Chọc Giận Bảo Bối - Chương 607

Tác giả: Hề Yên

Thi Khả Nhi tỏ rõ thân phận của mình và Thi Mị với đối phương, sau đó nói: "Lý tiên sinh đúng không, hiện tại tôi có mấy câu muốn nói với anh, anh có thể lựa chọn không nghe, nhưng anh không có quyền ngăn cản."
Sau đó, cô liền đưa ra đáp lại với lời nói vừa rồi của Lý tiên sinh: "Thứ nhất, anh nói trước đó con trai anh từng học bốn năm ở trường học tốt tương đương Bredbury, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh, Bredbury là một trường học vườn trẻ tốt nhất trong nước, mặc kệ là thiết bị trong trường, hay là phương thức giáo dục, đều có thể nói là bậc nhất trong giới."
Một câu, vạch trần nói dối của Lý tiên sinh.
"Thứ hai, con trai anh xảy ra chuyện như vậy ở trường học, quả thật có phần lớn trách nhiệm ở phía trường học, nhưng anh cũng phải hiểu rõ một chút, nếu như chính con trai anh không có tồn tại vấn đề, xác suất loại chuyện máu chó này xảy ra ở trên người cậu bé là số không. Nhân viên nhà trường cần kiểm điểm, mà càng cần kiểm điểm hơn người là anh và vợ của anh. Không biết anh có từng nghe qua một câu, tính cách nam nữ hơn phân nửa là chịu ảnh hưởng và thay đổi từ bên người thân cận với cậu bé nhất. Theo tôi được biết, cậu bé Lý Dục này trước khi chưa vào trường, vẫn luôn do chính hai vị chăm sóc, mà cậu bé nhập học, chỉ mới một tuần lễ. Muốn nói tính cách của cậu bé là thay đổi sau khi nhập học, sợ rằng không có ai sẽ tin tưởng đâu."
"Thứ ba, đưa ra giải quyết chung và nói chuyện riêng cũng không phải dựa vào một câu của các người, hoặc là dựa theo ý nguyện của người liền có thể lựa chọn."
"Thứ tư, anh nói anh không thiếu tiền, nhưng anh khiến cho người ta cảm giác là anh rất thiếu. Bởi vì không có một người không thiếu tiền nào, sẽ ở trước khi chưa biết rõ chân tướng của sự tình liền không thể chờ đợi được đề xuất bồi thường với đối phương."
"Thứ năm, hiện tại chân tướng không rõ, ai là phương diện bị hại tạm thời vẫn chưa thể xác định, là ai thương tổn ai cũng còn chưa biết, không thể ngông cuồng kết luận."
"Thứ sáu, nếu như Lý tiên sinh muốn lên tòa giải quyết chuyện này, có thể, chúng tôi bằng lòng phối hợp. Còn có chính là, tôi hơn một trăm người bạn trong giới luật sư, chỉ cần tôi lên tiếng kêu gọi, bọn họ có thể cho anh đề nghị chuyên nghiệp nhất, hơn nữa không lấy các người một xu."Thi Khả Nhi đã từng nói, cuộc sống của cô và công việc không phân ra, nhiều khi, cô sẽ coi cuộc sống thành đang làm việc, xem phiền toái thành lên tòa án.
Cho nên dù chỉ là một chuyện nhỏ, cô cũng sẽ ở thời gian ngắn nhất đưa ra phân tích cẩn thận nhất, luôn duy trì đầu óc rõ ràng.
Hiệu trưởng và cô giáo Trương nghe cô nói chuyện, tỏ vẻ rất bàng hoàng, tuy rằng bọn họ từng thấy Thi Khả Nhi tới đón Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước rất nhiều lần, nhưng cùng lắm cũng chỉ biết là cô là cô của bọn nhỏ, về phần nghề nghiệp của cô là cái gì, bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình.
Không ngờ, một người phụ nữ tuổi chưa hơn 25, lại có thể có đầu óc rõ ràng như thế, chữ chữ châu ngọc, khiến người ta không có đường sống đánh trả.
Lý tiên sinh cũng tiêu hóa hơn nửa ngày, mới nhớ tới phản bác cô: "Chúng tôi là người thô kệch, không hiểu những đạo lý lớn cô nói. Cô nói Bredbury là vườn trẻ tốt nhất trong nước, vậy cũng không có nghĩa là con trai tôi sẽ chưa từng học qua trường học tốt hơn Bredbury. Chẳng lẽ cô không biết, nước ngoài có rất nhiều trường học nổi tiếng ư? Tôi tùy tiện nói ra một trường, đều mạnh hơn Bredbury mấy trăm lần!"
"À, thật sao?" Thi Khả Nhi cười nhạt nhìn anh ta, "Vậy Lý tiên sinh tùy tiện nói một trường nghe thử một chút?"
"Đô thị bảo bối, vườn trẻ tốt nhất nước S." Lý tiên sinh nói.
"Đô thị bảo bối sao...." Thi Khả Nhi nhíu mày, ra vẻ thâm trầm nói: "Đã đóng cửa vào bốn năm trước. Aizz, Lý tiên sinh, con trai anh vừa sinh ra liền đi học vườn trẻ à?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Việc này tôi đương nhiên biết, vừa rồi tôi chỉ tùy tiện lấy một thí dụ, cũng không có nói con trai tôi từng học ở trường học kia." Lý tiên sinh vẫn đang thể hiện: "Tuy rằng hai vợ chồng chúng tôi quanh năm đều ở trong nước, nhưng hàng năm cũng sẽ rút ra thời gian mấy tháng đi ra ngoài du lịch, đương nhiên cũng sẽ mượn cơ hội này đưa con trai mình ra nước ngoài học hỏi kinh nghiệm ở những trường cao cấp kia, để nó học tập một chút nhân văn khác biệt."
Lý phu nhân ở bên cạnh không nhẫn nại được, đắc ý hí hửng cười: "Con trai tôi từng học qua trường học đắt tiền nhất, học phí một tháng hai mươi vạn. Bredbury này so với những trường học kia, kém thật không phải là một cấp bậc thôi đâu. Ngay cả trẻ con cũng không trông được, còn nói là vườn trẻ tốt nhất trong nước gì chứ. Rõ là..."
"À, học phí một tháng hai mươi vạn, thật sự không tệ." Vẻ mặt Thi Khả Nhi từ chối cho ý kiến, dùng bốn chữ "Thật sự không tệ" để diễn tả cái nhìn của mình.
"Cái gì gọi là thật sự không tệ?" Lý phu nhân có chút bất mãn cô, vì vậy phản bác, "Nếu như cô nói cho tôi biết hai cháu trai cô từng học qua trường học tốt hơn, vậy thì cô còn lý đo để nói chuyện như vậy. Nhưng nếu như bọn chúng không có, vậy thì mời cô nói chuyện khách khí một chút, loại trường học quý tộc một tháng hơn hai mươi vạn giống như vậy, không phải chỉ cần là người liền có thể học."
Trong lúc nhất thời, khói thuốc S***g nổi lên bốn phía.
Hiệu trưởng và giáo viên hoàn toàn không cần nói chen vào, cũng không dám tùy tiện tiến lên cắt đứt đối thoại của mấy người để nói lời hòa giải.
"Xin lỗi Lý phu nhân, làm một trưởng bối xứng chức, tôi sẽ không ở trước mặt hai đứa nhỏ thảo luận với cô vấn đề vật chất hay không vật chất đó."
Thật ra Thi Khả Nhi hoàn toàn có thể dùng phương thức giống nhau khiến cho đối phương vô cùng xấu hổ, nhưng cô không có.
Cô chỉ nói là: "Con trai cô từng học qua trường học quý tộc học phí một tháng hai mươi vạn, cháu trai tôi không có, nhưng cũng không có nghĩa bọn chúng kém hơn con trai cô, cũng không có nghĩa tri thức bọn chúng học được ít hơn con trai cô "
"Nếu như vậy, cũng đừng nói những lời nhảm nhí này nữa." Lý phu nhân kéo con trai mình từ trong lòng ra, đẩy đến trước mặt Thi Khả Nhi, "Máu ứ đọng trên mặt con trai tôi đều là hai đứa cháu trai cô đánh, khuôn mặt vốn thật tốt của nó, hiện tại suýt chút nữa bị bọn họ hủy rồi."
Ngay tại lúc Lý phu nhân nói chuyện, Lý Dục cúi đầu lui về phía sau, dường như không dám đến gần đối mặt với Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước.
Lý phu nhân thấy thế, lập tức nói: "Trạng thái bây giờ của con trai tôi, vừa nhìn đã biết là bị kinh hãi, ngay cả nói cũng sẽ không nói, đây nếu lưu lại chút di chứng gì đó, hừ, các người cũng đừng nghĩ sống tốt."
"Con trai tới đây." Lý tiên sinh kéo Lý Dục đến trước mặt mình, chỉ vào Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước ngồi ở đối diện hỏi bé, "Con nói cho ba biết, có phải là hai đứa bọn chúng đánh con không? Là ai động thủ trước?"
Ánh mắt Lý Dục trốn tránh, khẽ gật đầu nói, "Là bọn họ đánh con .... Là bọn họ động thủ trước...."
"Cậu nói dối."
"Cậu gạt người."
Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước gần như đồng thời lên tiếng.
"Tôi không có nói dối, cũng không có gạt người ...." Lý Dục nói xong, lại uất ức khóc lên, thân thể mập mạp bởi vì nức nở mà không ngừng run run.
Lý phu nhân thấy con trai mình sợ đến như vậy, tức giận mặt mũi trắng bệch, cô ta vọt đứng dậy, chỉ vào Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước, hung hăng hùng hổ quát: "Không có cho tụi mày nói chuyện, tụi mày chen miệng vào làm gì, thật là không có tố chất!"
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra."
Thi Mị vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói gì, cuối cùng đã mở miệng.
Giọng nói của anh không cao không thấp, lại lộ ra từng luồng lệ khí, trong mắt cũng bắt đầu phóng ra hơi thở nguy hiểm, khiến người khủng hoảng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc