Chọc Giận Bảo Bối - Chương 77

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh lên trên lầu, vốn muốn tìm một bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua ban công trong phòng, thông qua ban coiong cửa sổ sát đất thấy được trong vườn hoa dưới lầu có một bể bơi.
Bể bơi rất lớn, ít nhất phải là 200 mét vuông.
Chung quanh bể bơi đều là dùng gạch pha lê xây thành, nước bể bơi sạch sẽ trong suốt, nhìn một cái liền có thể nhìn tới đáy.
Điều kiện tốt như vậy, không ngâm tắm sẽ có lỗi với chính mình!
Thẩm Chanh thay đổi một kiện áo hai dây, và một cái quần short bó sát ௱ôЛƓ, đi xuống lầu.
Vừa xuống bể bơi, nước vẫn chưa quá đầu gối, chỉ thấy Đào Đào liền vội vàng chạy tới từ đàng xa, như là nhận lấy rất nhiều kinh hãi, "Thẩm tiểu thư, cô không thể xuống dưới!"
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Nguyên nhân?"
Đào Đào đi đến trước mặt cô, giải thích: "Thiếu gia thích sạch sẽ, bể bơi ngài ấy dùng, không ai có thể dùng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, chợt mỉm cười, "Người khác của cô là chỉ tôi sao?"
Đào Đào ra vẻ sợ hãi: "Thẩm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nhằm vào cô. Chỉ là thiếu gia đã thông báo, không cho phép bất kỳ ai tới gần bể bơi, càng không thể xuống nước. Kính xin Thẩm tiểu thư thứ lỗi, không nên làm khó một người làm như tôi."
Lời nói này thật là dễ nghe!
Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sáng lạn, "Xin lỗi, xuống cũng đã xuống, sợ là trong chốc lát cũng không lên nổi."
Nói xong, cô cứ như vậy đối mặt với Đào Đào, giang hai cánh tay, khẽ nghiêng thân thể về phía sau, mang theo ý vị khiêu khích, trực tiếp ngã về sau....
Động tác này nhìn như không caant thận, lại đẹp đến nỗi kinh người.
Thẩm Chanh thậm chí cũng không hề nháy mắt một lần nào, liền chìm vào trong nước.
Hoa nước nở rộ, rất nhanh liền khôi phục lại yên tĩnh ....
Đào Đào đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Không phải bởi vì dáng người kiêu ngạo và thế bơi hoàn mỹ của người phụ nữ dưới nước, mà là vì tư thái phách lối của cô.
Sở dĩ Đào Đào sẽ cảm thấy kinh ngạc, là có nguyên nhân.
Tuy rằng Thi Vực không thường ở dinh thự này, nhưng đồ đạc của anh, cho tới bây giờ đều không cho phép bất kỳ ai ᴆụng vào.
Bể bơi này, chính là một cấm địa!
Thậm chí ngay cả người hầu đổi nước mỗi ngày cho bể bơi này, cũng không dám đi vào trong bể bơi lúc thay nước, cho nên mỗi ngày trình tự đổi nước đều sẽ rất phức tạp, bình thường đổi nước một lần, ít nhất cũng phải ba tiếng.
Nếu như là mùa đông, còn phải đổ nước nóng vào trong bể bơi, là nước nóng vận chuyển tới từ suối nước nóng tự nhiên ở thành Giang, mà không phải nước ấm đun nóng!
Xa xỉ, chú trọng như vậy, dù thật sự để người hầu trong dinh thự ᴆụng vào, chỉ sợ bọn họ cũng không dám.
Nhưng là Thẩm Chanh đã mở ra tiền lệ đầu tiên, hơn nữa còn chưa được cho phép xuống.
Đối với cái này, Đào Đào không hiểu rõ.
Đợi cho Thẩm Chanh nổi lên mặt nước từ đáy hồ bơi, cô ta lại lên tiếng nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, thừa dịp trước khi thiếu gia chưa trở về, cô vẫn là lên đây đi, bằng không, thiếu gia sẽ tức giận."
Đối với lời nói của cô ta, Thẩm Chanh làm như không nghe thấy.
Cô nằm ở trên mặt nước, chỉ là dùng chân nhẹ nhàng lắc lư, thân thể liền hướng về giữa hồ bơi.
Từ xa nhìn lại, giống như là một phong cảnh duy mỹ, đẹp mắt, rồi lại khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực.
Thấy cô không chịu lên, Đào Đào vẫn không chịu thôi, chạy đến bên bể bơi, hô: "Thẩm tiểu thư, tôi biết cô là người thông tình đạt lý, nhất định sẽ không cố ý khó xử tôi, mau lên đây đi."
Đào Đào không phủ nhận mình có tư tâm, không thể thấy người khác hưởng thụ món đồ cô ta không thể hưởng thụ.
Nhưng chủ yếu nhất, chính là bởi vì lo lắng Thi Vực sẽ tức giận.
Nghĩ muốn tiếp tục lưu lại làm việc trong dinh thự, ngoại trừ an phận thủ thường, chính là hết lòng trung thành, cho nên cô ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Thấy Đào Đào phí tâm như vậy, cuối cùng Thẩm Chanh cũng có phản ứng.
Cô bơi tới trước mặt Đào Đào, dùng hai tay chống bên cạnh, nhảy lên ngồi trên mép bể bơi.
Chân dài thẳng tắp nhẹ nhàng lắc lư trong nước, khiến Đào Đào sinh lòng hâm mộ.
Làm một người phụ nữ, ai không muốn một gương mặt xinh đẹp và một dáng người hoàn mỹ.
Đừng nói là Đào Đào có lòng ghen tỵ rất mạnh, dù là nữ hầu khác, chỉ sợ cũng phải có một cách nghĩ này.
"Thẩm tiểu thư, đến, tôi đỡ cô lên ...."
Đào Đào duỗi tay nắm chặt cánh tay Thẩm Chanh, Thẩm Chanh ngay lập tức bắn một ánh mắt lạnh lẽo tới, "Lấy tay ra, tôi thích sạch sẽ."
Tay Đào Đào cứng một chút, sau đó buông ra, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng không có nói ra.
Cô nhíu mày, xoay người đi đến chỗ bên cạnh ghế nằm, cầm một cái khăn tắm sạch sẽ tới.
"Thẩm tiểu thư, lau lau đi."
Thẩm Chanh không nhận, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua khăn tắm trên tay cô ta, "Không phải đã nói rồi sao? Tôi thích sạch sẽ."
Cô cố ý nói ba chữ thích sạch sẽ đến rất nặng, mục đích, đương nhiên là vì đánh vào mặt mũi Đào Đào.
Đào Đào không phải người ngu, đương nhiên nghe được ý của cô, cảm thấy khó xử, nhưng không có biểu hiện ra, cười cười, "Nếu như Thẩm tiểu thư ngại bẩn, vậy thì tự mình đi lấy đi, cái này, tôi sẽ giặt sạch sẽ."
"Giặt?" Thẩm Chanh cười yếu ớt, "Cô giặt, đây không phải cũng sẽ bẩn sao."
Cô không lưu cho Đào Đào một chút mặt mũi, thậm chí tước đoạt cả tôn nghiêm tối thiếu của cô ta.
Tay đặt dưới khăn tắm đột nhiên buộc chặt, Đào Đào cúi đầu, trong mắt lộ ra chút oán hận.
Nhưng đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, lại là mặt mỉm cười, "Xin lỗi, Thẩm tiểu thư, hành động việc làm của tôi khiến cho cô ngột ngạt rồi."
Khiến cho cô ngột ngạt?
Khó hiểu, Thẩm Chanh bật cười, "Cô? Cũng xứng?"
Cô rõ ràng đang cười, lại làm cho Đào Đào như lâm vào hầm băng, trái tim, thoáng lạnh tới cực điểm.
Tay dưới khăn tắm đã nắm chặt thành quyền, lập tức lưu lại dấu móng tay, Đào Đào cũng cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến đau nhức kịch liệt.
Cô ta cắn môi, ngoại trừ xem nhục nhã này thành khích lệ cố gắng nuốt xuống, còn có thể làm sao?
"Dạ, tôi không xứng."
Cô ta trầm thấp mở miệng, trong giọng nói là tràn đầy tự giễu.
Thẩm Chanh nhìn thấy cô ta có phản ứng như vậy, đã là vượt quá dự liệu của cô.
Một người phụ nữ, rõ ràng đã mất sạch thể diện, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn còn muốn ép buộc mình giả thành bộ dạng của một người không có việc gì.
Người bình thường, đâu có bản lãnh này.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, Thẩm Chanh híp con ngươi mê hoặc người lên, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Đào Đào trước mặt.
Không có gương mặt xinh đẹp, không có ngũ quan xinh xắn, cũng không có tư thái kiêu ngạo, nhưng trong xương cốt lại mang theo vẻ lẳng lơ, hồ ly tinh nhiệt tình.
Còn có bộ dạng không chịu thua này, hình như là đang tuyên bố, nếu cô ta có một ngày xoay người, nhất định sẽ làm cho Thẩm Chanh ngã vào từ thiên đường đến mức thấp nhất, ngã tan xương nát thịt.
Chậc chậc.
Trong lòng Thẩm Chanh khen ngợi cô ta.
Đáng tiếc, đây là một đối thủ, nói cách khác, cô còn muốn lãnh giáo cô ta một chút.
Nhìn xem có thể học được mấy phương pháp hung ác ngược đãi cặn bã không.
Đào Đào giống như quyết tâm, biết rõ tiếp tục dông dài vô ích, cũng không tính cứ rời đi như vậy.
Cô ta thả khăn tắm lại chỗ cũ, lui sang một bên, nhìn Thẩm Chanh, khiêm tốn mở miệng: "Thẩm tiểu thư, tôi biết hiện tại lời tôi nói đều sẽ là vô ích, cô sẽ không nghe tôi. Nhưng, tôi nghĩ tôi vẫn cần thiết phải nhắc nhở cô một câu cuối cùng, thiếu gia thật sự rất phản cảm với chuyện người khác ᴆụng vào đồ đạc của ngài ấy, nhất là nước trong bể bơi này. Nếu như bị ngày ấy biết rồi, hậu quả, rất nghiêm trọng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc