Chọc Giận Bảo Bối - Chương 560

Tác giả: Hề Yên

Thi Ngạo Tước vốn cũng không có tức giận Tô Cửu Y, bởi vì tính tình của anh luôn nhạt nhẽo, nhiều khi biểu hiện ra đều là một bộ dáng lạnh như băng cự người ngoài ngàn dặm, lúc nói chuyện giọng điệu cũng luôn lạnh nhạt, cho nên dễ dàng khiến người ta hiểu lầm là anh đang tức giận.
Chỉ là khi anh nhìn thấy tin nhắn Tô Cửu Y gởi tới đề cập đến muốn xem mắt, cảm nghĩ của anh vẫn có biến hóa, con ngươi vốn băng lãnh liền nhuộm lên một lớp lệ khí dọa người, lan tràn trong không khí, khiến lòng người rét lạnh k*** đảm.
Một đám nhân viên trong văn phòng không dám nhìn thẳng anh, một bộ phận nhân viên dời tầm mắt làm bộ nhìn về nơi khác, một bộ phận nhân viên cúi đầu nhìn các loại dự án bày ra ở trước mặt, ở trước mặt Boss cực kỳ nguy hiểm này, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Cuộc họp hôm nay đến đây thôi."
Một câu của Thi Ngạo Tước, khiến cho cuộc họp này ngưng hẳn ở nửa đường, hơn nữa không người nào dám nói buôn chuyện nửa câu, lần lượt đưa mắt nhìn anh rời đi, mới thật phào một ngụm khí lớn.
*
Sau khi Tô Cửu Y ăn sáng xong đã là mười giờ bốn mươi, lúc này, Tô Man Ngưng đang tưới hoa ở vườn sau, Tô Trấn Hùng đi công ty, Triệu Thư Nhã vẫn đang tiếp tục ván bài với mấy người bạn của bà ta.
Hôm nay vận may Triệu Thư Nhã giống như có chút không tốt, bắt đầu từ khi đánh bài vẫn luôn thua, không lâu sau liền thua hơn một ngàn đồng.
"Nếu không hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi thấy hôm nay Tô phu nhân thua không ít rồi." Có người đề nghị.
"Chơi một lát nữa đi, không chừng có thể thắng trở về thì sao." Cũng có người không đồng ý giải tán đánh bài.
"Sợ cái gì, chẳng phải chỉ hơn một ngàn đồng thôi ư, chuyện có thể lớn bao nhiêu chứ." Triệu Thư Nhã khó khăn lắm mới vui sướng một lần, lấy từ trong túi xách bên cạnh ra mấy tờ một trăm đồng để vào trong ngăn kéo bàn mạt chược, cười nói: "Trước đây thắng mấy bà nhiều lần như vậy, hôm nay ra chút máu cho mấy bà cũng là việc nên làm. Tiếp tục đánh đi, nếu có khả năng thì cứ thua thêm."
Lúc Tô Cửu Y đi xuống từ trên lầu vừa vặn nghe được lời của Triệu Thư Nhã, lập tức không nhịn được phốc một tiếng cười ra tiếng, tiếng cười này của cô, lập tức thu hút sự chú ý của các vị phu nhân.
"Xin lỗi, các người tiếp tục." Tô Cửu Y ngưng cười, nhìn mấy người lạnh nhạt nói xong.
"Ơ! Đây không phải Cửu Y ư? Không phải cô đi ra ngoài làm việc kiếm nhiều tiền sao, tại sao trở lại rồi?" Người mở miệng là một phụ nữ ngồi ở đối diện Triệu Thư Nhã, bà ta tên là Hà Lan Hương, đã ngoài năm mươi.
Tô Cửu Y quen biết Hà Lan Hương, bởi vì từ khi cô hiểu chuyện đến nay Hà Lan Hương đã quen biết với Triệu Thư Nhã, hơn nữa hai người cả ngày đều giống như hình với bóng, bình thường thích nhất là buôn dưa lê và châm chọc người khác. Cái này cũng ấn chứng một câu: Vật họp theo loài.
Tô Cửu Y dừng bước lại liếc nhìn Hà Lan Hương, khóe môi khẽ kéo lên, "Kiếm tiền và về nhà, có cái gì xung đột sao?"
"Xung đột ngược lại không có, chỉ là tôi nghe nói cô vì kiếm tiền rất bán mạng nha, ngay cả loại địa phương như hộp đêm cũng đi! Cửu Y à, loại địa phương đó vừa dơ vừa loạn, cô là một một cô gái, thật sự không nên đi cái loại địa phương đó. Cũng may nhờ mẹ cô, nếu không ba của cô nhất định là sẽ không để cho cô không để cho cô vào cửa nhà họ Tô rồi."
Hà Lan Hương nhìn có vẻ rất hòa thuận, nhưng trên thực tế tâm cơ rất thâm trầm, lúc nào bà ta cũng là khuôn mặt tươi cười với người, nhưng nói tới nói lui lại là ngấm ngầm hại người, hận không thể chọc thân thể của đối phương thành cái sàng.
Tô Cửu Y nghe tiếng, không kiềm được cười: "Vì kiếm tiền bán mạng có cái gì không nên sao? Hay là nói, bà cảm thấy tiền chỉ có thể để cho các người tới kiếm, người khác chỉ có phần nhìn."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau khi nói xong, Tô Cửu Y lại nghĩ đến cái gì, bồi thêm một câu: "Đương nhiên may nhớ có mẹ của tôi, bởi vì bà ấy vẫn luôn ở một thế giới khác yên lặng bảo vệ tôi, bà ấy không muốn để cho tôi bị thương, cho nên tôi sẽ luôn luôn rất tốt. Tôi sống không phải là vì cho người khác thấy, mà là để cho mẹ tôi yên tâm. Mặc dù các người thương tổn tôi, nhưng tôi sẽ không bởi vì bị thương tổn mà từ bỏ tôn nghiêm của mình."
Tô Cửu Y tự nhận mình không phải là một phụ nữ cường đại, nhưng mỗi lần gặp phải ngăn trở hoặc là lúc gặp phải khó khăn cô đều sẽ kiên cường đối mặt, cho dù là ngã xuống thì cô cũng cảm thấy không sao, bởi vì cô có thể đứng dậy, có thể làm lại từ đầu.
Lần đầu tiên bị người mỉa mai cười nhạo, có lẽ cô sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng trải qua nhiều lần, từ từ cô cũng thành thói quen, dần dà liền sinh ra kháng thể với người ngoài, bách độc bất xâm.
Tuy rằng Hà Lan Hương rất quen thuộc Tô Cửu Y, nhưng thật ra chính thức tiếp xúc với cô cũng không có mấy lần, bà ta chỉ là nghe Triệu Thư Nhã nói về Tô Cửu Y làm màu ra vẻ lại kiêu ngạo, không có năng lực gì còn thích phát giận, không nói một lời liền muốn nháo rời nhà trốn đi, vì giận Tô Trấn Hùng còn cố ý chạy tới hộp đêm làm việc. Nói là kiếm tiền, thật ra là thông đồng đàn ông, cho nên vừa rồi bà ta mới có thể nói một phen để châm chọc Tô Cửu Y.
Chỉ là khiến Hà Lan Hương không ngờ chính là, Tô Cửu Y lại biết đánh trả, hơn nữa còn chận bà ta đến á khẩu không trả lời được. Biết lại nói tiếp với Tô Cửu Y chỉ sẽ tự chuốc lấy nhục, bà ta dứt khoát vứt cái vấn đề khó khăn này cho Triệu Thư Nhã: "Thư Nhã à, nên quản lý lại đứa con gái này của bà đi, vừa rồi tôi nói cho nó biết nhờ bà thì nó mới có thể về nhà họ Tô, nó lại có thể chuyển người mẹ đã ૮ɦếƭ của nó ra làm tôi sợ! Tôi thật sự là bị dọa thảm rồi ...."
Nói xong, bà ta còn cố ý làm ra một bộ dáng rất thất vọng, khiến Tô Cửu Y nhìn chỉ cảm thấy chán ghét. Cô nghĩ, dùng nhân phẩm của Triệu Thư Nhã có thể kết giao với bạn bè, cũng chỉ có thể có tố chất như vậy thôi.
Cô không có ý định tiếp tục để ý tới mấy người, xoay người đi ra ngoài đại sảnh, lúc đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Triệu Thư Nhã: "Chuyện vừa rồi tao không trách mày, nhưng mày nhất định phải nói xin lỗi dì Lan Hương đi, làm một vãn bối, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với trưởng bối có phải là không cung kính rồi không. Ba của mày dạy quy củ cho mày, có phải mày đi hộp đêm trở về, liền quên mất không còn một mảnh rồi đúng không?"
Bước chân Tô Cửu Y dừng một chút, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Thư Nhã, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Đám người này treo hộp đêm trên bờ môi, là đang nhấn mạnh cô đi loại địa phương đó chính là người không sạch sẽ sao?
À cũng đúng, cô quả thật đã không phải là người sạch sẽ, cô sớm đã giao thân thể cho Thi Ngạo Tước trước rồi. Nhưng vậy thì thế nào đây, cho dù cô ૮ɦếƭ, thì có quan hệ gì với những người này chứ?
Thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Thư Nhã, cô xoay người lần nữa, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, sau khi Triệu Thư Nhã liều mạng la to bảo cô nói xin lỗi Hà Lan Hương.
Tô Cửu Y định ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, trở về sẽ làm cho Thi Ngạo Tước một ít thức ăn, nhưng cô vừa mới đi đến cửa lớn đã bị một bảo an thân hình cao lớn ngăn lại: "Xin lỗi đại tiểu thư, lão gia nói, trước chín giờ tối cô không thể đi ra ngoài, mời trở về đi."
Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn bảo an liếc nhìn, rất lạ mắt, có lẽ là mới đến. Lại nhìn quanh chung quanh một chút, phát hiện còn có mấy bảo an cô chưa từng gặp qua. Cô đã biết, những người này là Tô Trấn Hùng phái tới coi chừng cô, vì không để cho cô vắng mặt ở tối xem mắt hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc