Chọc Giận Bảo Bối - Chương 95

Tác giả: Hề Yên

"Họ Thi kia.... anh ...."
Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi của cô, chặn miệng của cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh, anh dứt khoát bắt lấy hai tay của cô, trở mình, liền đè cô ở Dưới *** thể, nhẹ nhàng *** ngăn chặn ở trên môi của cô.
Đây không là lần hôn đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên hôn bình thường.
Không biết có phải là bị mê mẩn tâm trí, Thẩm Chanh không phản kháng nữa, hơn nữa còn bắt đầu chủ động nghênh hợp.
Tuy rằng động tác của cô rất cứng ngắc rất vụng về, nhưng đã đủ trêu chọc lửa trên người Thi Vực lên.
Một nụ hôn này, giằng co thời gian rất lâu.
Thẳng khi bên ngoài có cảnh sát giao thông cầm đèn pin chiếu sáng bên trong, hai người mới ngừng nụ hôn này lại, chậm rãi ngồi thẳng ở trên ghế ngồi.
Trên mặt Thẩm Chanh có chút đỏ lên, trái tim vẫn đang nhảy thình thịch.
Đổi ngược lại, năng lực tự kiềm chế của Thi Vực mạnh hơn rất nhiều, anh giống như là người không có việc gì, vẻ mặt phản ứng, đều bình tĩnh đến kỳ cục.
Giống như vừa rồi ôm hôn với Thẩm Chanh vốn chẳng phải là anh, hoàn toàn không tìm ra chút hương vị T*nh d*c ở trên người anh.
Thẩm Chanh liếc anh một cái, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Cảnh sát giao thông gõ vang cửa sổ xe: "Kiểm tra nồng độ cồn!"
Thẩm Chanh nhíu mày, kiểm tra nồng độ R*ợ*u ở nơi này, rõ ràng là đại đội càn quét tệ nạn xã hội mà!
Cô nhấn nút điều khiển cửa sổ xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cảnh sát giao thông nắm đèn pin soi một chút, sau đó lấy dụng cụ đo nồng độ cồn ra, bảo cô thổi ra một hơi.
Thẩm Chanh không nhận, bởi vì cô không những uống R*ợ*u, hơn nữa còn uống đến không ít.
Không cần nghĩ, nhất định vượt chỉ tiêu.
Thấy cô không có phản ứng, cảnh sát giao thông nhắc nhở: "Tiểu thư, xin cô phối hợp với công việc của chúng tôi."
Thái độ người ta đoan chính như vậy, Thẩm Chanh chính là không muốn phối hợp cũng không được, vì vậy đưa tay nhận dụng cụ đo nồng độ R*ợ*u, đi đến bên trong thở ra một hơi.
Cảnh sát giao thông lấy dụng cụ đo nồng độ R*ợ*u về, liếc mắt nhìn, còn chưa nói lời nào, Thẩm Chanh liền đoạt mở miệng trước anh ta, "Nồng độ R*ợ*u sẽ không có vượt chỉ tiêu đi, tôi chẳng qua chỉ là uống một hớp nhỏ với Thi đại thiếu gia mà thôi."
Nói xong, cô cố ý nghiêng thân thể về phía sau, để cảnh sát giao thông bên ngoài có thể thấy rõ ràng người đàn ông trên chỗ tay lái phụ.
Nghe được cô nói đến Thi đại thiếu gia, lúc này cảnh sát giao thông mới lấy đèn pin chiếu vào Thi Vực.
Oanh động cả thành Giang suốt hai ngày, không phải là vị đại thiếu gia trên xe này sao!
Coi như khiếp sợ hơn nữa, cảnh sát giao thông cũng không biểu hiện ra, tương đối tỉnh táo tắt đèn pin, sau đó nói với Thẩm Chanh: "Cô uống có lẽ là trà đi! Không có kiểm tra đo lường ra một chút nồng độ R*ợ*u."
Thẩm Chanh đột nhiên cười, "Ây da! Bị anh nói đúng rồi, tôi uống không phải là trà sao!"
Cảnh sát giao thông rất nghiêm túc gật đầu: "Về sau lúc lái xe uống ít trà một chút, đừng quá H**g phấn, đỗ xe loạn bên đường là hành vi cực kỳ không có đạo đức."
Anh ta nói xong, mở ra một giấy phạt cho Thẩm Chanh, "Bớt thời giờ đi nghành liên quan xử lý."
Đây là gặp được một cảnh sát giao thông hết lòng trung thành nha, Thẩm Chanh liếc mắt nhìn số tiền trên giấy phạt: 50 đồng?
Mẹ kiếp, cô cũng say rồi.
Lần đầu tiên gặp được một cảnh sát giao thông rõ ràng đang nhường, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác anh ta đang nhường.
Quả thật khiến người ta dở khóc dở cười!
Trước khi lái xe đi, Thẩm Chanh rất nghiêm chỉnh nói một câu: "Chú cnh sát ngài yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng đi nộp tiền phạt, ngài trở về tắm rửa ngủ đi!"
Nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ hóng hách lái đi, chú cảnh sát vẫn duy trì sự nghiêm túc, khóe môi mơ hồ co lại hạ xuống.
Chú .... cảnh sát?
Anh có trông già như vậy sao?
Còn có cái gì kia .... Lại có thể bảo anh trở về tắm rửa ngủ đi?
Aizz! Người tuổi trẻ bây giờ, quá không để người vào mắt mà!
Trở lại dinh thự, Thi Vực vừa bước xuống từ trên xe, Điềm Tâm liền chạy như bay về phía anh.
Vừa chạy đến trước mặt anh, nó liền nịnh nọt cọ xát.
"Cút ngay."
Đối đãi với con chó này, cho tới bây giờ, Thi Vực giống như cũng chưa từng khách sáo qua.
Điềm Tâm đã trúng một cước, lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể ai oán quỳ rạp trên mặt đất, ra vẻ đáng thương nhìn anh.
"Điềm Tâm, Điềm Tâm ...." Đào Đào đuổi theo đến từ đằng xa, thấy Điềm Tâm giống như không vui, lập tức đi lên dỗ dành, "Điềm Tâm ngoan, đi theo tao, tao làm cho mày món ăn ngon nhé ...."
Không thể nịnh nọt nam nữ chủ nhân, Đào Đào đánh mục đích tới trên người Điềm Tâm.
Cô ta không phải không hiểu rõ, mặc dù Điềm Tâm là con chó, nhưng chế độ hưởng thụ còn cao hơn người.
Nó có thể tiếp xúc với Thi Vực ở khoảng cách gần, làm nũng ở trước mặt anh, nhưng các cô làm người lại làm không được.
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm không vui kêu lên một tiếng, vẫn là cụp đuôi đi cùng Đào Đào.
Gặp Điềm Tâm không kháng cự mình, Đào Đào dò xét tính vươn tay ra sờ nó.
Còn chưa có sờ đến lông của nó, nó liền đề phòng gào lên một tiếng với cô ta, Đào Đào sợ tới mức vội rút tay về, không dám chạm vào nó nữa.
Lúc Thẩm Chanh xuống xe, vừa vặn thấy cảnh này, không nhịn được khơi gợi môi lên, cười khẽ một tiếng.
Thi Vực hỏi cô cười cái gì, cô trả lời một câu không có gì, sau đó lên lầu.
Cô tìm bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, Thi Vực đã nằm ở trên giường.
Anh hẳn là cũng đã tắm rồi, trên tóc rơi tán loạn, còn mang theo ****.
Anh để trần nửa người trên, chăn mền vừa vặn che ở bộ phận mấu chốt của anh, nhìn có vẻ gợi cảm, lại làm cho người ta mơ màng.
Rõ ràng mặc quần, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác anh đang không mặc gì.
Thẩm Chanh đi chân trần qua, đưa tay đẩy anh một cái, anh nhắm mắt lại không có phản ứng, như là ngủ rồi.
Hai đầu lông mày, dường như thấy vẻ hơi mệt mỏi.
Cô không có đánh thức anh, mà là kéo chăn mền qua đắp lên thay anh, xoay người đi tới ban công.
Cô vừa mới xoay người, Thi Vực liền mở mắt, nhìn bóng lưng nhỏ xinh đó, anh giơ khóe môi lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Rất nhanh, anh lại nhắm mắt lại lần nữa.
Thẩm Chanh ngồi xuống trước laptop ở trên ban công, mở laptop ra.
Sau khi bật laptop lên, cô nhấn trang baidu, nhập vào cột tìm kiếm: Thi Vực.
Tìm thấy được hơn ba mươi vạn websites liên quan đến anh.
Cô tùy tiện chọn lấy mấy cái mở ra xem, ở trên đó nói, đơn giản là giá trị con người Thi Vực cao thế nào, năng lực lớn thế nào.
Liên tục lật ra hơn mười trang, đều không tìm được một tin tình cảm về anh.
Khác với đám công tử có tiền khác, có người nào không phải là trái ôm phải ấp, thay đổi phụ nữ giống như thay quần áo, hận không thể một ngày đổi ba lần.
Nhưng anh không giống, không có xì căng đan, thậm chí đến cả tin vịt cũng không có.
Xóa hai chữ Thi Vực trong cột tìm kiếm, một lần nữa nhập vào: Thẩm Chanh.
Trước hết tìm tòi ra chính là trong bách khoa baidu, trượt con chuột nhấn ra xem.
Tên tiếng Trung: Thẩm Chanh.
Biệt danh: Chanh Tử, bảo bối.
Nghề nghiệp: Thiếu phu nhân nhà họ Thi.
Thành tựu chủ yếu: Gả cho Thi Vực.
Sắc mặt Thẩm Chanh âm trầm, thứ này là ai làm vậy hả....
Nhấn gạch chéo đỏ phía trên bên phải, tắt trang này đi, lại mở ra một cái khác.
Phía trên là hình của cô, phía dưới, lại là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Thi Vực.
Phóng viên: "Thi đại thiếu gia, xin ngài dùng một câu miêu tả vợ của ngài."
Thi Vực: "Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã."
Phóng viên: "Vậy Thi đại thiếu gia, xin hỏi vì sao ngài lại lấy cô ấy?"
Thi Vực: "Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã."
Phóng viên: "...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc