Chọc Giận Bảo Bối - Chương 98

Tác giả: Hề Yên

Nếu như cô nói một câu chống đối, hoặc là vài câu phản bác, quản lý Triệu có thể còn sẽ giáo huấn thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng Thẩm Chanh giữ im lặng không lên tiếng, còn dùng ánh mắt \'Mời ngài tiếp tục\' nhìn bà ta.
Làm quản lý bộ phận nhân sự, quản lý Triệu không nói có mắt nhìn người, nhưng một phần nhỏ nhân viên nhậm chức ở công ty đều trải qua tay của bà ta, có ngưu quỷ xà thần nào chưa thấy qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nhân viên thanh cao, không để người vào mắt như vậ.
Cầm lấy chổi lông gà để ở một bên, liền gõ ở trên bàn làm việc, "Thu chân về, không có quy củ thì không có tư cách nói gì hết!"
Thẩm Chanh không nhúc nhích, chỉ là quan sát trên dưới quản lý Triệu một chút, nhếch môi cười quyến rũ, "Quản lý, có phải bà hâm mộ chân dài của tôi không."
Quản lý Triệu suýt chút nữa thổ huyết, bà ta đẩy đẩy khung mắt kính, tức giận đến giọng nói phát run, "Cô .... cô cô cô quả thật vô pháp vô thiên!"
Dù nói là Thẩm Chanh muốn lật trời, cũng không thấy cô tức giận, nụ cười nơi khóe môi càng sáng lạn, "Nói đi, có phải là hâm mộ chân dài của tôi không."
Quản lý Triệu, hơn ba mươi, chưa lập gia đình, một không có thân hình quá đẹp, hai không có gương mặt tốt, lại còn rất cường thế, cho nên vẫn luôn cô đơn.
Bà ta động một chút lại dạy dỗ người, theo mọi người đó là thời kỳ trước mãn kinh, nói thẳng thắn một chút, chính là khô héo vì không có đàn ông làm dịu.
Cho nên mọi người đặt cho bà ta một biệt danh là lão vu bà, hơn nữa đồng nghiệp trong bộ phận thỉnh thoảng lại còn gọi bà ta là lão xử nữ.
Về phần chân dài, bà ta khẳng định không có, ngay cả có, cũng chỉ có chân nhỏ bé.
Thẩm Chanh cố ý nói chân dài ở trước mặt bà ta, khiến bà ta tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt một trận, đâu còn nhớ được lời giáo huấn nào, cầm chổi lông gà trong tay chợt vỗ lên bàn: "Ra, ngoài!"
Thẩm Chanh chờ đúng là những lời này, ngay lập tức đứng dậy, đầy thâm ý liếc nhìn bà ta, rồi xoay người đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa phòng làm việc, Thẩm Chanh dừng lại, quay đầu lại, đặc biệt nghiêm chỉnh hỏi một câu: "Quản lý, thật ra rốt cuộc bà có ao ước hâm mộ chân dài của tôi không?"
Quản lý Triệu vừa mới hòa hoãn một chút, vốn định uống miệng trà hoa cúc để hạ hoả, vừa nghe lời này, lửa vẫn chưa hạ liền trực tiếp phun trào, phun nước ra cả bàn.
Nhìn thấy tất cả tư liệu và văn kiện trên bàn làm việc đều là nước, bà ta đến tâm tư tức giận cũng không có, sợ hãi vội rút khăn giấy ra lau.
Nhưng bởi vì mặt trên tài liệu là nước trà, bà ta lau thế nào cũng không lau không hết vết bẩn lưu lại ở phía trên.
"Quản lý, từ từ lau, không cần gấp gáp."
Thẩm Chanh nói xong, cười ha ha, dùng tay đè xuống tay nắm cửa, mở cửa.
Vừa mở cửa, mấy đồng nghiệp vụng trộm áp sát vào cửa nghe lén trực tiếp ngã vào phòng làm việc.
"Tôi .... Tôi đi ngang qua."
"Aizz, các người sao lại đẩy tôi đi vào rồi..."
"Quản lý, không phải buổi sáng bà bảo tôi tới cầm phần văn kiện đi xử lý ư, tôi đây vừa hết bận nên đến lấy thôi."
"Quản lý, tôi đi rót ly cà phê cho bà...."
Cửa phòng làm việc đóng lại một lần nữa, các đồng nghiệp mới thở dài một hơi, nhìn Thẩm Chanh, tất cả đều sùng bái giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Chanh vừa trở lại vị trí làm việc, Diệp Tử liền bu lại, nhỏ giọng hô: "Mỹ nhân mỹ nhân."
Thẩm Chanh nhìn cô bé, mặt mày cong cong, "Sao?"
Diệp Tử cười tủm tỉm nói: "Hôm qua lúc trời tối, em ở trên tạp chí thấy chị và anh Thi Vực, oa oa, các người thật sự rất xứng lứa vừa đôi!"
Thẩm Chanh híp híp mắt, ý cười bên môi càng sâu, "Ừ, xứng lứa vừa đôi ở chỗ nào?"
Diệp Tử ngoan ngoãn trả lời, "Khí chất!"
Thẩm Chanh cười khẽ, "Vậy em nói, chị và anh ta, khí chất ai tốt hơn."
Diệp Tử không kịp suy nghĩ đã nói: "Chị!"
"Rất có mắt nhìn."
Mới tới trưa, tin tức bộ phận nhân sự đến một nhân viên không bị quản chế liền truyền khắp cả công ty.
Thật ra trong công ty, không bị quản chế nhiều người hơn nữa, cũng không thấy ai để ý như vậy.
Cấp trên dạy dỗ cấp dưới là chuyện đương nhiên, nhưng cấp dưới phản bác, cũng đúng là bình thường.
Nhưng chuyện này đặt ở trên người Thẩm Chanh, lại trở thành một tin tức lớn.
Không vì cái gì khác, cũng bởi vì cô lái một chiếc xe sang trọng giá trị mấy ngàn vạn tới làm, đã không phải là bí mật gì.
Có thể lái được xe mấy ngàn vạn, làm sao có thể hiếm lạ tiền lương bốn con số? Không để cấp trên vào mắt, càng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng mọi người nghị luận, không chỉ là cô không bị quản chế và cô lái xe gì đi làm, còn có thân phận của cô.
Cô họ Thẩm, mọi người như lẽ tất nhiên đều sẽ liên hệ cô với Thẩm thị.
Có người suy đoán, cô là con gái riêng của nhà họ Thẩm, vẫn chưa phơi bày là vì nhà họ Thẩm muốn bảo vệ cô, mà hiện tại vào Thẩm thị làm việc, là vì đặt nền móng để sau này kế thừa Thẩm thị.
Nghe được mấy tin vịt này, Thẩm Chanh chỉ cười trừ.
Nếu như ban đầu không phải Thẩm Uyên và Thẩm Bác cưỡng chế ςướק đi di chúc ông nội cô lập, như vậy hiện tại, nắm giữ tập đoàn Thẩm thị, là cô.
Đến nay Thẩm Chanh vẫn còn nhớ, sáu năm trước, những người kia đã tàn nhẫn như thế nào.
Vì không để cho di chúc công khai, vì giấu diếm nội dung trên di chúc, những người kia không tiếc *** phóng hỏa, đuổi tận giết tuyệt người một nhà của cô.
"Mỹ nhân mỹ nhân, chị đang suy nghĩ gì vậy?"
Diệp Tử ghé vào trên bàn làm việc Thẩm Chanh, nhìn cô một lúc lâu, thấy cô suy nghĩ xuất thần, lúc này mới đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô.
"Không nghĩ gì." Thẩm Chanh hoàn hồn, sực nhớ ra gì đó, cười thần bí với Diệp Tử, "Thích chơi không?"
"Chơi gì?" Diệp Tử chớp đôi mắt to, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một chút hoang mang.
"Đi theo chị là được rồi."
Thẩm Chanh ném xuống những lời này, đứng dậy bước đi, Diệp Tử sững sờ một chút, nhưng vẫn đi theo.
Các cô vừa đi ra ngoài, các đồng nghiệp trong bộ phận liền lần lượt thả công việc trên tay xuống, tiến lên cùng nghị luận.
"Thế nào thế nào, có tra được tư liệu của cô ấy không?" Có người hỏi.
"Tra được, các người xem, bách khoa baidu có hồ sơ của cô ấy. Tên tiếng Trung: Thẩm Chanh. Biệt danh: Chanh Tử, bảo bối. Nghề nghiệp: Thiếu phu nhân nhà họ Thi. Thành tựu chủ yếu: Gả cho Thi Vực."
"Xác định là cùng một người sao?"
"Phía trên này có hình của cô ấy, khẳng định là cùng một người!"
"Không phải chứ! Lai lịch của cô ấy lại có thể lớn như vậy!" Có người bàng hoàng.
"Thi Vực này, chẳng lẽ chính là Thi Vực - chủ nhân dinh thự nhà họ Thi gì đó sao? Trời ạ! Nghe nói bối cảnh của anh ta rất cường đại, có thể nói là ăn sạch hai bên hắc bạch nha!"
"Tôi cũng nghe người ta nhắc qua Thi Vực, năng lực của anh ta, chính là rất lớn đó ...."
"Rốt cuộc tôi đã biết tại sao Thẩm Chanh có thể lái được xe tốt như vậy, có một ông xã có tiền như vậy, có xe nổi tiếng nào mà không lái nổi chứ?" Có người cảm thán.
"Khó trách cô ấy dám tranh cãi với lão vu bà, hóa ra là có chỗ dựa...." Có người hạ thấp giọng nói.
"Nếu chúng ta cùng làm việc ở một bộ phận với cô ấy, sẽ được cô ấy giúp đỡ thêm một chút. Tôi xem, về sau công việc của cô ấy, chúng ta có thể làm liền tận lực giúp cô ấy làm, như vậy cũng có thể lưu cho cô ấy một ấn tượng tốt ...." Có người đề nghị.
"Nói không sai, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp chút việc cũng là chuyện nên làm!"
"Đúng đúng ...."
Trước đây, mọi người xem như khách khí với Thẩm Chanh, hiện tại biết thân phận cô không đơn giản, tự nhiên không muốn đắc tội với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc