìa mồ hôi!
Có chút lo lắng , nàng ấp úng nói, "Tôi... ... tôi không có hẹn trước... Nhưng là..."
"Thật xin lỗi! Tiểu thư, nếu cô không hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô vào được!" Cô nhân viên tiếp tân nói như 1 cái máy đã lập trình.
Đồng Thiên Ái vội vàng bỏ tờ báo kia ra, nuốt một ngụm nước bọt, lại đem tờ báo nhét trở về bao trong bọc.
Nàng cũng không thể chỉ vào ảnh nữ nhân kiều diễm trên tờ báo, nói cho “tiểu thư máy móc” trước mắt, nàng chính là người mà Tần tổng giám đốc muốn tìm!
Không được! Nhất định phải gặp hắn!
Hôm nay nếu không thấy hắn, nói không chừng ngày mai trên trang đầu các tờ báo lớn của Đài Loan sẽ trưng ra mặt của nàng khi ngủ mất!
Đồng Thiến Ái cười một tràng thật to, có chút quyến rũ nói, "Tiểu thư xinh đẹp , ta thực sự có chuyện rất quan trọng muốn thấy tổng giám đốc của các ngươi! Làm phiền ngươi nói với hắn một tiếng!"
Cô nhân viên tiếp tân cười , liếc nàng một cái, "Tiểu thư, tôi lặp lại lần nữa! Nếu như không hẹn trước , tôi không cách nào giúp cô gặp mặt tổng giám đốc"
Mỗi ngày đều có một tiểu nữ nhân đến tìm đến tra hỏi Tần tổng giám đốc, nàng thật là khổ quá đi mất thôi ~
Đồng Thiên Ái nhìn nàng,vẻ mặt chán ghét lớn tiếng quát lên, "Tôi cho cô biết, nhanh chóng cho tôi gặp tổng giám đốc! Bằng không, chuyện trọng đại bị này mà bị chậm trễ, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"
"Này..." Cô nhân viên bị nàng uy Hi*p, bộ dáng sợ sệt , không biết làm sao.
Đúng lúc đó, thang máy " ĐINH..." một tiếng mở ra, 1 nam tử vóc người cao lớn bước ra.
Một thân âu phục hiệu Valentino màu bạc, càng tô đậm sự cường tráng tuấn mỹ ! Đáng tiếc chính là, dáng vẻ thì cường tráng, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn như tiểu hài tử.
Cái này... Thật sự là làm cho người ta không thể rời mắt nha!
Cô nhân viên liếc về mắt thấy người vừa đến, như thấy vị cứu tinh , "Tiểu thư, xin chờ một chút!" Nói xong, vội vàng chạy đến bên nam tử, sau đó đưa mắt nhìn Đồng Thiên Ái, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Đồng Thiên Ái nhìntheo bóng dáng của cô nhân viên, tầm mắt đặt ở trên người nam tử cao lớn . Nhìn hắn dần dần đến gần, cả người trong nháy mắt ¢ươиg ¢ứиg tại chỗ.
Ánh mắt si mê nhìn chăm chú vào hắn, nam nhân này, thực sự...
"Tiểu thư, cô muốn gặp tổng giám đốc sao?" Quan Nghị khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Đồng Thiên Ái trực giác gật đầu, cũng là bật thốt lên, "Anh trông thật xinh đẹp a!"
"..."
Quan Nghị lúng túng hướng nàng mỉm cười, trầm mặc không nói. Đối với bản thân mình , hắn vẫn cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc .
Tuy rằng sau lưng, rất nhiều người bình phẩm về diện mạo hắn...
Nhưng người thẳng thắn như cô gái này, hắn đúng là là lần đầu tiên gặp!
Lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái mặt đỏ ửng, "Khụ ——" một tiếng, "Đúng! Là tôi muốn gặp Tần Tấn Dương!"
Quan Nghị nhìn khuôn mặt tươi trẻ trước mắt , một thân trang phục học sinh
Trong lòng thở dài: “Tấn Dương, cái tên tiểu tử thối này, suốt ngày ra ngoài tầm hoa vấn liễu, bây giờ người ta cũng đã tìm tới cửa! Lần này xem ngươi thu xếp thế nào!”
Mắt hiện lên một tia hứng thú , hướng nàng nói, “Nhìn dáng vẻ của cô, chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng mới muốn gặp hắn đúng không? Như vậy đi, lần này vì cô phá lệ!”
Đồng Thiên Ái ở trong lòng hô to “Vạn tuế”, cảm kích nói, “Cám ơn anh! Anh không chỉ có diện mạo xinh đẹp, anh còn là người tốt nữa a~!”
“…” Khóe miệng cười có chút cứng ngắc, “tôi dẫn cô đi.”
Đồng Thiên Ái gật gật đầu, cười thật tươi nhìn hắn.
Quan Nghị nhìn thấy nàng nụ cười ngây thơ rực rỡ , hắn có chút hoảng hồn.
Tiểu nữ nhân này , thật là có ý tứ!
Không biết nếu để cho nàng gặp mặt Tần Tấn Dương, có hay không sẽ nảy nở tình cảm với hắn!
Trong lòng có chút mong đợi, Quan Nghị xoay người hướng thang máy đi tới.
Tổng công ti của tập đoàn Tần thị ,phòng làm việc tổng giám đốc ở lầu trên cùng.
Trong thang máy, không ai hó hé câu gì, ngoài hai người họ, cũng không còn nhân viên nào khác đi cùng.
Đồng Thiên Ái nhìn đèn chỉ thị thang máy chỉ là một đường hướng lên trên, len lén liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh .
Cái này thang máy chẳng lẽ là chuyên dụng sao? Người này nhất định là phải có địa vị cao a~!
Quan Nghị đưa nàng đi tới cửa lớn căn phòng trước mặt, xoay người nói, “Tổng giám đốc đang ở bên trong, một mình cô vào thôi!”
“Cám ơn!” Đồng Thiên Ái khom lưng nói.
Khuôn mặt nàng ngây thơ , bộ dáng chân thật, khiến cho Quan Nghị có chút không đành lòng.
Lông mày khẽ nhíu lại, cười nhẹ rời đi. Khoảnh khắc xoay người đi, thầm tự trách mình từ lúc nào trở nên mềm lòng như vậy .
Có kịch vui để xem, thế là tốt rồi!
Đồng Thiên Ái nhìn chăm chú vào bóng lưng của kẻ vừa rời đi, lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn về nhắm cửa lớn. Cố lấy dũng khí, nàng đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng hỏi, “Tôi có thể vào không?”
Một lúc lâu sau, không người nào đáp lại.
“Mình đi lạc?” Đồng Thiên Ái vừa nói vừa đưa tay đẩy ra một ke hở nhỏ, liếc nhìn bên trong một cái.
Đôi mắt trong veo chớp chớp , quét qua phòng làm việc to lớn xa hoa , bên trong lại không người nào!
Đồng Thiên Ái lúc này mới nửa đẩy cửa, lắc mình chui vào phòng, trở tay nhẹ nhàng. Trong tâm bất an, bước hai bước về phía trước, đôi mắt mở to dò xét cẩn thận bốn phía.
Nhìn thấy cảnh tráng lệ, không nhịn được cau mày lộ ra điểm chán ghét, người có tiền thường thích phô trương thế này đây !
“Ưm——” bên trong phòng làm việc thông tới một căn phòng nhỏ, từ đó phát ra tiếng nữ nhân ՐêՈ Րỉ.
Nghe thấy tiếng thở dốc mềm mại , Đồng Thiên Ái cả người nổi da gà. Trong lòng mơ hồ đoán được ẩn tình, cơ mà nàng không ngăn nổi lòng hiếu kỳ của chính mình.
Từng bước từng bước chậm rãi, Đồng Thiên Ái đi đến căn phòng nhỏ.
Tiếng ՐêՈ Րỉ hỗn loạn của cô gái xen lẫn với tiếng thở dốc của nam nhân ở bên tai càng ngày càng rõ ràng.
Đồng Thiên Ái vươn tay nắm lấy đấm cửa, có chút sợ hãi đẩy cánh cửa của căn phòng nhỏ.
Đôi mắt đã to nay lại càng mở to, đôi con ngươi ở trong nháy mắt thu nhỏ lại, gương mặt thoắt cái đỏ bừng.
“A ——” không cách nào nhịn được được hét lên một tiếng sợ hãi.
Nữ nhân xinh đẹp đáng yêu ,thân thể mềm mại không xương dán chặt lấy vách tường, nam nhân cao lớn một tay sục sạo trước иgự¢ nữ nhân.
Sợi tơ áo bị cởi tới thắt lưng, nam nhân cúi đầu hôn xương quai xanh của nàng, làm trò càn rỡ . Tay kia không an phận đặt lên bầu ✓ú căng tròn, khẽ vuốt ve.
Giác quan bị trêu chọc, Đồng Thiên Ái hết sức căng thẳng, kinh hô:
“A —— “
Tiếng kêu sợ hãi vọng đến bên tai, làm cho nam nhân chợt dừng lại tất cả động tác. Xen lẫn tiếng thở gấp, Dụς ∀ọηg không kìm được, hắn thô lỗ nguyền rủa kẻ phá đám, “Shit! Câm miệng!”
Cơn tức giận dần bốc lên, Tần Tấn Dương lo lắng quay đầu nhìn lại, Khoảng khắc nhìn thấy người vừa tới, lửa giận trong hắn toàn bộ biến mất không chút tăm hơi.
Đồng Thiên Ái nghe được tiếng quát mắng của hắn, thức thời ngậm miệng.
Cả người như cũ bị vây trong trạng thái bất an , hai mươi hai năm kể từ khi sinh ra đến giờ , lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng âи áι “sống động” như vậy . Thật là làm cho người ta run sợ !
Bất quá một giây sau , khuôn mặt nàng ửng đỏ đi kèm với một tia khinh bỉ thật sâu sắc.
Nam nhân này nhất định là đại lợn giống! Cư nhiên trong phòng làm việc, trời sáng trưng như vậy làm loại chuyện to gan như vậy! Có ngại muốn ૮ɦếƭ hay không khi bị nàng bắt được!
Đồng Thiên Ái trong lòng rủa xả, hắn không chỉ là tên biến thái cuồng quay lén, hơn nữa còn là lợn giống, cái đồ Sa Trư!
“Tấn Dương… Mau để cho nữ nhân làm mất hứng này cút ngay đi… Chúng ta…” giọng nữ nũng nịu vang lên.
Đồng Thiên Ái đầu một trận tê dại, cả người không nhịn được run run.
Tần Tấn Dương ánh mắt tập trung vào nàng, cũng không để ý gì tới có nữ nhân chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg bên cạnh đang rất bất mãn. Nhìn thấy phản ứng của Đồng Thiên Ái, nhất thời cảm thấy nó thật đáng yêu.
Hắn hứng thú nhìn nàng: “Tới nhanh đấy!”
“Tần Đại tổng giám đốc gọi đến, ta dám không đến sao!” Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Tấn Dương phát ra tiếng cười thâm trầm , ngừng cười, đôi mắt lóe tia lửa khó dò: “Ngươi tựa hồ đối với ta rất không hài lòng!”
“Ta không có!” Nói thì nói thế, chứ gương mặt nàng đã tràn ngập hai chữ “Bất mãn” thật to.
Tần Tấn Dương nhíu mày, nhìn Đồng Thiên Ái trước mắt cực kỳ giống nhím con . Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, nuôi một con nhím nhỏ, hẳn là sẽ rất thú vị…
“Tấn Dương…” Nữ nhân kia cũng đang bất mãn , nàng dứt khoát không chịu buông tha, nũng nịu nói, mong hắn hồi tâm.
Ánh mắt sắc bén liếc về hướng Đồng Thiên Ái, trực giác nhạy cảm mách bảo, người vừa xuất hiện chính là tình địch của nàng!
Đồng Thiên Ái nhận được tia nhìn “ chăm chú” của nàng, không cam lòng yếu thế nhìn lại.
Nhìn thấy nàng vẫn nửa thân trên trần như nhộng ,Đồng Thiên Ái nhíu nhíu mày, “Tiểu thư, ngươi không cảm thấy lạnh sao?”
Đánh vào điểm này thì nhất rồi^^
Trên mặt nữ nhân nổi lên tia nóng đỏ ửng,tóc dài cuồng loạn như rong biển, phiêu tán ở trước иgự¢, lộ ra vẻ cực kỳ hấp dẫn dụ hoặc.
Quần áo mặc tử tế đâu vào đấy , Mạn Điều Tư vuốt ve chơi đùa với mái tóc dài của mình, đôi mắt đan phượng ngay cả nửa giây cũng không dời khỏi người Đồng Thiên Ái .
Đồng Thiên Ái vô tội nhìn nàng:
“Nhìn ta chằm chằm làm cái gì! Yên tâm đi, ‘nhân tình’ của ngươi’, ta đây chẳng hứng thú đâu a~!”
Nữ nhân nghe thấy lời Đồng Thiên Ái châm biếm , vẻ mặt nhất thời kinh ngạc. Há hốc mồm, cứng họng nhìn nàng, vừa quay đầu liếc mắt nam nhân bên cạnh.
Thật không thể tin được, đường đường thủ tịch tổng giám đốc Đài Loan Tần Tấn Dương, nàng cư nhiên đem ra gọi là “Nhân tình” !
Tần Tấn Dương đưa tay day day huyệt thái dương, đối với việc nàng ưu ái gọi hắn như vậy, không cách nào gật bừa.
“Tiểu muội à, ngươi có biết mình đang nói cái gì không!” Nữ nhân nọ ngạo nghễ liếc mắt nhìn về phía nàng, cố ý ưỡn иgự¢. Đầu ngón tay nghịch ngợm lọn tóc dài cuộn sóng , lộ ra vẻ phong tình.
Đồng Thiên Ái nhìn nàng, hai bầu ✓ú căng tròn, vóc người với đường cong hoàn mỹ , móp méo miệng. Nhún nhún vai, không sao cả, nàng đối với vóc người khô quắt của mình luôn luôn tự biết rõ.
“OK! ta xin nói ngắn gọn!”
“Đầu tiên ta muốn nói cho tỷ tỷ ngốc nghếch này rõ nhé, ta không phải cố ý muốn làm phiền đến hảo sự của tỷ cùng nhân tình đâu a~~.”
“năm phút thôi , để ta nói xong chuyện cần nói, ta lập tức rời đi. Tuyệt đối sẽ không ở lâu đến nửa giây !”
Nếu không phải vì bài báo kia, làm gì có chuyện nàng phải ở đây nhìn tên cuồng biến thái này!
Nữ nhân đang vênh váo tự đắc, nghe được hai chữ “ngốc nghếch ” ,dung nhan diễm lệ lập tức tái xanh. Cô ta dám nói nàng “ngốc nghếch” !
“Tấn Dương…” trừng mắt nhìn Đồng Thiên Ái một cái, nữ nhân nọ ngay sau đó cả người dựa hẳn vào thân Tấn Dương. Dán bên tai của hắn thì thầm: “Bảo cô ta đi ngay đi…”
Chẳng rõ tại sao nàng lại cảm giác tâm thần không yên, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, tiểu nữ nhân từ đâu xông vào, làm hỏng chuyện tốt của nàng, rất có khả năng ảnh hưởng đến địa vị của nàng nữa.
Vì bảo vệ quyền uy, nàng phải hành động trước, ức chế tiểu nữ nhân này!
Đồng Thiên Ái mở to hai mắt nhìn, nữ nhân này kiếp trước là xà sao!
Thân thể của nàng lại có thể mềm thành như vậy a! Càng ngày càng có cảm giác buồn nôn, Đồng Thiên Ái nuốt nước bọt ực một cái, thấy dạ dày như sôi lên, cơ mà nàng phải cố kìm chế, điều hoạ cái dạ dày dịu xuống.
“Tần…”
Ách!
==
Hắn tên … gì nhỉ?
Đồng Thiên Ái khóe miệng giật giật , “Tần Đại tổng giám đốc, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, trò chơi của ta đã xong, từ nay ta với ngươi không can hệ. Ta đây sẽ rời đi ngay, các ngươi cứ tiếp tục!”
“Kết thúc?” Tần Tấn Dương gạt bàn tay nữ nhân đang vuốt ve mình ,mặt lấp lánh ý cười, đi tới chỗ đồng Thiên Ái.
Ngu ngơ nhìn nam nhân trước mắt, trong lúc nhất thời cứ đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên liếc về phía Đồng Thiên Ái, nữ nhân nọ vốn dĩ mang dung nhan động lòng người , vì ghen tị mà nay trở nên xấu xí dữ tợn.
Đồng Thiên Ái thấy hắn hướng mình tiến tới gần, theo phản xạ lui lại một bước.
Ánh mắt của hắn quá trực tiếp, cũng quá sắc bén, tựa giống như nhìn thấy nàng lúc này… không mặc quần áo a~…
Vừa nghĩ tới không mặc quần áo, lại nghĩ đến buổi tối đáng ૮ɦếƭ kia! Đồng Thiên Ái khuôn mặt trắng nõn , như được lửa hun đốt, đỏ bừng.
“Ngừng!Đừng tiến lại đây nữa! Ta có…” nàng lấy tay thế thủ trước người, cự tuyệt không cho hắn nhích thêm
Tần Tấn Dương quả nhiên dừng lại, khoảng cách với nàng ước chừng ba bước chân: chân nhịp nhịp, hai tay khoanh trước иgự¢ nhìn nàng, “Ngươi có cái gì?”
“Ta.. ta có…” Trong đầu không nghĩ được gì, vô thức thốt lên, “Ta có chứng sợ con trai! Nam nhân nếu đứng quá gần, ta sẽ dị ứng, nghiêm trọng nhất chính là hô hấp khó khăn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc