Chọc phải người đàn ông nóng nảy - Chương 35

Tác giả: Tả Ninh

“Anh à, tuy không được học hành nhiều nhưng có vài chuyện em vẫn hiểu. Em xuất thân hèn kém, chỉ là dân đen, thậm chí có thể xem là bần hàn nhất trong bần hàn, tới giờ phút này không rõ cha mẹ mình là ai, sống 17 năm tầm thường, là một đứa vô tích sự…”
“Anh chẳng quan tâm 17 năm qua em có đạt được thành tích gì hay không.” Cô đâu phải đàn ông, mắc gì phải kiến công lập nghiệp, công thành danh toại mới được kết hôn?
“Nhưng anh là hoàng tử! Thân phận hai chúng ta chênh lệch nhiều như thế thì làm sao có thể kết hôn? Dù anh muốn lấy em thì phụ vương của anh, mẫu hậu của anh cũng sẽ không đồng ý!”
“Ai nói họ không đồng ý? Phụ vương và mẫu hậu anh là những người làm cha làm mẹ sáng suốt nhất trên đời! Họ ghét nhất là mấy thứ quan niệm cổ hủ như môn đăng hộ đối! Mẫu hậu anh cũng xuất thân bình dân đấy thôi! Giờ họ đang rất hạnh phúc, kết hôn hơn ba mươi năm chưa từng cãi nhau lấy một lần. Chắc chắn họ chẳng bao giờ bận tâm xuất thân của vợ anh làm gì. Công chúa cũng được, dân thường cũng tốt, chỉ cần hai chúng ta yêu nhau, họ sẽ chúc phúc cho chúng ta.”
Tuy gia đình anh là gia đình vương thất danh giá, kiêu ngạo nhưng không hề có mấy loại quan niệm mốc meo cổ hủ.
“Có… có thật vậy không?” Cô vẫn chưa dám tin.
“Thật.”
“Anh ơi… anh… có yêu em không?”
Wagner ngơ ngẩn, không ngờ Chân Chân bỗng đột nhiên hỏi thẳng mình vấn đề này.
Lặng trong chốc lát, anh trả lời: “Ừ, anh yêu em.” Giọng nói anh thâm tình, đáy mắt vô cùng dịu dàng.
Anh lo lắng cho cô như vậy, quan tâm tới cô như vậy, vừa nghe cô bị bắt cóc liền gấp gáp đến độ hô hấp cũng thấy khó khăn, nếu đây không phải là “yêu” thì là gì?
“Anh à, em cũng yêu anh!” Chân Chân cười tươi rói, mở to mắt nhìn anh. “Cho nên hai chúng ta sẽ giống như phụ vương và mẫu hậu của anh, mãi mãi hạnh phúc, đúng không anh?”
“Ừ!” Wagner nắm đôi bàn tay cô, nhìn sâu vào mắt cô, đồng tử lấp lánh như có ánh sáng, lung linh hơn cả muôn vàn vì tinh tú trên trời cao kia. “Chúng ta còn có thể hạnh phúc hơn cả họ.”
Chân Chân dù ngây ngô không cảnh giác, luôn khiến anh phải lo lắng, sợ nhỡ không có mặt anh một cái là bị kẻ khác lừa đi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng hôm nay, anh vui vẻ đón nhận lấy cô, để cô vĩnh viễn trở thành một gánh nặng ngọt ngào cả đời này anh mang.
Dù về sau có bị cô liên luỵ đến cỡ nào, dù có ૮ɦếƭ, anh nhất định không bao giờ buông tay.
Wagner mở cửa xe, đặt Chân Chân ngồi vào ghế, rồi anh vào ghế lái, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn, sau đó khởi động xe, lái thẳng đến sân bay.
Lúc Wagner đưa Chân Chân đi, Lạc Man phái hơn mười người hộ tống họ, đảm bảo họ tới sân bay và ngồi lên máy bay an toàn. Dĩ nhiên, hành động bảo vệ này được tiến hành một cách âm thầm. Wagner vừa lái chiếc xe Mark cho mượn đi thì người của Lạc Man cũng theo sau họ.
Vào bãi đậu xe, Wagner với Chân Chân nằm trong xe ngủ bù một giấc, đợi trời sáng anh mới kéo Chân Chân ra khỏi xe, vào đại sảnh sân bay. Lúc vừa vào đại sảnh thì Mark đã sớm chờ ở đó từ trước, hắn tới tiễn Wagner.
Wagner nhìn Mark, trầm mặc một hồi rồi đi thẳng tới quầy bán vé, huỷ hai vé khoang hạng nhất về Wardcuers, đổi thành hai vé khác đi Edinburgh, nước Anh. Wardcuers là thủ đô của Dolly hi Mia, cũng là nơi sinh sống của thành viên trong hoàng thất, vốn là mục đích chuyến bay của anh và Chân Chân.
Chân Chân trông Wagner đổi vé máy bay, khó hiểu hỏi: “Tại sao chúng ta lại đi Anh?”
Wagner kiên nhẫn giải thích: “Đứa em trai thứ mười của anh vừa xảy ra tai nạn giao thông cách đây không lâu, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện. Là người anh, anh nên đi thăm nó chứ, đúng không? Hơn nữa chúng ta có thể nhân dịp trước khi về nước đi du lịch một hồi, chờ lúc về rồi phải chuẩn bị hôn lễ tới mấy tháng liền, lúc đó anh với em có muốn đi đâu cũng chẳng đi được! Cứ xem như là chuyến du lịch tuần trăng mật trước hôn nhân đi! Vả lại đến Anh rất an toàn, em anh quan biết rất rộng ở đấy nên có thể bảo vệ chúng ta. Những người Bagdad này sẽ không dám tuỳ tiện sang Anh làm mưa làm gió đâu.”
Nhưng sự thật thì… Wagner mang Chân Chân đến Anh hoàn toàn là vì lười biếng, đem hôn lễ ném cho người khác tổ chức, ngay cả tin mình muốn kết hôn cũng chẳng thèm thông báo một tiếng cho người nhà, tránh để họ líu ríu giục anh về chuẩn bị, bó tay bó chân, đi đâu cũng chả được…
Chả phải Quốc Nội đang chuẩn bị hôn lễ cho ông anh sáu kia sao? Chờ anh và Chân Chân du lịch ngắm cảnh chán rồi về nước thuận tiện thò một chân vào hôn lễ siêu bự của ông Nelson kia là được, vẹn cả đôi đường, không những vừa tiện lại chẳng mất công lo mấy vấn đề, công tác chuẩn bị trước hôn nhân rắc rối làm người ta loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Wagner đổi vé xong thì cùng với Chân Chân và Mark đứng đợi ở cổng kiểm soát, hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.
Mark nhìn chằm chằm Wagner, Wagner nhìn chằm chằm Chân Chân, Chân Chân liếc mắt ngó Mark rồi liếc mắt ngó Wagner, lại liếc mắt ngó Mark rồi liếc mắt ngó Wagner… Cuối cùng, giọng nói qua loa của hướng dẫn viên sân bay đánh tan tình cảnh lúng túng giữa ba người họ.
“Xin hành khách chú ý! Chuyến bay đi Edinburgh số hiệu G347 sắp cất cánh, mời các vị mau chóng lên máy bay.”
Wagner không hé một lời, kín đáo trả chìa khoá xe ô tô cho Mark, kéo Chân Chân chuẩn bị vào cổng kiểm soát. Giả sử nếu hôm nay Mark không tới tiễn, anh sẽ gửi chìa khoá xe ở quầy tiếp tân rồi nhờ người thông báo cho hắn đến lấy.
“Wagner!” Hai tay Mark nắm chặt thành đấm, nhìn bóng Wagner sắp biến mất ở cổng kiểm soát thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lớn tiếng hỏi anh: “Sau này… chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Mark biết nếu giờ mình không hỏi thì đời này chẳng còn cơ hội nữa. Hắn không muốn mất một người bạn như Wagner, không hề muốn! Tuy nhiên câu trả lời Wagner dành cho hắn là tấm lưng dần biến mất sau cổng kiểm soát và biển người mênh ௱ôЛƓ.
Cuối cùng thì… hắn vẫn mất người bạn này ư?
Ngồi lên máy bay, Chân Chân hào hứng úp mặt vào kính cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Máy bay còn chưa cất cánh mà cô đã vô cùng kích động.
“Trước kia em chưa từng đi máy bay à?” Vé khoang hạng nhất đã bán sạch, anh chỉ đành mua vé khoang phổ thông. Đây có tính là một lần đầu tiên khác của anh không nhỉ? Cùng nhiều người chen chúc một nơi, cảm giác cũng không đến nỗi tệ.
“Vâng!” Mắt cô vẫn dán chặt lên cửa kính.
“Thích lắm à?” Anh cười một cách cưng chiều.
“Dạ!” Chân Chân hiện đang nhớ tới lần đầu tiên mình chơi trò chơi mạo hiểm hình bánh xe quay thẳng lên trời ở công viên. Cô sợ độ cao, sợ vô cùng! Tuy nhiên hiện tại bên cạnh cô có Wagner, cho nên cô không sợ, chỉ thấy rất hưng phấn.
“Sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội đi máy bay.” Wagner cười với vẻ trẻ con của cô, xoa xoa đầu cô, sau đó trước khi tắt máy lấy điện thoại nhắn một tin cuối cùng.
Mark chưa rời khỏi sân bay, nghe điện thoại di động trong túi áo vang lên âm báo có tin nhắn. Hắn lấy điện thoại ra xem tin nhắn của ai.
Tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ: “Mãi mãi vẫn vậy.”
Mark cảm thấy chỉ bốn chữ này thôi đã hơn cả ngàn vạn lời nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc