Chọc Giận Bảo Bối - Chương 80

Tác giả: Hề Yên

Thi Vực cũng không tức giận, khóe môi giơ lên một nụ cười ý vị thâm trường, anh cúi người, cầm điện thoại bị ném ở trong tủ quần áo qua, ưu nhã mở màn hình khóa, lấy ra một số \'bà xã\' trong đám con số trong danh bạ cho cô thấy.
"Lưu như vậy, em hài lòng không."
Nụ cười của anh ngả ngớn lại rõ ràng, mang theo vài phần tác phong không đúng đắn.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn, cũng không tính để ý tới anh, đưa tay đẩy anh, anh bất động, cô dứt khoát khom người chui ra từ dưới tay của anh.
Cầm quần áo trở lại phòng ngủ, đi vào phòng tắm thay.
Đợi đến khi thay xong quần áo đi ra, cô không nhìn thấy Thi Vực, chỉ thấy mảnh nhỏ điện thoại đầy đất.
Không, không thể nói là mảnh nhỏ, xác thực mà nói phải nói là bã vụn!
Đây là điện thoại di động của cô!
Lúc trước bị Thẩm Họa lái xe va chạm như vậy, điện thoại di động của cô đã rơi đến không còn hình dáng, nhưng ít nhất còn có thể khởi động máy và gọi điện thoại.
Nhưng hiện tại, đã hoàn toàn thay đổi ....
Chỉ là cô không biết, sở dĩ điện thoại di động của cô sẽ biến thành như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thi Vực phát hiện bí mật trong điện thoại của cô.
Mà bí mật kia, chính là danh xưng cô ghi chú cho Thi Vực: Cầm thú biến thái khốn kiếp!
"Dựa vào!"
Ngoại trừ tức giận, chính là nổi giận.
Xoay người đi đến trên ban công, đang định ngồi xuống ở trên ghế sofa, liếc mắt liền thấy trên bàn để máy vi tính đặt một bộ điện thoại mới.
Mặt dưới điện thoại di động đè một tờ giấy, trên giấy chỉ có hai chữ: Đền bù.
Nhìn thấy hai chữ vững vàng có lực trên giấy này, lửa trong lòng Thẩm Chanh liền một cổ một cổ xông thẳng lên.
Có tiền có thể bá đạo như vậy sao?!
Đập phá rồi đền bù!
Đền bù ông cụ ông bác anh ta ấy!
Thẩm Chanh đưa tay lấy di động qua, xúc cảm điện thoại rất tốt, điện thoại muốn nặng hơn bình thường một chút.
Màn hình năm tấc, màu đen đẹp mắt, chung quanh thân điện thoại đều là kim cương lóa mắt.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là một chiếc điện thoại có giá cả xa xỉ.
Nhưng dù chiếc điện thoại này đắt hơn nữa, cũng dẹp loạn không được lửa giận trong lòng Thẩm Chanh.
Đặc biệt sau khi trượt màn hình mở khóa, thấy trên hình nền di động là đàn ông đẹp đến nỗi như là yêu nghiệt, cô liền tức giận hơn!
Anh ta thi*p lập hình nền điện thoại di động của mình thành hình của cô còn chưa tính, hiện tại lại có thể thiết lập hình nền chiếc di động này thành hình của anh ta.
Ầm!
Thẩm Chanh đưa tay liền ném điện thoại di động ra.
Cô dùng lực độ không nhỏ, nhưng mà .... điện thoại không có ngã hư.
Cô nhíu mày, đi lên trước nhặt di động lên, lại dùng lực ném một lần!
Đáng tiếc, điện thoại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
"Dựa vào!"
Cô tức giận mắng một tiếng, vừa nhặt di động lên, điện thoại liền chấn động.
Hiển thị cuộc gọi đến: Ông xã!
Thẩm Chanh:....
Nhất định phải làm màu ra vẻ như vậy sao?
Cô tức giận ấn phím trả lời, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nói dồi dào từ tính: "Bảo bối, chiếc điện thoại này là thiết kế dành cho người phụ nữ bạo lực như em, phi thường có tính người, không những phòng rơi vỡ, còn không thấm nước. Cho nên dù em muốn phá hủy chiếc điện thoại này hơn nữa, cũng phải nhịn cho tôi!"
"Thi Vực! Anh hồn nhạt!"
Thi Vực gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của Thẩm Chanh, không kiềm được phát ra một tiếng cười nhẹ: "Em có thể sửa chữa sổ danh bạ trong điện thoại, nhưng tôi có thể bảo người ta điều hành hệ thống sửa lại. Hiểu chưa, hửm?"
"Anh biến thái!"
"Dù là biến thái, cũng chỉ đối với em."
"...."
"Buổi tối ăn cơm thật ngon rồi ngủ đi, tôi có việc, phải ra khỏi nước vài ngày."
"Không ăn cơm! Không ngủ được!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, bộ dạng kiêu ngạo, rõ ràng chính là đang làm nũng.
"Có thể, vậy tôi không đi, buổi tối trở về với em."
"...." Thẩm Chanh im lặng một giây, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi, ăn! Tôi, ngủ!"
"Ừ, lúc này mới ngoan."
"...."
"Có chuyện gì, gọi cho Tôn Nham, anh ta sẽ giải quyết giúp em."
"Anh yên tâm, tôi sẽ gây phiền toán đến cho anh thật tốt...."
"Tùy em."
Kết thúc cuộc nói chuyện, có nữ hầu đi lên gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, có vị tiểu thư tên là Diệp Mân nói là bạn của cô, muốn gặp cô, bây giờ đang chờ ở đại sảnh."
Diệp Mân?
Thẩm Chanh đương nhiên còn nhớ tới người phụ nữ này, nói ra, lúc cô ở thành Đô còn từng trêu chọc cô ta.
Hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn có chút áy náy.
Trong phòng khách, Diệp Mân ngồi chờ trên ghế sofa.
Cô ta mặc váy da màu đen, cùng với đôi giày cao gót cùng màu.
Tay cầm một ví tiền LV, tóc uốn xoăn mềm mại phủ ở bờ vai, ngay ngắn ở phần eo.
Trang điểm nhạt, dáng ngồi ưu nhã, khắp nơi đều đang biểu lộ rõ ràng đẳng cấp và khí chất của cô ta.
Nhìn thấy Thẩm Chanh xuống lầu, cô ta nhẹ cau mày, quan sát cô từ trên xuống dưới, đợi cho Thẩm Chanh đến gần, cô ta mới đứng dậy, "Thẩm Chanh?"
"Ừ." Thẩm Chanh đi thẳng tới trước mặt cô ta, cầm chai rượu đỏ và hai ly rượu ở trên bàn trà qua, đưa một ly cho cô ta, "Như thế nào? Có hứng thú theo uống một ly với tôi không."
Cô lạnh nhạt, tỉnh táo, cùng với xử sự không sợ hãi, khiến Diệp Mân thưởng thức.
Cô ta nhận ly rượu, ưu nhã lay động một chút, vươn tay, nhẹ nhàng cụng ly với Thẩm Chanh, tự mình uống một ngụm trước.
Từ trước đến nay Thẩm Chanh vẫn luôn hào phóng, đặc biệt lúc đang uống rượu.
Sau khi cụng ly với Diệp Mân, cô uống một hớp hết rượu trong ly, sau đó lại rót một ly cho mình.
Cô ngồi xuống ở trên ghế sofa, ý bảo Diệp Mân cũng ngồi xuống.
Sau khi Diệp Mân ngồi xuống ở bên cạnh cô, lại uống một ngụm rượu đỏ, sau đó mới mở miệng cười, "Thật ra cô hoàn toàn chưa kết hôn, càng không có mang thai sanh non, về phần mẹ chồng cực phẩm kia, chẳng qua chỉ là mẹ tiền nhiệm của cô, vẫn luôn đối nghịch với cô khắp nơi. Tôi nói có đúng không?"
Ngay tại trên một cuộc vũ hội vào mấy ngày hôm trước, Diệp Mân gặp được Lương Ngâm Thu và Mộ Bạch.
Mà cha của cô, không chỉ là quen biết cũ với Lương Ngâm Thu, càng là bạn trên phương diện làm ăn với nhà họ Mộ, đương nhiên cô và Mộ Bạch cũng cũng coi là cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Cô cũng là vào lúc đó mới biết được, mình bị người đùa giỡn...
Cho nên cô tra xét tư liệu của Thẩm Chanh, biết tên của cô ấy, cũng biết cô ấy từng trôi qua một đoạn thời gian với Mộ Bạch.
Điểm quan trọng nhất, cô còn thấy được trên đầu các tờ báo có tin tức liên quan tới cô ấy và Thi Vực.
Cho nên, cô mới đích thân đến thành Giang....
Thẩm Chanh lười biếng dựa vào ở trên ghế sofa, uống rượu đỏ một ngụm tiếp một ngụm, không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
"Cô và Thi Vực đã kết hôn thật sao?"
Nói nhiều như vậy, thật ra Diệp Mân muốn xác định nhất chính là chuyện này.
"Ừ."
Nghe được câu trả lời của Thẩm Chanh, Diệp Mân thở dài, có chút buồn bực uống một hớp rượu, "Người đàn ông tôi theo đuổi từ nhỏ đến lớn, lại có thể cứ như vậy kết hôn rồi!"
Vừa nghe lời này, Thẩm Chanh uống một ngụm rượu, "Khụ! Khụ...khụ ...."
Diệp Mân đưa tay tới vỗ lưng cho cô, "Cũng không phải là cô bị hoành đao đoạt ái, cô.... , aizz, quá lo lắng rồi!" Nguồn : Thichtruyen .com
Thẩm Chanh trở lại bình thường, hỏi câu, "Cô thích cái tên khốn kia?"
"Cái tên khốn kia?"
"Tên khốn họ Thi kia."
"À, thích, từ nhỏ tôi liền thích anh ta rồi." Diệp Mân thở dài một tiếng, "Nhưng thích thì có ích lợi gì, anh ta không thích tôi .... Tiểu Chanh Tử, cô nói tôi, muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, làm sao lại thua cô vậy chứ!"
"Tuy rằng cô lớn lên rất xinh đẹp, nhưng còn muốn kém hơn tôi, bại bởi tôi, cô cũng không mất mặt." Thẩm Chanh nói đến nghiêm trang.
"Thật ra suy nghĩ một chút, cũng không có gì lớn, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi!" Diệp Mân cũng rót một ly rượu, sảng khoái uống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc