Chọc Giận Bảo Bối - Chương 68

Tác giả: Hề Yên

Mười phút sau, Thái Toàn liền bị đưa vào một sòng bạc lớn nhất thành Giang.
Trước đó, Thi Vực đã bảo Tôn Nham căn dặn sòng bạc bên này, không cần hạ thủ lưu tình với Thái Toàn.
Dừng lại hành hung tới vừa đột ngột lại mãnh liệt, Thái Toàn vốn sưng mặt sưng mũi liền lập tức hoàn toàn thay đổi toàn bộ.
"Mày, tụi mày có còn vương pháp hay không... Có biết giam cầm phi pháp người khác, là phạm pháp không...." Co rúc ở góc tường, thân thể Thái Toàn run rẩy dữ dội, ngay cả âm thanh cũng đang rung động theo, nghe không lên nổi một chút lực độ uy hiếp.
"Sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi mà còn vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ! Hừ! Chẳng lẽ ông không biết ở thành Giang này, Thi Vực chính là vương pháp sao!" Tên lưu manh trông coi Thái Toàn cười lạnh một tiếng, dáng vẻ hung hăn dữ tợn này, cực kỳ giống ác quỷ leo ra từ trong địa ngục.
"Cậu .... rốt cuộc cậu ta là ai ...."
"Là ai?" Tên lưu manh lại cười lạnh một tiếng, "Ngay cả Thi Vực cũng không biết? Ông thật sự là sống uổng hơn nửa đời người! Ngài ấy là chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, quyền quý lớn nhất thành Giang, nắm giữ trên trăm tòa biệt thự ở khắp nơi trên cả nước. Đến cả sòng bạc chúng tôi, cũng do ngài ấy quản lý...."
"Không thể nào không thể nào, điều đó không có khả năng ...." Thái Toàn tựa như mất hồn, hai mắt trống rỗng, hiển nhiên không dám tin mình nghe được là sự thật.
"Ông cũng đừng không tin, sòng bạc cao thấp hơn ngàn người, ông tùy tiện kéo một người hỏi một chút, xem bọn họ có biết Thi Vực là ai hay không." Tên lưu manh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta, "Ông tốt nhất đàng hoàng một chút cho tôi, cấp trên đã dặn dò, nếu ông dám trốn, cắt đứt chân chó của ông!"
Tên lưu manh cố ý gằn giọng lớn tiếng, nhờ vào đó đến cảnh cáo Thái Toàn.
"Tao muốn gặp Thẩm Chanh, các người gọi Thẩm Chanh tới cho tao .... Nó là cháu gái của tao! Nó sẽ cứu tao ra ngoài!"
Thái Toàn đã không còn cách nào kiểm soát được tâm tình của mình, không khống chế được kêu lớn ra tiếng.
"Dù bây giờ ông gặp Diêm Vương Lão tử cũng vô dụng! Ngây ngô thật tốt, ngày mai bắt đầu làm việc!"
Tên lưu manh nói xong, xoay người đi ra khỏi kho hàng âm u, bịch một tiếng, cửa phòng cũ kỹ bị đóng mạnh lại.
Sau đó, truyền đến âm thanh khóa lại.
Thái Toàn bổ nhào tới, dùng sức lay động cửa gỗ, nhưng mặc anh dùng hết sức lực toàn thân, cũng không có cách nào mở cửa ra.
Bất lực ngã ngồi trên đất, dựa vào trên cửa, thân thể của anh run rẩy đến càng dữ dội hơn.
Như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách, giống như mất hồn mất vía.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông bình tĩnh một chút, giống như sực nhớ ra gì đó, ông lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Bởi vì quá gấp, cộng thêm tay run rẩy dữ dội, điện thoại liền rơi xuống mặt đất, ngã thành hai khối.
Cuống quít nhặt lên, gắn pin vào điện thoại lần nữa, dùng sức ấn phím mở máy, nhưng điện thoại vẫn luôn không sáng lên.
Một đường sống cuối cùng giống như là bị một chậu nước lạnh giội tắt, Thái Toàn đập một quyền xuống đất.
Dùng sức quá mạnh, dẫn đến khớp xương tay ông rách da nghiêm trọng, dòng máu chảy ra, nhiễm trên mặt đất, có vẻ đặc biệt dọa người.
Trong đôi mắt bị máu xông đỏ, ngoại trừ hận và không cam lòng, liền không tìm được gì khác nữa....
"Á!" Ông điên cuồng hét lên một tiếng, chợt nằm sấp đến trên đất, không nhịn được gào khóc lên.
Một người đàn ông, nếu như không phải cùng đường, có lẽ sẽ không ngay cả tôn nghiêm tối thiểu cũng không cần.
Nhưng cho dù là rơi xuống kết cục này, Thái Toàn vẫn không có nhận ra sai lầm của mình, cho dù xưa nay xảo trá vơ vét tài sản uy hiếp cháu dòng ngoại của mình, theo ý ông ta cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe được tiếng khóc truyền tới từ trong kho hàng, tên lưu manh trông coi ở bên ngoài không khỏi cười lạnh, hiện tại biết khóc, sao ban đầu lại làm vậy?
Đêm, thâm sâu.
Đã là một giờ rưỡi rạng sáng.
Mộ Bạch chờ ở bên ngoài bệnh viện suốt năm tiếng, cũng không đợi được Thẩm Chanh.
Anh đi quầy lễ tân bệnh viện dò hỏi, hộ lý lại nói cho anh biết không có một người hộ lý nào tên là Thẩm Chanh.
Bình thường lúc hộ lý nhậm chức ở bệnh viện, đều sẽ đi qua đăng ký, ghi chú.
Nếu như không tra được tên trong sổ nhậm chức, vậy thì đại biểu không phải là hộ lý bệnh viện.
Mộ Bạch rời khỏi bệnh viện, mang theo một chút thất vọng và cô đơn.
Suy nghĩ của anh, cuối cùng lại khác với thực tế một trời một vực.
Có chút hiểu lầm, sớm đã ăn sâu bén rễ, dù vứt bỏ tất cả, cũng không thể trở về như quá khứ được.
....
Gió đêm từ kính cửa sổ nửa mở thổi vào, vén tóc dài có vẻ hơi rối loạn của Thẩm Chanh lên.
Cô ngồi trên sàn nhà ban công, đi chân trần, uốn cong thân thể, hai tay để ở trên đầu gối, đỡ cằm đẹp mắt.
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô lặng im bất động, mặc cho tóc đen dài đến thắt lưng bay loạn theo gió, đảo qua lại trên sàn nhà trơn bóng.
Cô giống như là tiên tử đi ra từ trong tranh, dù chỉ có một bóng lưng, cũng đẹp đến mức giật nảy mình.
Cốc cốc cốc....
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó truyền đến âm thanh, "Thẩm tiểu thư, R*ợ*u cô muốn, đã đưa tới rồi."
"Ừ, vào đi."
Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, liền đứng lên từ dưới đất, xoay người ngồi lên trên ghế sa lon bên cạnh.
Cửa phòng mở ra, Đào Đào bưng khay đi tới, trong khay mặt đặt một chai R*ợ*u đỏ trân quý, và một chai R*ợ*u cao lương.
Cô ta đặt R*ợ*u trong khay lên bàn, mới nhìn về phía Thẩm Chanh, nhưng chỉ thấy bóng lưng của cô.
"Thẩm tiểu thư, cần khui R*ợ*u không?"
Đào Đào rất ngạc nhiên, rốt cuộc là một người phụ nữ đặc biệt như thế nào, mới có thể làm cho thiếu gia bọn họ rung động.
"Ừ."
Thẩm Chanh đưa lưng về phía cô, cũng không có ý định quay đầu lại.
Sự lạnh lùng của cô, khiến Đào Đào có chút không vui, nhưng không có biểu lộ ra.
Cầm lấy dụng cụ mở chai, thuần thục mở nắp chai ra, rót vào hai ly R*ợ*u, rót R*ợ*u đỏ thuần chánh, và chai cao lương bình thường.
Sau đó, cô ta bưng R*ợ*u đi đến bên cạnh Thẩm Chanh, nhẹ giọng mở miệng, "Thẩm tiểu thư."
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn cô ta một cái.
Đào Đào không phải loại phụ nữ xinh đẹp có dáng dấp rất xinh đẹp, dáng người cũng bình thường, nhưng trong xương cốt lại mang theo vẻ nhiệt tình của hồ ly tinh.
Thẩm Chanh không thích cô ta, cũng không vì cái gì cả.
"Để xuống, đi ra ngoài."
Giọng nói lạnh như miếng băng mỏng, không có một chút xíu nhiệt độ.
"Vâng." Đào Đào thả ly về trên bàn lần nữa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, dường như cũng không ngại thái độ của Thẩm Chanh đối với cô ta.
"Thẩm tiểu thư, vậy tôi liền đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì, cô gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Mặc dù mới trôi qua nửa buổi tối, nhưng Đào Đào đã hỏi thăm được tên của Thẩm Chanh từ trong miệng mọi người, cho nên cô ta há miệng ngậm miệng gọi đều là Thẩm tiểu thư.
Thẩm Chanh bưng một ly R*ợ*u, khẽ nhấp một ngụm, mới hờ hững thốt ra một chữ, "Ừ."
Bộ dáng tùy ý lại lạnh nhạt này, trong cái nhìn của Đào Đào thì đó lại là tư thái của nữ chủ nhân.
Muốn nói không hâm mộ, đó là giả dối.
Đào Đào là nhóm nữ hầu đầu tiên vào dinh thự nhà họ Thi làm việc, mấy năm qua, lúc nào cô ta cũng nghe nói Thi Vực phong quang như thế nào, lợi hại như thế nào, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy anh mang người phụ nữ nào trở về.
Mà gian phòng của anh, càng thêm là cấm địa của mọi người trong dinh thự, chưa được sự cho phép, ai cũng không thể bước vào nửa bước, nhưng Thẩm Chanh lại ở đây.
Cũng bởi vì điểm này, sợ rằng chỉ cần là một người phụ nữ, cũng sẽ sinh ra địch ý với cô.
Đào Đào lui ra khỏi phòng, đè xuống tay nắm cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc xoay người rời đi, khóe môi dâng lên một nụ cười lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc