Chọc Giận Bảo Bối - Chương 559

Tác giả: Hề Yên

Mười giờ sáng hôm sau, Triệu Thư Nhã giống như thường ngày hẹn vài người bạn tới nhà chơi mạt chược, vừa đánh vừa trò chuyện.
"Tôn Chí Hạo các người nghe nói qua chứ? Chính là lão tổng xí nghiệp Tôn Thị." Triệu Thư Nhã hồ một ván, tâm tình rất tốt, liền chủ động tìm được chủ đề.
"Có chút ấn tượng, nhưng không phải rất quen." Một quý phu nhân nói.
"Tôi quen biết, chồng tôi và ông ta từng có mấy lần hợp tác trên phương diện làm ăn, thỉnh thoảng sẽ có lui tới, nghe nói gần đây ông ta ly hôn rồi." Người còn lại nói xong, lại hỏi Triệu Thư Nhã, "Sao đột nhiên nhắc tới ông ta?"
"Không có gì không có gì, chỉ là thuận miệng nhắc tới." Cuối cùng Triệu Thư Nhã vẫn ngừng miệng.
Bởi vì Tô Trấn Hùng từng nhắc nhở bà ta trước, trước khi xem mắt chưa thành công, tốt nhất đừng nên để lộ chuyện này ra, để tránh ảnh hưởng thanh danh nhà họ Tô, tuy rằng đây không phải là chuyện ám muội gì, nhưng nhiều người nhiều miệng, ai biết truyền đi sẽ biến thành như thế nào.
Hiện tại Tô Cửu Y ở trên lầu quan sát Triệu Thư Nhã một hồi lâu, quả nhiên người gặp chuyện tốt tinh thần vui vẻ, bình thường Triệu Thư Nhã là loại người thắng được nhưng thua không nổi, thua chút món tiền nhỏ tuyệt đối sẽ phàn nàn suốt buổi chiều.
Nhưng hôm nay không giống với lúc trước, trên bàn bài vẫn chưa tới một tiếng đã thua hơn năm trăm, nhưng lại vẫn luôn cười.
Tô Cửu Y đương nhiên biết tại sao tâm trạng Triệu Thư Nhã tốt, cô không sao cả nhún vai, xoay người đi xuống lầu phòng bếp tìm đồ ăn.
Không phải cô có thể ăn, mà là vì cô không thường ở nhà cho nên lúc người giúp việc chuẩn bị bữa sáng sơ sót cô, chuẩn bị ít đi một phần.
Tuy rằng Tô Man Ngưng tỏ vẻ đồng ý đem phần của mình cho cô, nhưng Tô Cửu Y vẫn không tiếp nhận, cô không thích bị người khác bố thí, cho nên nhiều khi cô sẽ dùng quật cường của mình để bài xích người ngoài.
Vào phòng bếp, Tô Cửu Y rót một ly sữa tươi nóng vào trong nồi sữa, thả chút vụn yến mạch vào, sau khi nấu nổi bong bóng liền bổ sung thêm chút đường vào trong ly, sau đó cầm một ổ bánh túi ăn với sữa tươi.
Cô dựa vào ở trên bếp lò, vừa ăn cái gì vừa chơi điện thoại, nghĩ vẫn chưa báo cáo tình huống của mình cho Thi Ngạo Tước, liền soạn một tin nhắn gửi qua.
.... Buổi sáng có ăn sáng đúng giờ không, bây giờ đang họp sao?
Ở cùng Thi Ngạo Tước lâu như vậy, Tô Cửu Y đã sớm rõ ràng thói quen cuộc sống và công việc của anh, bởi vì công việc quá bận, nhiều khi anh cũng không thể ăn sáng đúng giờ. Mà vào giờ này, anh hẳn là đang đang ở trong phòng họp.
Biết rõ lựa chọn gửi tin nhắn cho anh trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có hồi đáp, nhưng cô vẫn không thể nào khống chế được mình, làm như vậy rồi.
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Tô Cửu Y cất điện thoại di động, nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động rung lên.
Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, phát hiện là Thi Ngạo Tước gọi điện thoại tới, liền nhanh chóng nhận: "Alo."
"Tối hôm qua lúc gửi tin nhắn với em ngủ thiếp đi." Thi Ngạo Tước mới mở miệng, liền giải thích nguyên nhân tối hôm qua không trả lời tin nhắn.
"Anh bị cảm sao?" Nghe được giọng nói của anh có chút khàn khàn, Tô Cửu Y liền tự động bỏ quên vấn đề khác, chỉ chú ý ở trên mặt tại sao giọng nói của anh lại khàn khàn.
"Không có." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt mở miệng, cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút, che giấu sự thật bởi vì tóc chưa sấy khô bị thổi dưới điều hòa cả đêm mà dẫn đến cảm mạo, tối hôm qua quả thật là quá mệt mỏi, cầm điện thoại di động liền ngủ tới hừng sáng.
"Không có là tốt rồi." Tô Cửu Y thở phào nhẹ nhõm, "Điều hòa trong phòng anh lúc nào cũng mở thấp như vậy, lại cả đêm không tắt, như vậy rất dễ cảm mạo."
Thi Ngạo Tước giương môi cười, con ngươi vốn tối tăm từ từ trở nên nhu hòa, đến cả khóe môi cũng vẽ ra một đường cong ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Càng ngày càng cảm thấy cô giống như một người vợ, lúc nào cũng biểu hiện ra một mặt phụ nữ ở trong lúc lơ đãng, mặc dù chỉ là một câu phàn nàn nho nhỏ, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.
"Em giám sát anh là được rồi." Anh nói.
"Chuyện như vậy sao giám sát được?" Tô Cửu Y biết anh chỉ là cái gì, liền nói: "Em đâu thể một ngày 24 tiếng đồng hồ đều đi theo bên cạnh anh chứ. Hơn nữa, buổi tối em không thể ngủ chung với qanh trong một căn phòng, nam nữ khác biệt."
"Trước đó lúc em cùng ngủ với anh ở trên một cái giường tại sao không nói nam nữ khác biệt." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt mở miệng.
"Trước đó.... Không giống nhau!" Lần đầu tiên là bị người thiết kế hãm hại, lần thứ hai là uống say, hai lần đều thuộc về ngoài ý muốn, không thể nói nhập làm một.
"Là không giống nhau." Thi Ngạo Tước nói: "Trước đó chúng ta xâm nhập hiểu rõ lẫn nhau, nhưng bây giờ ngay cả hôn cũng ít đến thương cảm."
Anh tận lực nhấn hai chữ "Xâm nhập" cực kỳ nặng, khiến người ta không nghĩ lệch ra cũng không được, Tô Cửu Y cũng liên tưởng đến khung cảnh lúc phát sinh quan hệ với anh, trên mặt lập tức đỏ một chút.
Quả nhiên đàn ông đều là động vật háo sắc, nhìn anh bình thường luôn là một bộ dáng trên cao vời vợi, vừa lành lạnh lại cao ngạo, không ngờ cũng có thể nói ra lời như vậy.
Tô Cửu Y uống một ngụm sữa tươi áp chế hoảng sợ, mới lên tiếng: "Em có thể phải buổi tối mới trở về được, anh muốn ăn cái gì, lúc trở lại em mang cho anh."
"Anh muốn ăn đồ em tự tay làm." Thi Ngạo Tước nói.
"Cũng được." Tô Cửu Y nghĩ một chút, "Bằng không như vậy đi, anh nói cho em biết anh muốn ăn cái gì, hiện tại em đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó làm xong liền mang về cho anh, điều kiện tiên quyết là đừng quá phức tạp, nếu không sẽ không đủ thời gian."
"Anh muốn ăn đồ em làm ở phòng bếp nhà anh." Anh nói.
Tô Cửu Y: "...."
Người đàn ông này là có bệnh nhà giàu sao? Làm ở phòng bếp nào không phải cũng giống nhau ư? Hay là nói anh cảm thấy phòng bếp nhà anh cao cấp hơn một chút, làm ra món ăn cũng muốn ngon hơn một chút.
"Trước chín giờ tối anh muốn nhìn thấy em, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Giọng nói của Thi Ngạo Tước đã khôi phục lại lành lạnh, giọng nói thấp thấp trầm trầm, mang theo khí phách không thể khiến người nghi ngờ.
"Em sẽ cố gắng hết mức." Buổi tối muốn xảy ra chuyện gì vẫn còn chưa biết, trên đường có xảy ra biến cố gì không, Tô Cửu Y cũng không biết, cho nên cô cũng không xác định mình có thể trở về nhà họ Thi khi nào.
"Ừ, em có thể cố gắng hết mức, nếu không kết cục sau này có thể sẽ rất nghiêm trọng." Ngữ khí của anh lại giảm thấp xuống một chút, mang theo một cổ hơi thở nguy hiểm khiếp người.
Tô Cửu Y tưởng tượng một chút hình ảnh sau khi Thi Ngạo Tước tức giận đại khai sát giới .... Sau đó liền cảm thấy, không rét mà run.
"Cái kia, Tước thiếu ...."
"Tiền lương trừ một nửa." Thi Ngạo Tước lạnh lùng ngắt lời cô, hiển nhiên là không vui bởi vì hai chữ "Tước thiếu".
"...." Tô Cửu Y sững sờ.
"Cúp đây."
"Tút...."
Tô Cửu Y cầm điện thoại di động qua một lúc lâu mới phản ứng kịp, nghĩ vừa rồi có thể là vì gọi anh Tước thiếu nên chọc giận anh, cô nhíu nhíu mày, soạn mấy tin nhắn gửi qua.
.... Đừng nóng giận, cùng lắm thì về sau không gọi anh là Tước thiếu nữa.
.... Thẳng thắn với anh một chuyện, Tô Trấn Hùng muốn ép em xem mắt, chính ngay tối hôm nay.
.... Đối tượng hẹn hò tên Tôn Chí Hạo, tuổi ngoài bốn mươi.
.... Em chỉ vì ứng phó đơn thuần một chút, anh không nên suy nghĩ nhiều.
.... Thật ra, tối hôm qua em nhớ anh nhớ đến không ngủ được, mắt đều xuất hiện quầng thâm, trở về không cho anh cười nhạo em.
.... Được rồi, cứ như vậy, anh bận đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc