Chọc Giận Bảo Bối - Chương 585

Tác giả: Hề Yên

"Nếu như em ૮ɦếƭ trước thì sao?"
Bị anh nhéo cằm, Thi Khả Nhi hơi ngửa đầu, lại không đẩy anh ra, cũng không giãy dụa, cứ nhìn anh như thế, khóe miệng treo nụ cười hờ hững.
Một câu "Nếu như em ૮ɦếƭ trước thì sao" khiến ánh mắt Thi Mị trở nên âm u, bàn tay tăng thêm vài phần lực đạo, anh lạnh lùng mở miệng: "Em dám."
"Đây không phải vấn đề có dám hay không, bởi vì ai cũng không thể xác định được mình có thể rời khỏi cái thế giới này vào một phút đồng hồ nào đó hay không. Hơn nữa có đôi khi vận mệnh chính là như vậy, nó thích đùa giỡn với mình, thích vào lúc người ta hạnh phúc nhất ςướק đoạt tất cả của anh ta, kể cả tánh mạng."
Thi Khả Nhi nhìn rất thông suốt, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy, mặc kệ sống hoặc ૮ɦếƭ, đều là chuyện mỗi người phải đối mặt, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Làm luật sư bao nhiêu năm qua, cô trải qua rất nhiều, thường thấy hiện trường sinh ly tử biệt, cho nên nhiều khi cô sẽ yên tĩnh suy nghĩ về cuộc sống, dần dà, cô liền nhìn phai nhạt rồi.
Sinh sinh tử tử thật ra cũng không có quá quan trọng, cả đời người, không cần quan tâm đến dài bao nhiêu, có thể sống lâu bao nhiêu, kết quả là gì cùng không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Giống như hiện tại, cô đang hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ quá trình người đàn ông này bởi vì vài lời nói của cô mà nổi lên ghen tuông.
Nếu như sớm một chút dùng đến chiêu này, có lẽ cô và anh đã sớm ở cùng một chỗ, có lẽ cô đã sớm nghe được chính miệng anh nói cô là người phụ nữ của anh rồi.
"Anh mặc kệ, tóm lại anh còn ở đây một ngày, anh liền không cho phép em ૮ɦếƭ, không cho phép em rời khỏi anh." Thi Mị đột nhiên buông cằm của cô ra ôm cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, nhấn mạnh ở bên tai cô: "Em là của anh, cho nên cuộc đời của anh chỉ có thể để cho anh điều khiển."
"Anh, anh quá bá đạo rồi." Thi Khả Nhi tựa ở trên vai của anh, nghe anh nói xong lời tình cảm bá đạo, trên mặt lộ ra thỏa mãn chưa từng có trước đó.
"Yêu em, mới bá đạo với em." Thi Mị càng ôm chặt lấy cô, thả giọng nói xuống cực kỳ thấp.
"Gì?" Thi Khả Nhi nghe không rõ lời nói vừa rồi của anh.
"Không có gì." Anh nói xong, đẩy cô từ trước mặt ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lúc trước.
Thi Khả Nhi cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi có hơi mất trật tự của anh một chút, nói: "Anh, thật ra em vẫn luôn rất thích buộc caravat cho đàn ông."
Thi Mị lạnh lùng ừ một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh cũng không buộc caravat."
"Vậy anh không phải đàn ông em thích." Thi Khả Nhi trực tiếp thu hồi tay, sau đó ngồi xuống lần nữa.
Thi Mị cũng ngồi xuống, anh đầu tiên là chậm rãi vén ống tay áo lên, rồi mới híp mắt lạnh nhìn cô một cái, cười như không cười giơ khóe môi lên: "Anh đương nhiên không phải đàn ông em thích."
"Ừ, coi như anh biết người biết ta." Thi Khả Nhi nói xong, nâng chung trà lên uống một ngụm trà.
"Anh là đàn ông em yêu."
"Phốc...."
Sau khi nghe được lời của anh, Thi Khả Nhi còn chưa kịp nuốt xuống trà trong miệng liền phun ra, đương nhiên, người đàn ông ngồi ở đối diện cô không thể may mắn thoát khỏi.
Thi Khả Nhi lúng túng một giây, sau đó rất nhanh đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy từ hộp giấy bên cạnh ta cho Thi Mị lau mặt.
Cô vừa lau, vừa kiên nhẫn khuyên giải người đàn ông đang có sắc mặt ảm đạm tới cực điểm nào đó: "Anh, nếu anh nghĩ như vậy, chúng ta hôn cũng đã hôn, đầu lưỡi cũng ᴆụng phải đầu lưỡi, nước miếng cũng nếm qua rồi. Cho nên đồ phun ra từ trong miệng của em, anh hoàn toàn không cần phải ghét bỏ."
Sắc mặt Thi Mị trở nên lạnh hơn: "...."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Khi món ăn được bưng lên, "Ân oán" giữa Thi Khả Nhi và Thi Mị mới xem như cắt đứt.
Thi Khả Nhi nâng má nhìn một bàn tôm lớn trước mặt, không biết nên động tay từ nơi nào, từ nhỏ liền sợ hãi loại sinh vật vỏ cứng này, nhưng cô lại ưu thích ăn loại sinh vật vỏ cứng này, do dự thật lâu cũng không có động tay.
Nhưng người đàn ông ngồi ở đối diện, lại tư thái điềm nhiên cầm con tôm từ trong dĩa ra, bắt đầu bóc vỏ tôm.
Thi Khả Nhi nhìn về phía anh, quan sát tỉ mỉ động tác trên tay anh, sau đó yên lặng ghi nhớ trình tự bóc tôm.
Cô không trông cậy vào anh sẽ phục vụ cho cô, bởi vì vừa rồi cô phun anh một thân nước trà, tuy rằng trên miệng anh không nói gì thêm, nhưng qua nét mặt của anh liền có thể thấy được, anh cực kỳ khó chịu.
Tuy rằng động tác ưu nhã, nhưng cái này cũng không có thể ngăn chặn hơi thở тһô Ьạᴏ phát ra từ trên người anh.
Nhìn anh bóc hết con tôm, Thi Khả Nhi cho là anh sẽ nể tình cô là người phụ nữ đầu tiên trên phương diện tình cảm của anh, hỏi cô một câu: "Có muốn ăn hay không?"
Không ngờ anh lại chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, liền thả thịt tôm đã bóc vỏ vào trong miệng.
Thi Khả Nhi lập tức bất mãn: "Anh, anh có từng nghe qua một câu gọi là ưu tiên nữ sĩ chưa?"
"Chưa từng nghe qua." Thi Mị dùng khăn giấy lau khóe môi một chút, sau đó trấn định tự nhiên nói: "Hương vị cũng không tồi."
Lời này nghe rất tùy ý, là đang khen đồ ăn ngon, nhưng trên thực tế là đang cố ý kích thích Thi Khả Nhi.
Mà Thi Khả Nhi đương nhiên vô cùng rõ ràng dụng ý của anh, vì không cho anh được như ý, cô thuận miệng đáp lại một tiếng "Hương vị món ăn nơi này đúng thật không tệ", cũng rất tự nhiên cầm con tôm từ trong dĩa ra.
Chỉ có có trời mới biết lúc cô chạm vào con tôm, cả người đều nổi lên da gà.
Vì không cho anh nhìn ra sự khác thường của cô, cô vô cùng khắc chế e ngại của mình với loại đồ này, sau đó bắt đầu bóc vỏ tôm.
Chỉ là, không biết bởi vì không dùng đúng phương pháp, hay là bởi vì chưa bao giờ bóc vỏ tôm, đầu tôm bị cô kéo, thân tôm cũng bị cô kéo, nhưng vỏ thì vẫn còn.
Thi Mị ung dung thản nhiên quan sát cử động của cô, lại không có cười nhạo cô, cũng không có ý định chỉ dẫn cho cô nhiều hơn, rất hứng thú làm người đứng xem.
Rốt cuộc Thi Khả Nhi vẫn bại bởi chính mình, vì vậy thả "Thi thể" bị cô giày vò đến không còn hình dáng ở trong tay ra, dùng giấy khăn lau tay sạch sẽ, cô quay đầu nhìn về phía bàn bên cạnh.
"Trai đẹp, anh biết bóc vỏ tôm không?"
Cô cười đến quyến rũ, một ánh mắt liền làm cho trái tim đối phương đều mềm nhũn, trai đẹp này như là bị đầu độc tâm trí, liên tục gật đầu, "Biết! Biết! Tôi biết bóc vỏ tôm, đặc biệt biết bóc vỏ tôm!"
"Vậy có thể phiền anh...."
"Ưm!"
Thi Khả Nhi còn chưa nói hết, trong miệng đã bị đút nguyên một con tôm.
Mấu chốt của vấn đề không phải nguyên con, mà là .... nguyên con tôm còn chưa bóc vỏ!
Cô nhìn Thi Mị - đầu sỏ gây ra chuyện này, lông mày nhíu lại, sau đó cô đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh. Trực tiếp vượt qua ngồi trên đùi anh, dùng phương pháp trực tiếp nhất trả tôm lại cho anh.
Cô vừa đưa tôm vào trong miệng anh liền nhanh chóng đứng dậy, vốn định thừa dịp trước khi anh phát tác kéo ra khoảng cách với anh, nhưng cô vẫn chậm một bước, chưa kịp mở bước chân ra liền bị anh bắt được tay.
Thi Mị chỉ kéo cô về trước mặt một cái, cô liền không kịp đề phòng ngã vào trong иgự¢ của anh, sau đó cô nghe được một trận âm thanh chén dĩa vỡ vụn, sau đó liền bị anh ôm eo kéo lên.
Cô chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, sau đó người liền bị anh hung hăng đè đến trên bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc