Chọc Giận Bảo Bối - Chương 609

Tác giả: Hề Yên

"Hai tên khốn kiếp chúng mày!" Lý Dục lau nước mắt, hung hăng trừng bọn họ, siết chặc nắm tay nhỏ mập mạp: "Có mẹ sinh không có cha dạy! Về sau không thành lưu manh cũng thành tội phạm!"
"Cô." Tiểu Thiên Tước thoáng cái liền trở nên đáng thương, bé ngửa đầu nhìn Thi Khả Nhi, nắm lấy tay của cô lắc lư, "Cô xem cậu ta, lại nói lời như vậy, vừa rồi tụi cháu đánh cậu ta cũng là bởi vì cậu ta chửi tụi cháu "Có mẹ sinh không có cha dạy", phải làm sao đây, cháu thật sự không nhịn được muốn đánh cậu ta rồi."
"Bác hai, người ta cũng không nhịn được, tại sao cậu ta nói chuyện khó nghe như vậy. Cháu rõ ràng có ba dạy mà...." Vẻ mặt Tiểu Ngạo Tước vô tội nhìn Thi Mị, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn có vẻ cực kỳ đáng yêu.
"Mày không có ba! Mày chính là không có ba! Nếu mày có ba, sao ông ta không đến vườn trẻ xử lý phiền toái cho mày! Mỗi lần mày phạm sai lầm, đều là mẹ mày tới, mày ra ngoài hỏi bạn nhỏ khác xem, ai đã từng gặp ba của mày, ai quen biết ba của mày không!" Lý Dục nói một hơi xong, vẫn không quên khoe khoang nâng mình lên, "Mày xem tao đi, tao có ba mẹ, bọn họ rất yêu tao, không cho phép người khác bắt nạt tao, cho nên hôm nay, tụi mày xong đời rồi! Ba của tao có rất nhiều tiền, có thể mua lại cả trường học, hai người tụi mày, về sau đừng hòng học ở chỗ này nữa!"
Lúc nghe Lý Dục nói những lời này, Thi Khả Nhi nhíu chặt mi tâm, bạn nhỏ này mới hơn bốn tuổi, nhưng lời cậu ta nói lại rất nhiều điều mà trẻ con không thể nói được.
Hơn nữa cậu ta biết cách che dấu, hiểu rất tốt che giấu tâm tình của mình đi.
Giống như vừa rồi, nó vẫn luôn ngụy trang, ngụy trang mình thành một người vô tội nhất đáng thương nhất, nó đẩy toàn bộ sai lầm đến trên thân người khác, miêu tả mình thành một vai diễn đáng thương.
Bây giờ có thể do giáo viên và hiệu trưởng có thể phê bình cậu ta không ở đây, cho nên cậu ta lộ ra bản tính.
"Chúng tôi không tranh luận với cạu." Tiểu Thiên Tước xem xét liếc nhìn Lý Dục, nói, "Mẹ tôi từng nói, người vĩnh viễn đừng nên cố gắng dùng thiện lương của mình đi thay đổi thú tính của người khác, bởi vì kẻ đó đã hoàn toàn không có tính người."
"Ừ, đúng." Tiểu Ngạo Tước cũng nói: "Ba của tôi cũng từng nói, có đại thiện thì có đại ác, dù cho chúng ta không làm được đại thiện, cũng không cần khuất phục đại ác."
"Quỷ linh tinh." Thi Khả Nhi đưa tay vuốt vuốt đầu hai tên nhóc, cười, "Tuổi không lớn, nói tới nói lui ngược lại rất ra bộ dáng."
"Đây là tất nhiên." Tiểu Ngạo Tước cười hắc hắc, "Người nhà họ Thi chúng ta, mỗi người đều trưởng thành sớm, cháu nghe bà nội cháu nói, cô cháu mới ba tuổi liền nói yêu đương rồi."
"Nói bậy, cô các cháu giống như là người đói khát như vậy sao." Thi Khả Nhi thu hồi nụ cười, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Giống hay không, phải hỏi bác hai của cháu mới biết được." Tiểu Thiên Tước liếc mắt ra hiệu với Thi Mị, sau đó cười hề hề hỏi, "Bác hai, có phải lúc ba tuổi cô cháu liền thích bác, hơn nữa cô còn từng tặng hoa hồng cho bác, nói cho bác biết, nói về sau cô muốn gả cho bác làm vợ, muốn cả đời đợi ở bên cạnh bác, ngày ngày nấu cơm cho bác, ngày ngày làm ấm giường cho bác."
Từ trước đến nay Thi Khả Nhi luôn mồm miệng lanh lợi, lại bị hai đứa nhóc chận đến á khẩu không trả lời được.
"...."
Cô cảm thấy hôm nay cô đều bị hai tên nhóc này nghịch hỏng rồi, rõ ràng là đến giải quyết phiền toái cho bọn chúng, sao nói vài ba câu liền chuyển dời đề tài đến trên người cô rồi.
Hai đứa bé mới hơn ba tuổi, thảo luận chuyện cô đã phát sinh lúc ba tuổi, đây là tiết tấu gì vậy
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Các người vẫn chưa xong?" Lý tiên sinh không nhịn được, anh ta che vết thương trên đầu lại, lửa giận trong lòng bắt đầu không ngừng dâng lên, "Thấy các người cũng là không có ý định nói chuyện đúng không, nếu như vậy, tôi cũng không cần phải lãng phí thời gian với các người nữa. Chuyện con trai tôi bị thương, kể cả tôi bị đả thương, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm, chờ một chút luật sư của tôi sẽ liên lạc với các người, các người cứ đợi nhận thư luật sư đi!"
Lý Dục đắc ý hừ một tiếng: "Ba của tao sẽ khiến cho tụi mày ngồi tù, tụi mày cứ đợi xem đi!"
"Ngồi tù à?" Tiểu Thiên Tước chớp đôi mắt sâu và đen, vẻ mặt chăm chú nhìn cậu ta.
"Nhà tù bậc nhất thành Đô!" Lý Dục nói.
"Nhà tù bậc nhất là cái gì, người ta chưa từng nghe qua." Tiểu Thiên Tước làm ra một bộ dáng "Tôi không hiểu", nhìn có vẻ vừa đáng yêu lại đơn thuần.
Lý Dục: "Nhà tù bậc nhất chính là nhà tù lớn nhất thành Đô, bên trong có rất nhiều rất nhiều tội phạm ***, sau khi tụi mày tiến vào sẽ nhốt chung với bọn họ, sau đó .... Những tội phạm *** kia sẽ *** tụi mày...."
Thi Khả Nhi lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, một bé trai tâm trí còn chưa có thành thục, có thể nói ra lời như vậy quả thực khiến người ta kinh ngạc, nghĩ đến bình thường chịu giáo dục cũng đủ khác người.
"Nhà tù lớn nhất, vậy nhất định phải bắt giam người mập nha, cậu xem cậu đi, mặt như bánh mì loại lớn, bụng giống như quả dưa hấu, toàn thân tròn vo đều là thịt. Cậu mập như vậy, vậy đương nhiên là phải nhốt cậu vào chứ."
Tiểu Thiên Tước nói xong, quay đầu nhìn Tiểu Ngạo Tước, nghiêm trang hỏi, "Anh, anh nói có đúng hay không?"
"Thật ra cũng không đúng lắm ...." Tiểu Ngạo Tước cố ý kéo dài âm cuối, sau đó nói, "Anh cảm thấy cậu ta cũng không có béo như em nói vậy, em xem cậu ta, so với Điềm Tâm nhà chúng ta, hoàn toàn là nhược bạo mà."
Đúng vậy, bé dùng hai chữ." nhược bạo.".
Loại từ internet mới này, cũng không phải đứa bé ba tuổi nào cũng có thể nói được.
"Tao không mập! Tao không hề mập chút nào! Không cho tụi mày nói tao mập!" Lý Dục dường như rất bài xích người khác nói mình béo, cả người đột nhiên liền nóng nảy lên, "Hai đứa tụi mày, không cho phép nói người khác mập! Như vậy rất là không có lễ phép!"
"Mẹ tôi nói, nói với người lễ phép thì càng phải có lễ phép hơn, còn nếu nói chuyện với người không lễ phép, có thể hơi lễ phép một chút hơn người không lễ phép. Chúng ta đủ lễ phép rồi nha, cũng đâu có mắng chửi cậu đâu ~~~" Tiểu Thiên Tước cười hề hề, nhìn kiểu gì, trên người bé đều mang theo vài phần bóng dáng Thi Vực.
"Đúng vậy, cậu xem tụi tớ vừa không có bắt so sánh cậu với người béo khác, cùng lắm, mượn cậu so sánh với Điềm Tâm trong nhà tớ thôi. Có điều, đó là tôn trọng cậu, bởi vì chúng tớ rất thích Điềm Tâm, mỗi ngày đều sẽ cho nó ăn chân giò hun khói và Hamburger, nó rất ngoan, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, mỗi ngày đếu kêu "gâu gâu gâu" cho chúng tớ nghe."
Muốn nói phúc hắc, Tiểu Ngạo Tước cũng được tính là một, tuy rằng không sánh bằng Thi Vực, nhưng so với rất nhiều bạn nhỏ khác, trình độ phúc hắc của bé đã đạt đến một mức độ cao nhất.
"Bại hoại! Tụi mày nói bậy! Nói lung tung! Tao mới không phải chó, tao mới không cần so với chó! Tao mới không cần ăn chân giò hun khói Hamburger, tao mới không cần kêu gâu gâu gâu...." Nói không lại bọn họ, lại không tìm được lời phản bác, Lý Dục gấp đến khóc lên lần nữa, "Hu hu ...."
"Cậu nói cậu không cần kêu, nhưng cậu lại kêu rồi." Tiểu Thiên Tước tốt bụng nhắc nhở cậu ta.
"Còn kêu rất dễ nghe nha ~" Tiểu Ngạo Tước bồi thêm một câu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc