Chọc Giận Bảo Bối - Chương 595

Tác giả: Hề Yên

Nghe Trần Thế Cẩm nói như vậy, Tiễn Hạo cũng không nghĩ nhiều, khoát khoát tay với anh ta, "Vậy anh đi đi."
Trần Thế Cẩm rời đi, Tiễn Hạo cũng không có ý định ở lâu, gọi điện thoại bảo tài xế lái xe đến, mở cửa xe chuẩn bị lên xe.
Không ngờ vào lúc này, cách đó không xa vọt tới một đám người, có khoảng hơn mười người, trên tay mỗi người đều cầm một cây thép côn, hung hăng lao tới.
Tiễn Hạo thấy thế, cười âm dương quái khí.
Người dám đối nghịch với Tiễn Hạo anh ta, sẽ không có người nào có thể hoàn hảo không tổn hao gì, không làm cho đối phương thiếu cánh tay thiếu cái chân, trong lòng của anh ta sẽ không thoải mái.
Dám đánh anh ta mắng anh ta, phải chuẩn bị làm một phế vật!
Thấy đám người kia càng lúc càng gần, bắt đầu đi về phía Thi Khả Nhi, Tiễn Hạo mới ngồi lên chỗ ngồi sau xe, đóng cửa xe, nhắc nhở tài xế lái xe.
Tài xế đáp một tiếng "Dạ, ông chủ", liền khởi động xe.
Chỉ là Tiễn Hạo thật không ngờ chính là, xe mới vừa vặn chạy đi, liền bị một chiếc Lincoln chạy thẳng ***ng mạnh vào.
Xe quay một vòng nguyên tại chỗ, sau đó đánh lên vòng bảo hộ trên đường phố, lốp xe cọ xát trên mặt đất ra mấy dấu vết, sau đó dừng lại.
May mắn tốc độ xe không phải rất nhanh, Tiễn Hạo mới miễn cưỡng chịu dược, nhưng mà xe anh ta vẫn nhận lấy hư hao nghiêm trọng, đầu xe bị đâm đến không còn hình dáng.
Bởi vì khí nang an toàn bắn ra đúng lúc, đầu tài xế ***ng mạnh vào, nhưng chỉ rách một khối da.
Anh ta bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vì hoảng sợ quá độ, co rụt thân thể không ngừng phát run."Mẹ nó -!"
Tiễn Hạo hờn trách bóng gió mở cửa xuống xe, đầu tiên là kiểm tra trình độ hư tổn của xe mình một chút, mới đi nhìn cỗ xe vừa mới ***ng phải xe của anh ta.
Thấy là một chiếc xe Lincoln bảng số là DH0123, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì trong nhà xe của anh ta có một chiếc xe giống y như đúc, giá thị trường chiếc xe này khoảng một trăm vạn gì đó, cũng không phải rất đắt đỏ.
Ngược lại chiếc xe anh ta lái hôm nay kia, nói ít cũng đã hơn ba trăm vạn.
Tiễn Hạo muốn nhìn một chút là kẻ không có mắt nào ***ng vào xe sang trọng của anh ta, vì vậy nổi giận hầm hầm đi đến chỗ xe Lincoln dừng lại.
Không ngờ vừa đi qua, trên xe Lincoln đã đi xuống hai người áo đen, động tác nhanh chóng bắt giữ anh, bắt trói vào trong xe.
Tiễn Hạo vừa giãy dụa, vừa rống to: "Các người là ai, cả gan dám bắt cóc người giữa ban ngày! Tao cảnh cáo tụi mày, tụi mày tốt nhất thức thời một chút thả tao ra ngay, nếu không tụi mày sẽ ૮ɦếƭ cực kỳ thảm! Chung quanh đây đều là người của tao, chỉ cần bọn họ phát hiện được tao, tụi mày cũng đừng nghĩ đi nữa..."
Hai người áo đen mặt không cảm xúc gì khống chế Tiễn Hạo không cho anh ta nhúc nhích, thờ ơ với lời nói của anh ta.
Mà đúng lúc này, người đàn ông ngồi ở ghế trước mới chậm rãi xoay người, híp mắt lạnh quét nhìn Tiễn Hạo, lập tức phóng ra ánh sáng nguy hiểm, anh nói từng từng chữ: "Ở trong tự điển Thi Mị tôi, chưa bao giờ có mấy chữ ૮ɦếƭ vô cùng thê thảm này, chỉ có bốn chữ sống không bằng ૮ɦếƭ."
Tiễn Hạo cảm nhận được sát khí lộ ra trên người anh, không khỏi cảm thấy khủng hoảng, thậm chí cảm thấy được có chút thiếu tự tin khi ở trước mặt người đàn ông này.
"Thi.... Thi Mị...." Tiễn Hạo thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm Thi Mị, ấp úng mở miệng: "Anh, anh.... anh là thiếu gia nhà họ Thi.... Thi Mị...."
Nòng S***g lạnh như băng đột nhiên chống đỡ trên trán Tiễn Hạo, Thi Mị giương môi, cười như không cười nhìn anh ta, "Chỉ dựa vào anh, cũng xứng gọi tên của tôi?"
Tiễn Hạo bị cử động của anh dọa sợ tuôn mồ hôi lạnh, nhưng lại cố giả bộ trấn định: "Tôi và anh không oán không thù,.... anh.... tại sao anh lại làm như vậy, mục đích anh làm như vậy là vì cái gì...."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Thi Mị tôi làm việc, cho tới bây giờ chỉ chia thành muốn và không muốn, lúc nào thì cần có lý do gì đó." Thi Mị động tác ưu nhã thu hồi S***g chống đỡ ở trên đầu anh ta, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên thân S***g, miệng anh chứa nụ cười nhạt, mang theo vài phần trêu tức và nghiền ngẫm, con ngươi giống như một mảnh đầm sâu, sâu thẳm đến làm người ta không thể tính ra.
Tiễn Hạo cảnh giác nhìn S***g trên tay anh, sợ anh sẽ lại dùng S***g chỉ vào đầu của anh ta, loại S***g ống đạn dược này, nếu không để ý lau S***g ςướק cò gì đó, mạng của anh ta sẽ không còn rồi.
Tiễn Hạo hít vào một hơi thật sâu, khàn giọng mở miệng: "Có chuyện.... Có chuyện chúng ta nói thật tốt, dù sao tôi và nhà họ Thi các người cũng có không ít lui tới trên phương diện làm ăn, mặc dù chỉ là một hạng mục nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng cũng có thể được coi là từng hợp tác qua."
Thi Mị lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, S***g ở trên tay anh hoàn mỹ dạo qua một vòng sau đó vững vàng nắm trong tay anh, anh cúi đầu thổi ra một hơi trên đầu khaaut S***g.
Rất nhanh lại chống đỡ S***g lên trên đầu Tiễn Hạo, lúc họng S***g lạnh buốt va chạm vào Tiễn Hạo, anh lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Không, đừng nổ S***g, không...."
Kẻ có tiền sợ ૮ɦếƭ, những lời này dùng để hình dung Tiễn Hạo, vậy thì không thể nào thỏa đáng hơn nữa rồi. Mấy năm này việc buôn bán của anh ta càng làm càng lớn, lá gan cũng càng ngày càng nhỏ, cái khác không sợ, nhưng lại rất sợ ૮ɦếƭ, sợ đến muốn ૮ɦếƭ.
"Anh nghĩ tôi nổ S***g ở chỗ này, " Khẩu S***g của Thi Mị chuyển qua trước *** của anh ta, "Hay là chỗ này?"
Tiễn Hạo mở miệng cầu xin tha thứ: "Không.... Không, anh đừng giết tôi, cầu xin anh... Anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền, tiền, cùng lắm thì tôi mang tiền của tôi cho anh...."
"Hay là nơi này?" Thi Mị ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, chuyển họng S***g qua bụng của anh, trong đôi mắt thăm sâu phóng ra hơi thở nguy hiểm, dường như có thể đưa người vào chỗ ૮ɦếƭ.
"Không...." Tiễn Hạo chợt lắc đầu, "Thi đại gia, tôi sai rồi, tuy rằng tôi không biết tôi đắc tội anh ở chỗ nào, nhưng tôi đồng ý nhận lỗi với anh. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng...."
"Anh đã không lựa chọn, vậy để tôi quyết định thay anh." Thi Mị chậm rãi giương môi, cười đến khát máu mà lạnh lùng.
"Đừng, đừng mà...."
Tiễn Hạo bắt đầu giãy dụa, ở dưới sự khống chế của hai sát thủ áo đen, anh ta hoàn toàn không thể động đậy.
Trơ mắt nhìn Thi Mị nhắm chuẩn xác họng S***g vào xương đầu gối của mình, ánh mắt Tiễn Hạo bắt đầu trở nên tan rả, anh liều mạng lắc đầu, "Đừng, đừng, đừng nổ S***g...."
Ầm!
Đáng tiếc Thi Mị vẫn không xuống tay lưu tình với anh ta, P0'p cò.
"A!"
"A...."
Trên đù* Tiễn Hạo trúng một phát S***g, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Máu chảy ra từ vết thương của anh ta, trong lúc nhất thời, trong xe rộng lớn tràn ngập một cổ mùi máu tươi gay mũi.
"Mang xuống."
Thi Mị nhíu mày, ý bảo thủ hạ mang Tiễn Hạo xuống.
"Dạ, chủ thượng!"
Sau khi Tiễn Hạo bị hai tên sát thủ kéo xuống xe, Thi Mị cũng xuống xe, anh có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho nên chịu không được bất kỳ vật gì của mình bị người khác làm dơ, vì vậy ý bảo thủ hạ lái xe đi xử lý.
Mà lúc này đây, Thi Khả Nhi đang bị hơn mười người đàn ông thân hình hung hãn vây quanh ở bên ngoài toà án, trong tay những người kia cầm gậy sắt, bộ dạng hung hăng hùng hổ, nhìn bộ dáng là muốn ra tay ngoan độc.
"Các anh em, lên cho tôi, anh Hạo nói, ai phế người phụ nữ này! Liền thưởng người đó mười vạn đồng!!"
Người cầm đầu vừa mở miệng, những người kia giống như đánh máu gà, tranh trước giành sau lao về phía Thi Khả Nhi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc