Chọc Giận Bảo Bối - Chương 84

Tác giả: Hề Yên

"Không .... Đừng tới đây ...."
Mấy tên bắt cóc không thể lui được nữa, thân thể không kiềm chế được run rẩy lên, có một người trong đó còn bị dọa đến tiểu trong quần.
"Ha ha ha!"
Thẩm Chanh đứng ở một bên xem cuộc chiến, không nhịn được cười đến run rẩy hết cả người.
Nghe được tiếng cười của cô, con chó lớn quay đầu lại grừ một tiếng với cô: "Grừ gâu...."
Thẩm Chanh đi tới, tuyệt không khách khí xoa nhẹ đầu đầy thịt của nó một phen, "Điềm Tâm, làm rất tuyệt!"
Không sai, con chó cao lớn béo tốt, hung thần ác sát, uy dũng vô cùng này, chính là Điềm Tâm!
"Gâu!"
Được nữ chủ nhân khen như vậy, Điềm Tâm kiêu ngạo kêu lên một tiếng.
Vừa lúc đó, có tên bắt cóc sực tỉnh nhớ ra gì đó, thừa dịp Thẩm Chanh không có chú ý, lặng lẽ duỗi tay tới eo sau lưng.
Ngay vào lúc hắn muốn sờ tìm khẩu súng ra, một chiếc xe việt dã nhanh chóng lái tới từ đối diện.
Xe tốt chính là xe tốt, dù ở trên con đường nát ghồ ghề này, cũng có thể lái nhanh chóng.
Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe việt dã nhanh chóng quay nhanh một cái xinh đẹp, chắn ngang ở trước mặt mấy tên bắt cóc, đồng thời dọa cho tên bắt cóc kia rụt tay trở về.
Cửa xe mở ra, Tôn Nham nhảy xuống từ trên xe.
Tôn Nham Ϧóþ ngón tay một chút, khớp xương vang dội rắc rắc. Bạn nào muốn đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé :)
Tiến lên, không nói không rằng liền đánh mấy tên đó một trận, sau đó tịch thu súng của bọn chúng.
"Hảo, hảo hán tha mạng ...."
Mấy tên bắt cóc sợ tới mức tè ra quần, té quỳ đến trước mặt Tôn Nham....
"Tôi chính là một kẻ hỗn tạp, không tha mạng cho các người." Tôn Nham lạnh giọng phun ra một câu, liền xoay người đi đến trước mặt Thẩm Chanh, có chút lo lắng hỏi, "Thiếu phu nhân, người có bị thương ở đâu không?"
Nghĩ đến hai mươi phút trước nhận được tin nhắn kia, anh liền cảm giác sợ nổi da gà.
Lúc ấy anh đang nói chuyện rõ ràng với cấp cao của Thẩm thị, không ngờ đột nhiên một tin nhắn gửi tới, nội dung là: Tôi bị bắt cóc, nhanh chóng đến đường ngoài bến cảng.
Cho nên anh không dám trễ nãi một phút, đẩy xuống tất cả mọi chuyện chạy tới nơi này, cũng may tới kịp, nếu không hậu quả .... thật sự không dám tưởng tượng.
"Tôi không sao." Thẩm Chanh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Điềm Tâm, hỏi Tôn Nham, "Tại sao nó lại ở chỗ này?"
"À! Là thế này, lúc trời tối hôm qua Điềm Tâm bị chuyển chở tới đây, nghe nói là bởi vì ông chủ không có ở đó, nó vô pháp vô thiên, suýt chút nữa nhấc biệt thự ở thành Đô lên rồi. Đến thành Giang, có lẽ là chịu phạt!"
"Vậy nó phải nên ở dinh thự chứ? Sao chạy đến đây rồi?"
"Thưa thiếu phu nhân, bởi vì Điềm Tâm phạm sai lầm, cho nên không thể về dinh thự, chỉ có thể giữ cửa ở tòa nhà dưới chân núi." Tôn Nham nói xong, đưa tay chỉ lên phía trước cách đó không xa, "Tòa nhà, là ở chỗ này."
Thẩm Chanh nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, một tòa nhà đứng giữa núi vây quanh, ngói cổ kính, nhìn có vẻ hẳn là có chút tuổi đời rồi.
Tòa nhà tuy củ kỹ, nhưng cách điệu, bố cục, trang hoàng, lại tương đối tinh tế.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, đây là cuộc sống của người có tiền sao.
Người khác vất vả cả đời cũng không thể mua được một phòng nhỏ, nhưng Thi Vực, tùy tùy tiện tiện có thể nắm giữ một tòa nhà có giá trị trăm vạn, thậm chí tuyệt đối là khu nhà cấp cao.
"Bà cô ơi, xin bà cô tha mạng ...."
Nhìn thấy Tôn Nham cung kính có thừa với Thẩm Chanh, mấy tên bắt cóc biết cô mới là người có thể tha mạng cho bọn họ.
Cuống quít bò đến trước mặt Thẩm Chanh, vừa dập đầu, vừa cầu xin tha thứ, "Bà cô ơi, là chúng tôi có mắt không nhận ra thái sơn, chúng tôi đáng đánh,...."
Nói xong, mấy người gần như đồng thời giơ tay lên, tự đánh miệng mình.
Thẩm Chanh lạnh lùng tiến lên trước mặt mấy người đó, thản nhiên mở miệng, "Bỏ khăn trùm đầu ra, lại dùng thêm chút sức."
Nghe được lời của cô, mấy tên bắt cóc đâu còn dám do dự, lập tức lấy khăn trùm đầu ra, càng thêm dùng sức đánh lên mặt của mình.
Nào ngờ, Thẩm Chanh còn không hài lòng, "Không nghe thấy tiếng vang."
Bốp! Lần này bọn bắt cóc dùng hết sức 乃ú sữa mẹ, mới đánh vài cái, mặt liền sưng phồng to lên.
Nhưng lại không dám không đánh, đành phải vừa đánh, vừa sám hối: "Bà cô à, chúng tôi biết sai rồi, cô đại nhân đại lượng, thả cho chúng tôi một con ngựa đi! Bà cô à, cầu xin cô đó. Mà, hơn nữa .... Hai người anh em này của tôi bị thương không nhẹ, nếu cầm máu trễ sẽ ૮ɦếƭ ...."
Thẩm Chanh nhẹ liếc nhìn mấy người, "Đừng gọi tôi là bà cô, tôi cũng không có mấy người cháu trai xấu xí đến mất hồn như các người."
"Đúng, đúng chúng tôi xấu, chúng tôi vô cùng xấu xí, chúng tôi xấu đến mất hồn, chúng tôi xấu đến tàn nhẫn không đành lòng đánh cuộc...."
"Chúng tôi ở đây là ô uế ánh mắt của bà cô người, bà cô người liền để cho chúng tôi cút đi!"
Tôn Nham:....
Điềm Tâm: "Gâu gâu!"
Thẩm Chanh lạnh lùng mở miệng: "Đừng nói nhảm, ai phái các người tới, nói!"
Tôn Nham cũng đi lên trước, uy Hi*p nói: "Nếu như dám nói láo, các người chính là tự chuốc rắc rối!"
"Tôi, chúng tôi ...." Tên bắt cóc cầm đầu ấp úng, đang do dự giữa nói và không nói.
"Điềm Tâm, cắn." Đối với kẻ thù, cho tới bây giờ Thẩm Chanh cũng sẽ không xuống tay lưu tình.
"Gâu.... hú!" Điềm Tâm lay động thân hình béo tốt một chút, lông toàn thân đều dựng lên, làm bộ muốn bổ nhào qua.
"Đừng đừng đừng, bà cô à.... Chúng tôi nói, chúng tôi nói!" Vừa rồi bọn họ đã kiến thức qua tàn nhẫn hung bạo của Điềm Tâm, vốn không dám cầm cái mạng nhỏ của mình đến đùa giỡn nữa.
"Nói nhanh đi! Thiếu phu nhân nhà tôi không có rảnh rỗi nghe các người nói nhảm!" Tôn Nham không kiên nhẫn thúc giục.
Mấy tên bắt cóc nơm nớp lo sợ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đưa mắt nhìn nhau, rốt cục vẫn phải khai người sai khiến phía sau màn ra, "Dạ, là Thẩm lão hổ phái chúng tôi đi bắt cóc cô...."
"Thẩm lão hổ?" Thẩm Chanh híp híp mắt, trong mắt lúc sáng lúc tối, nhìn không ra cô đang suy nghĩ gì.
"Đúng! Là Thẩm lão hổ .... Mấy người chúng tôi là thủ hạ của ông ta, không thể không nghe lời của ông ta. Bà cô à, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng là thân bất do kỷ ...." Bọn bắt cóc bắt đầu đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác.
"Lão hổ tiểu báo gì? Nói rõ ràng lên, là ai!" Tôn Nham giận dữ hỏi.
"Nhị gia nhà họ Thẩm, Thẩm Bác." Những lời này là nói ra từ trong miệng Thẩm Chanh, nhàn nhạt, lạnh lùng, không có một chút dao động.
"Không sai, chính là ông ta...." Bọn bắt cóc phụ họa.
"À ...." Tôn Nham trầm lắng suy tư gật đầu, sau đó nhíu mày, "Thẩm Bác - thủ lĩnh hắc đạo lớn nhất thành Giang, đặc biệt làm một ít hoạt động không thể để mọi người nhìn thấy, Gi*t người phóng hỏa mọi thứ đều có?"
Bọn bắt cóc:....
Bọn họ còn muốn mạng sống, cho nên mặc kệ thế nào đều phải lưu lại một con đường lui, nếu không, nếu những lời này rơi vào trong lỗ tai của Thẩm lão hổ, bọn họ không ૮ɦếƭ cũng chỉ có tàn phế.
Thẩm Chanh nhìn Tôn Nham, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức, "Không nhìn ra, anh vẫn còn biết nhiều như vậy."
"Đương nhiên! Làm thủ hạ của thiếu phu nhân, một chuyện phải làm, chính là thăm dò rõ ràng lai lịch kẻ địch."
"Vậy sao anh không biết Thẩm Bác chính là Thẩm lão hổ."
"Khụ!" Tôn Nham vội ho một tiếng, "Thiếu phu nhân, thật ra cái này cũng không thể trách được tôi, theo tôi thăm dò được, biệt danh của Thẩm Bác không phải gọi là Thẩm lão hổ, mà gọi là Thẩm lão chuột!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc