Chọc Giận Bảo Bối - Chương 604

Tác giả: Hề Yên

Lúc Thi Mị đi ra từ sân bóng, cả người đều là mồ hôi, áo sơ mi màu đen trên người bị mồ hôi thấm ướt, dán chặc ở trên người, hiện ra vóc người tốt to lớn mà Khêu g** kia.
Trên khuôn mặt tuấn tú hình dáng rõ ràng, tràn đầy mồ hôi rịn, tóc rơi lưu loát cũng bị ướt đẫm mồ hôi, có vài sợi tóc ẩm ướt phủ ở trên trán, tăng thêm cho anh vài phần hơi thở quyến rũ.
Cao thấp quanh người anh tản ra một loại cao quý không gì sánh kịp, giữa phong cách lẫn cử chỉ càng thêm ưu nhã không thôi, có sự hiện hữu của anh, tất cả mọi người chung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Gần sân bóng có không ít nữ sinh chú ý tới anh, lập tức phát ra một tiếng lại một tiếng hô to.
"Oa! Rất đẹp trai!"
"Anh ấy là minh tinh ư? Sao dáng dấp lại đẹp mắt như vậy chứ!"
"Trước kia không thấy anh ấy ở chỗ này chơi bóng, hẳn không phải là người ở gần đây, cũng không biết anh là người chỗ nào."
"Khí chất của anh thật sự rất tốt, tùy tùy tiện tiện đi vài bước giống như là người mẫu đi trên sân catwalk. Rất đẹp đó."
"Tôi muốn đi qua hỏi thử số điện thoại của anh ấy, các người nói có được cho không? Anh ấy có phải là loại đàn ông đặc biệt cao lạnh, đối với người nào cũng khinh thường không."
"Cô đi qua thử xem không phải liền biết ư."
Có nữ sinh rục rịch ngóc đầu dậy, người khác thì giựt giây cô ta, kết quả nữ sinh kia thật đúng là đánh bạo đi tới trước mặt Thi Mị.
"Xin chào, có thể cho em số điện thoại của anh không, bình thường em cũng thích chơi bóng rổ, nhưng học thế nào cũng không được, em thấy vừa rồi anh chơi bóng bộ dạng giống như rất lợi hại, anh, có thời gian có thể dạy em không?" Nữ sinh cúi đầu, vẻ mặt e lệ.
Thi Mị không phải là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, ngày xưa mỗi lần công khai hiện thân, lúc nào cũng có một vài người như vậy vây ở bên cạnh anh, tận lực nịnh nọt.
Anh đã quen với dùng cách từ chối trực tiếp nhất, cho nên lần này cũng không có ngoại lệ, môi mỏng nhẹ gợi lên, giọng nói lạnh mà không mất tự phụ: "Bạn gái của tôi rất để ý tôi có tiếp xúc thân thể hoặc là lời nói với bất kỳ người phụ nữ nào khác, xin lỗi."
"A?" Nữ sinh kia hoảng sợ một chút, vội ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh, cái kia, anh có bạn gái sao? Xin lỗi xin lỗi, em thấy một mình anh, cho nên nghĩ anh là độc thân."
Thi Mị mím mím môi, khóe môi giương lên một độ cong hoàn mỹ, nhìn như đang cười, lại không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Mặt nữ sinh kia thoáng hồng đến tận cổ, nói tới nói lui đều ấp úng, "Nếu.... Nếu là như vậy.... Nói như vậy, vậy anh coi như em chưa nói lời vừa rồi, xin lỗi đã quấy rầy!"
Nữ sinh vội vàng chạy đi, nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm quay đầu lại, dường như cảm thấy để lỡ một người đàn ông ưu tú hoàn mỹ ở tất cả phương diện như vậy rất đáng tiếc.
"Lại có người muốn đuổi theo anh sao."
Thi Khả Nhi đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, đến khi nữ sinh kia đi xa, cô mới lên tiếng.
Thi Mị nghiêng mắt nhìn cô, cải chính: "Là bắt chuyện."
"Dù sao em cảm thấy đều là cùng một ỵ́." Thi Khả Nhi đi chân trần đến trước mặt anh, đưa nước trên tay cho anh, nói: "Nhưng, nam thần đã bị nữ thần em đây giải quyết, bọn họ liền không có hy vọng rồi."
"Nam thần của em không phải là bạn học em thầm mến lúc học trung học năm nhất à." Thi Mị ung dung thản nhiên vặn mở nắp bình, lại đưa nước tới bên miệng Thi Khả Nhi trước, để cô uống trước.
Thi Khả Nhi cũng không khách sáo, uống một hớp nước, sau đó nói: "Khi đó em là vị thành niên, tâm trí chưa thành thục, không hiểu cái gì là nam thần."
"À?" Thi Mị ngửa đầu uống một hớp nước, nhìn cô, nheo đôi mắt nguy hiểm lại, "Vậy hiện tại thì sao?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Hiện tại quả thật không thể quá hiểu." Thi Khả Nhi chủ động giơ tay lên ôm cổ của anh, cười, "Về sau nam thần của em và đàn ông của em, chỉ có một, đó chính là anh. Về phần những người từng mình thầm mền trước mười sáu tuổi, nên thăng cấp rồi."
"Hả?" Mắt sắc anh thâm trầm, giọng nói cũng thoáng khàn khàn.
"Nam thần kinh." Thi Khả Nhi nói: "Bọn họ đều là nam thần kinh."
Thi Mị ừ một tiếng, giơ lên tay nắm lấy cằm của cô, tới gần cô, lúc cách mặt của cô còn khoảng ba centimet liền dừng lại, nói từng câu từng chữ: "Coi như em còn biết người biết ta."
Thi Khả Nhi không nói gì, cười cười, trực tiếp đưa miệng tới, hôn ở trên môi anh một cái.
Nhẹ nhàng khẽ hôn một cái, giống như lông vũ cào ở trong lòng, lay động lửa trong máu Thi Mị.
Da trên người lập tức trở nên nóng hổi, đến cả trong con ngươi cũng nhuộm lên một mảnh nóng rực, như là có lửa mạnh đang hừng hực thiêu đốt, có thể sẽ thiêu hủy lý trí của anh vào bất cứ lúc nào.
"Anh, anh cũng không có ý định bày tỏ một chút ư." Thi Khả Nhi giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là "Được tiện nghi còn khoe mẽ" .
"Em nghĩ muốn bày tỏ như thế nào." Thi Mị rút tay nắm cằm cô về, cố gắng ngăn chặn *** xúc động trong cơ thể, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
"Nơi này đi." Thi Khả Nhi dùng Ng'n t chỉ chỉ đôi môi đỏ mọng của mình, "Anh có phải nên hôn xuống hay không."
"Tại sao phải hôn." Anh nói.
"Bởi vì em hôn anh, cho nên anh cũng nên hôn em." Đây hoàn toàn là một logic không có tính logic.
"Nếu như anh nói không thì sao." Giọng nói của anh nghe khàn khàn cực kỳ, như là bị T*nh d*c nào đó ăn mòn, mà dẫn đến giọng nói liền biến thành như vậy.
"Vậy em sẽ hôn anh lần nữa." Thi Khả Nhi nói xong, lại nhón chân lên đưa tới, hôn một cái ở trên môi anh, lần này cô không chỉ là hôn, còn dùng tới hàm răng, nhẹ cắn một cái ở trên môi mỏng của anh.
Cử động của cô, bị nữ sinh chung quanh nhìn ở trong mắt, lập tức khiêu khích một trận bất mãn.
"Trời ạ trời ạ, người phụ nữ kia sao lại như vậy, lại có thể cưỡng hôn anh chàng đẹp trai này!"
"Muốn *** thì về nhà *** nha, để cho chúng ta xem thấy nhưng sờ không tới cũng không dùng được, thật khó chịu...."
"Vừa rồi anh ấy nói anh ấy có bạn gái, tôi còn tưởng rằng anh ấy là vì từ chối tôi mà tùy ý tìm cớ, không ngờ là sự thật. Aizz, thật đáng tiếc ...."
Nữ sinh chung quanh nghị luận một trận, đến khi nhìn thấy tay Thi Mị hạnh kiểm xấu ôm eo Thi Khả Nhi, các cô mới xem như hết hy vọng, lần lượt tản đi.
"Cắn anh?"
Bàn tay siết chặc eo Thi Khả Nhi, lực đạo khổng lồ, như đang muốn vò nát xương cốt của cô.
"Anh, học lâu như vậy, anh vẫn chưa học được thương hoa tiếc ngọc ư?" Thi Khả Nhi nhíu mày nói: "Em hôn anh là bởi vì em thích anh, em cắn anh cũng là vì em thích anh. Bằng không, tại sao em không đi cắn đàn ông khác, tại sao em không có gặp người liền cắn, người là đàn ông liền cắn."
Tuy lý do này nghe như lý do, nhưng Thi Mị không ăn tính toán của cô, anh lạnh mặt, cười nhẹ một tiếng: "Cắn anh có thể, nhưng phải trả giá rất lớn."
"Thật sao, một cái giá lớn thì một cái giá lớn." Thi Khả Nhi ngẩng đầu lên, tiến môi mình đến trước mặt anh, "Vậy anh cũng hôn, anh cũng cắn, em chẳng những không phản kháng, còn phối hợp với anh."
"Đây sao được tính là một cái giá lớn." Thi Mị vươn một tay ra từ trên eo cô, đẩy mặt của cô ra, duy trì một khoảng cách nhất định với cô, mới mím động môi mỏng, cười như không cười nói: "Sau khi dọn đến nhà anh, nhớ mỗi đêm nấu cơm cho anh ăn, không cần nghĩ phản kháng, bởi vì anh có 1000 cách khiến em thỏa hiệp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc