Chọc Giận Bảo Bối - Chương 96

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh muốn nói, thân thể mềm mại dễ đẩy ngã này đúng thật là cô sao?
Thân thể mềm mại thì cô thừa nhận, nhưng dễ đẩy ngã thì.... quyết định phủ nhận nha!
Nửa đêm.
Thi Vực tỉnh lại, phát hiện Thẩm Chanh dựa vào ở trên bàn để laptop ngủ đến rất sâu, vì vậy ôm cô đến trên giường.
Thẩm Chanh ngủ rất sâu, không có bị hành động của anh đánh thức.
Đến khi Thi Vực ôm cô vào trong ***, cô mới mơ hồ mơ hồ có phản ứng.
Cô mơ mơ màng màng động thân thể một chút, tựa đầu ***ng ***ng vào ngọn nguồn ấm áp, liền lại ngủ thiếp đi.
Một đêm này, hai người bình an vô sự.
Thẩm Chanh ngủ đến rất an ổn, vẫn luôn gối lên cánh tay Thi Vực, ngủ ở trong *** của anh.
Sáng ngày hôm sau, cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, ý định lật người tiếp tục ngủ, nhưng trở mình không được.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, mở mắt ra.
Một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp trăm lần đập vào mắt, cô có chút phát ngốc.
Hôm qua lúc trời tối, cô nghịch laptop mệt rồi, cho nên nằm sấp ở trên bàn để máy vi tính nằm ngủ luôn.
Sao ngủ ngủ lại ngủ đến trên giường rồi? Hơn nữa còn ngủ đến trong lòng người đàn ông này chứ?
Khụ! Không phải là mộng du đi!
Thấy Thi Vực còn ngủ, cô cũng không có ý định đánh thức anh, động tác nhẹ nhàng, muốn lấy cái tay lớn trên lưng ra.
Nhưng tay của cô mới vừa ***ng phải anh, anh liền có phản ứng.
Một phát lật tay của cô lại, sau đó di chuyển thân thể sang bên cạnh một chút, dùng tay kia nhốt chặt thân thể của cô.
Thẩm Chanh cứ như vậy bị cô ôm chặt trong ***, đến hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Nhìn về phía Thi Vực, anh rõ ràng đã tỉnh, lại cố ý nhắm nghiền hai mắt.
Bộ dạng như vậy, giống như vẫn còn rất hưởng thụ.
Nhìn anh ở khoảng cách gần, giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, đẹp mắt đến mức không chân thực.
Nhìn anh một lát nữa, Thẩm Chanh mới sực nhớ ra gì đó, lấy tay đẩy ***g *** xích lõa của anh một cái, "Nhanh thả tôi ra, tôi mắc tiểu."
Hình ảnh duy mỹ như vậy, bị một câu \'Mắc tiểu\' của cô đánh tan nát.
"Nhịn đi!"
Thi Vực cũng không hé mắt, chỉ là dựng thẳng mày kiếm anh tuấn, cường ngạnh phun ra hai chữ này.
Nhịn sợi len á!
Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn mắng người, nhẫn nại tính tình trả lời một câu, "Nhịn xảy ra vấn đề anh phụ trách?"
Thi Vực: "...."
Mặc dù anh không có phản bác vấn đề của cô, nhưng không tính toán muốn buông cô ra, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không vội.
"Thật sự mắc tiểu!"
Thẩm Chanh cũng tuyệt đối không có nói dối, bây giờ cô là thật sự cảm thấy rất gấp.
Thi Vực: "...."
Anh dường như rất không thích nghe đến hai chữ này, cho nên thờ ơ.... với cô.
"Dựa vào! Tên đàn ông thối!"
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, nhắm ngay cánh tay của anh liền cắn.
Cái cắn này, sức lực rất lớn, khiến Thi Vực bị đau, không nhịn được phát ra một tiếng hút không khí rất nhỏ.
Tay của anh không kiềm chế được nới lỏng một chút, Thẩm Chanh liền thừa dịp này, chui ra ngoài từ trong *** của anh.
Nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không lo mang, cô liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.
Nếu đổi lại là những người phụ nữ khác ở trong hương ôn nhu của Thi Vực, dù nhịn ૮ɦếƭ, hẳn cũng sẽ không chủ động bứt ra rời đi.
Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu phụ nữ mộng tưởng muốn leo giường của người đàn ông này.
Thế nhưng người phụ nữ nào đó chiếm được, bò lên được trên cái giường này, lại là không thèm để ý như vậy.
Nhưng, Thi Vực thích, có lẽ chính là vì lạnh lùng và hờ hững của cô.
Nếu như cô giống như phụ nữ khác, vừa nhìn thấy anh liền nhào lên, dây dưa không rõ với anh, sao anh sẽ cảm thấy hứng thú với cô chứ.
Lại sao có thể cưng chiều cô, nuông chiều cô, cho cô đầy đủ mọi thứ.
Bất kể là cô muốn, hay là không muốn, đều không keo kiệt cho cô!
Thẩm Chanh đi ra từ phòng tắm, Thi Vực đã mặc chỉnh tề, đang hai chân xếp chồng ngồi ở trên sofa trước cửa sổ sát đất.
Đầu ngón tay của anh kẹp một điếu xì gà, ngọn lửa hơi yếu từ từ cháy, mùi xì gà nồng đậm, trong nháy mắt lắp đầy cả phòng ngủ.
Thấy cô đi ra, Thi Vực bỏ xì gà đã cháy dở một nửa vào trong cái gạt tàn thuốc, đứng dậy, "Dọn dẹp một chút, dẫn em đi gặp người."
Thẩm Chanh cũng không hiếu kỳ anh muốn mang cô đi gặp ai, trực tiếp quần áo chuẩn bị xong từ tối hôm qua ở trên tủ đầu giường vào phòng tắm thay, thay xong đi ra, cô mới mở miệng nói: "Tôi phải đi làm."
"Buổi làm này có thể không đi."
Thi Vực đi tới, duỗi tay thon dài ra chỉnh sửa lại cổ áo thay cô, dường như rất hài lòng với cách mặc hôm nay của cô.
Áo sơ mi trắng, quần jean, là cách ăn mặc thanh lịch nhất, cách mặc bình thường nhất.
Ở trên người cô, lại mặc ra một hương vị khác.
Một khuôn mặt sạch sẽ đến không có một chút tỳ vết nào, hoàn toàn có thể nhéo ra nước.
Mũi xinh xắn dễ thương, đôi mắt nước, môi kiều diễm ****, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ đến mức làm cho người ta hâm mộ.
"Vừa vào công ty liền bỏ bê công việc, ấn tượng không tốt."
Thẩm Chanh có bao giờ tuân thủ quy tắc như vậy, cho nên có chút không quen đứng đắn lúc thức dậy, gọi Thi Vực.
"Thẩm Chanh Tử em làm cho người ta có ấn tượng tốt hơn từ khi nào vậy?"
Anh nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối, nhìn có vẻ, giống như một chữ tà.
Vừa nghe được anh gọi Thẩm Chanh Tử, Thẩm Chanh liền đau đầu, mặt đau toàn thân đau, "Ai cần anh lo!"
Cô đưa tay đẩy anh ra, đi đến đứng ở trước gương soi toàn thân, vén vài sợi tóc rơi tán loạn trên trán đến sau tai.
Thi Vực rất thích tính khí ấy của cô, tiến lên, nhốt chặt eo của cô từ phía sau, mờ ám thổi một ngụm khí nóng ở bên tai cô.
Chút ấm áp lượn lờ ở bên tai, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, mang theo hơi thở độc hữu của đàn ông, suýt chút nữa rối loạn tinh thần của Thẩm Chanh.
Cô đang muốn tránh khỏi cái ôm của anh, chợt nghe đến một giọng nói ám ách trâ,f thấp vang lên ở bên tai.
"Xinh đẹp."
Thi Vực ôm cô càng chặt hơn, giống như là đang muốn nhào nặn cô vào trong xương cốt.
Trong mắt, tràn đầy cưng chiều.
Thẩm Chanh không thể không thừa nhận, lúc nghe anh nói ra hai chữ này, trong lòng là ngọt.
Cô cong khóe môi lên, xoay người ôm cổ Thi Vực, giữa phong cách lẫn cử chỉ, quyến rũ đột nhiên bộc phát ra, "Thi đại thiếu gia, anh đây là biểu thị muốn ngừng mà không được với tôi sao?"
Một người đàn ông, bị phụ nữ khiêu khích, tâm trạng đương nhiên không tốt đến đâu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thấy sắc mặt anh có biến, Thẩm Chanh xấu xa cọ cọ ở trên người anh, "Nói đi!"
"Khiến tôi muốn ngừng mà không được? Em có năng lực đó hay không?"
Mặt Thi Vực âm trầm, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy âm u, nhìn ra được, anh đang tức giận.
Thẩm Chanh nhướng mày, rút tay về, rầu rĩ nói một câu: "Không có tình thú!"
Cô đang muốn xoay người, Thi Vực liền kéo dài một bước tiến lên trước, dùng một tay ôm eo cô, Thẩm Chanh cả kinh liền đưa tay ôm cổ của anh.
Nhìn gương mặt giá lạnh này, cô có chút khó chịu nhíu mày, "Họ Thi kia, anh làm gì vậy?"
Thi Vực không đáp lời, không nói một lời, trực tiếp vứt cô đến trên giường.
"Dựa vào.... Ưm!"
Không đợi Thẩm Chanh mắng ra tiếng, thân thể của anh liền phủ lên, giống như là có lửa đang cháy, nóng bỏng cuồn cuộn.
Bị quăng đi như vậy, đầu óc Thẩm Chanh liền trống rỗng.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Thi Vực đè ở trên người cô, kinh ngạc đến há to miệng.
Người đàn ông này đang làm gì?
Vừa vội vàng cởi ra nút áo sơ mi của chính anh, vừa .... vừa *** áo của cô? ! !
.
193. Chương 193: Mói tôi không có tình thú, hửm?
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Nói tôi không có tình thú, hửm?"
Bàn tay to dừng ở hông của cô, chỉ cần dùng sức lôi kéo thêm chút nữa, thân thể của cô sẽ trần trụi bạo lộ.
"Anh có!"
Vào lúc này, dù Thẩm Chanh còn muốn nói anh không có tình thú, cũng không khỏi không nhẫn rồi!
Người đàn ông này là sói, là ác lang hung mãnh.
Một khi chọc giận, cô còn không bị chia thành từng khúc, rồi anh ta sẽ nuốt cô vào bụng, vậy cô đến cặn bã xương cũng không còn.
"Không phải khiến cho tôi muốn ngừng mà không được ư, đừng nói nhảm."
Nụ hôn rải rác, rậm rạp chằng chịt rơi vào cái trán, trong mũi, trong tai, trên môi, xương đòn vai của Thẩm Chanh.
Giờ Thẩm Chanh mới ý thức được, câu \'Anh đây là biểu thị muốn ngừng mà không được với tôi sao?\' của mình gây ra bao nhiêu họa.
Xong rồi xong rồi, trong sạch khó giữ được rồi.
Tay của cô bị anh chế trụ đến đỉnh đầu, hai chân bị chân của anh ngăn chận, đừng nói là phản kháng, dù muốn động một chút, cũng phải xem anh có chịu hay không.
Cô sắp bị anh hôn đến hít thở không thông, dùng sức tránh đầu sang bên cạnh, xoay mặt, thở hổn hển nói: "Thật ra .... Anh có cảm thấy ban ngày làm chuyện như vậy, không có cảm giác gì không."
Cô nói lời này ngoài mặt ý là buổi tối làm chuyện như vậy sẽ tốt hơn, nhưng trên thực tế ý của cô vốn là, không làm là tốt nhất.
Lửa đều trêu chọc lên rồi mới nói cho anh biết không có cảm giác?
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, nặng nề mở miệng: "Sao, em biết là cảm giác gì sao?"
Thẩm Chanh: "...."
Cô là non được không, xử nữ được không, cho tới bây giờ còn chưa làm qua việc này được không, người đàn ông này lại có thể châm chọc cô!
Nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: "Tôi chính là biết!"
Nghe được câu trả lời của cô, Thi Vực cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh giận quá hóa cười, trong mắt lại mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm, "Vậy em nói xem, là cảm giác gì?"
Thẩm Chanh nhàn nhạt mở miệng, "Có thể là cảm giác gì, đương nhiên là dục tiên dục tử đó!"
Bây giờ phim truyền hình, động một chút lại lăn ga giường, dù cô chưa làm qua, cũng đã từng thấy qua từ bên trong được không.
Một người phụ nữ, có trải qua chuyện như vậy hay không, có thể cảm giác được từ phản ứng tay chân của cô.
Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc giống như là thi thể, không có một chút phản ứng, coi như trên miệng nói ra tôi đã làm chuyện như vậy, nhưng thân thể vẫn đã bán đứng cô.
Ở phương diện này, đàn ông trời sinh liền có năng lực thấy rõ.
Cho nên, sau khi Thi Vực nghe xong lời của cô, giương môi cười, "Dục tiên dục tử là cảm giác gì?"
Nghe anh hỏi như vậy, mặt Thẩm Chanh cứng đờ, "...."
Dựa vào!
Cô làm sao biết dục tiên dục tử là cảm giác gì!
Mắt Thi Vực nhìn xuống cô, dùng ngón tay suông dài nâng cằm của cô lên, nụ cười bên môi càng mở rộng, "Nếu em nói được là cảm giác gì, hôm nay tôi sẽ không .... ngủ với em."
Anh cố ý nói chữ ngủ với em đến rất nặng, như là đang uy hiếp.
Thẩm Chanh cảm thấy, cô đã đủ lạnh tĩnh, đủ bình tĩnh rồi, nhưng mà, người đàn ông này còn lợi hại hơn cô.
Thật sự cắn chặt không tha ở trên đề tài nhạy cảm này.
"Chẳng lẽ anh không biết là cảm giác gì sao?"
Nếu cô đáp không được, vậy thì không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nhưng tại sao, lúc hỏi anh vấn đề này, sẽ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn chứ!
"Em có hy vọng tôi biết không." Thi Vực nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giống như là có thể xuyên thấu lòng của người ta, đọc lên được tư tưởng của người ta.
"Gì mà hy vọng với không hy vọng? Anh biết hay không đối với tôi mà nói, không có quá quan trọng."
Lời này, nghe sao mà chua chát ....
Khó hiểu sao, tâm tình Thi Vực lại rất tốt, anh dùng ngón tay vuốt ve cái cằm trơn bóng của cô, không nhanh không chậm mở miệng, "Là không muốn biết tôi ngủ với bao nhiêu phụ nữ? Có qua bao nhiêu lần cảm giác dục tiên dục tử đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc