Chọc phải người đàn ông nóng nảy - Chương 29

Tác giả: Tả Ninh

“Vậy đây chính là cách hành động dành cho việc “chỉ vì muốn gặp mặt và nói chuyện một chút, sẽ không làm tôi và cô nhóc kia bị thương” ư? Bắt cô ấy đi rồi ép tôi dẫn xác tới?” Wagner không hề biết Mark quen tên đại ca xã hội đen kia tận mười bốn năm, còn lâu hơn thời gian anh và Mark biết nhau! Quan trọng nhất là anh một chút cũng chẳng phát hiện gì… Là do tính cảnh giác của anh sụt giảm hay là bởi anh đã quá tin Mark nên không tính đề phòng?
“Wagner, cậu ấy làm vậy cũng là vì nỗi khổ tâm riêng. Cậu ấy sẽ không tổn thương hai người đâu.” Hắn không chỉ hiểu Wagner, hắn cũng hiểu cả Lạc Man nữa.
Hai mươi phút sau, Wagner mở cửa chiếc xe Mark cho mượn, dùng tốc độ nhanh như điện chớp giật lấy tờ giấy viết địa chỉ. Lúc vội đi ra cửa Huyền Nhật, Mark đưa cho anh hai tờ vé máy bay. Là vé máy bay về nước của anh, thời gian bay là chín giờ sáng ngày mai.
Wagner cầm vé máy bay, câu sau cùng nói với Mark trước khi lên xe là: “Mark, từ giờ tôi không muốn thấy mặt cậu.”
Có lẽ đây không chỉ là câu nói sau cùng trước khi đi, nó có lẽ cũng là câu nói sau cùng đời này anh nói với Mark.
Tính Mark cởi mở, thân thiện, phóng khoáng, thường thường thích kết bạn, có thể vì giúp bạn mà không tiếc mạng sống. Bạn bè của hắn rất rất rất nhiều, quen biết rất rất rất rộng, nghề nghiệp muôn hình vạn trạng, bao rộng tất cả mọi lĩnh vực. Wagner chỉ không ngờ hắn thậm chí còn quen biết cả xã hội đen, quen đến tận mười bốn năm!
Quá quan tâm sẽ mất bình tĩnh. Những người đó muốn tìm anh, anh biết, bọn họ chắc sẽ không đối phó với Chân Chân. Bọn họ bắt Chân Chân là chỉ muốn ép anh tới gặp, để anh thay tên anh trai Nelson khốn kiếp nói chuyện với họ. Tuy nhiên bọn họ bắt ai không bắt lại đi bắt Chân Chân? Đó là người đã khiến anh trải qua vô số lần đầu tiên, là cô gái anh quý trọng hết mực! Bọn họ bắt cô sao có thể không làm anh lo, không làm anh kích động được?
Trước đây, dù xảy ra chuyện gì, anh đều có thể bình tĩnh trấn định, thậm chí bị súng dí vào đầu sắp mất mạng cũng chẳng mảy may sợ hãi, chưa bao giờ lâm vào các trạng thái như hoảng hốt, lo lắng, bất an. Tuy nhiên hiện tại Wagner đang vô cùng lo sợ, tâm trí thấp thỏm, tay chân đổ đầy mồ hôi, đầu óc hỗn loạn thành một mớ.
Bây giờ anh chỉ hi vọng ngay lập tức được nhìn thấy Chân Chân, chắc chắn rằng cô hoàn toàn không bị thương tổn gì thì anh mới có thể loại bỏ tất cả nỗi lo lắng cuộn trào trong mình. Anh phát hiện ra việc mình đồng ý với lão Kiều thu nhận cô là một quyết định hoàn toàn sai lầm, vừa hoang đường vừa ngu ngốc! Vốn anh tự lo cho thân mình còn không xong, bốn bề có kẻ thù vây bắt, bị hai phe xã hội đen thi nhau tới tính sổ, rất nguy hiểm, thế mà lại dám vô tư vác trên vai thêm một gánh nặng?
Ông nội cô bảo anh cứ chứa chấp cô như kiểu nhặt được một con mèo hoang hay chú cún đi lạc, nhưng ngặt nỗi cô không phải là mèo hoang, cún lạc gì cả! Cô là người, sao có thể ngang hàng với chó, mèo được? Nếu anh đã đồng ý chăm sóc cho cô thì tức là phải đảm an toàn cho cô, đảm bảo cơm no áo ấm cho cô, đảm bảo cuộc sống và tương lai về sau cho cô. Nuôi cô tốn sức hơn với nuôi chó, mèo nhiều lắm!
Hơn nữa không chỉ riêng vì trách nhiệm, từ lâu anh đã không thể mặc kệ cô, vứt bỏ cô, thờ ơ cô. Anh không tài nào chịu được nếu cô bị thương, dù chỉ là rớt một cọng tóc cũng vậy, anh sẽ thấy cực kỳ đau lòng, hận không thể xé nát tên nào dám can đảm tổn thương cô!
Xe dừng ở một nơi giống như cổng trường học. Wagner thầm khen ngợi bọn bắt cóc kia. Địa điểm bắt cóc là trường học, ai mà đoán ra? Huống chi chỗ này rất có thể cũng chính là sào huyệt của của bọn xã hội đen đó, ổ mafia nguỵ trang thành trường dạy học, quả thực là quá siêu sao!
Wagner vừa xuống xe, phía trước lập tức cho hai tên bước tới, nói: “Điện hạ, xin thứ lỗi.” Dứt lời chúng liền lục soát người anh rồi đeo băng vải đen che mắt anh.
Vì Chân Chân, Wagner không hề chống cự, mặc họ định đoạt. Mắt anh không nhìn thấy, bị chúng dẫn đi về phía trước và nhét vào trong một chiếc xe khác, ngồi xe thêm mười phút nữa mới xuống rồi đi quanh co thêm một hồi, bấy giờ băng vải đen trên mắt Wagner mới được tháo xuống.
Anh thấy mình đứng giữa một đại sảnh rộng lớn, ánh đèn trần vô cùng âm u, trước mặt có không ít người, khoảng mười một, mười hai tên gì đó. Trong số đấy có một tên ngồi ghế, một tên khác đứng cạnh hắn anh ngó trông khá quen: chính là tên cầm đầu của đám người hai lần liên tiếp vây bắt anh lúc anh đi mua quần áo cho Chân Chân.
Vậy có lẽ tên đàn ông ngồi trên ghế kia chính là kẻ có tên Lạc Man theo lời Mark, đại ca của băng đảng xã hội đen này.
“Wagner điện hạ, ngài và Nelson điện hạ quả nhiên giống nhau như hai giọt nước.” Lạc Man chăm chú nhìn Wagner làm anh bỗng thấy trong lòng sinh ra chút khó chịu.
Tên này là đàn ông mà cứ chăm chăm ngó anh như vậy làm anh thấy mình cứ như là một con mồi yếu ớt! Ánh mắt vừa chuyên chú vừa nguy hiểm… khiến người khác rợn hết cả tóc gáy!
Tuy nhiên hoàn toàn không kiêng dè với ánh mắt sỗ sàng của tên kia, anh nhìn thẳng vào mắt Lạc Man, giọng nói trầm trầm: “Cô ấy đâu? Mấy người nhốt cô ấy ở đâu?”
“Wagner điện hạ đừng vội lo lắng cho người trong lòng, chúng tôi không hề tổn thương cô gái nhỏ kia, cô ấy rất khoẻ. Xin điện hạ bình tĩnh, chớ nóng.”
“Không muốn tôi nóng thì để tôi dẫn cô ấy đi.” Wagner không hề có ý hợp tác.
“Cô nhóc kia sớm muộn cũng sẽ để ngài dẫn đi, nhưng bây giờ…” Con ngươi màu hổ phách của Lạc Man gắt gao khoá chặt Wagner. “Điện hạ, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.” Dứt lời, hắn cảm thán thêm một câu: “Để gặp được ngài một lần thật không dễ…”
“Giữa chúng ta có gì cần nói? Tôi là Wagner, không phải Nelson, điểm này không phải mấy người rõ rồi ư? Muốn nói chuyện thì đi tìm anh ta ấy, đừng có lôi tôi vào.” Anh thật sự không hiểu vì sao họ phải dẫn xác anh tới đây bằng được như thế.
“Nhưng Nelson điện hạ hiện không có ở Bagdad, ngài ấy đã về nước. Chúng tôi không thể nào đến nước của các ngài tìm ngài ấy được.” Trừ phi hắn đã chán sống. “Ngài ấy gây chuyện nhưng không dọn dẹp hậu quả. Cũng nên có ai đó cho chúng tôi một cái kết chứ?”
“Anh trai tôi bảo tôi nói với mấy người là cái tên phó thủ lĩnh kia không phải do anh ta Gi*t.” Kết? Được thôi! Wagner ngay tức thì mở miệng phản bác.
Chẳng phải anh sợ ૮ɦếƭ nhưng nếu chúng Gi*t anh thật mà tất cả đều chỉ vì đền mạng cho một tên phó thủ lĩnh quỷ quái nào đó thì rất oan uổng! Ngộ nhỡ Chân Chân vô tội phải ૮ɦếƭ theo anh thì sao?
“Vậy à?” Biểu tình của Lạc Man làm không ai rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. “Không phải anh ngài Gi*t vậy thì là ai Gi*t?”
“Tôi cũng chẳng biết, các người tự mà điều tra đi.” Chẳng lẽ còn bắt anh nhúng tay vào nữa ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc