Chọc Giận Bảo Bối - Chương 541

Tác giả: Hề Yên

Đúng lúc đó, điện thoại của Thích Cảnh Nhân vang lên, vang lên khoảng mười mấy giây nhưng cô giống như không có ý định muốn tiếp nghe, đến khi Tần Thiếu Bạch nhắc nhở cô, cô mới lười biếng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, ngay cả mắt cũng không trợn liền thuần thục ấn nút trả lời, đưa điện thoại di động thả đến bên tai: "Alo."
Không biết đối phương nói gì đó, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu, "Tôi biết rồi, trở về ngay." Liền treo cúp điện thoại.
Đợi cho cô cất di động lại, Tần Thiếu Bạch mới hỏi một câu: "Phải đi về rồi?"
"Đúng vậy." Thích Cảnh Nhân lấy tay chống mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn anh một cái, nói: "Lần sau lắp thiết bị định vị trên điện thoại di động tôi thì nhớ lắp một cái cao cấp một chút, nếu không tôi sẽ có biện pháp theo dõi ngược lại anh."
Tần Thiếu Bạch cười nhìn cô, "Em biết rồi."
Thật ra Thích Cảnh Nhân cũng không biết anh gắn thiết bị định vị ở trên điện thoại di động của cô từ khi nào, sẽ phát hiện cũng là vì lúc về Phủ Tổng thống làm kiểm tra điện thoại, vì để tránh cho có người đánh cắp bí mật, bất kỳ ai ra vào Phủ Tổng thống đều phải qua ba cửa khẩu.
Mà ba cửa khẩu phân biệt là, một, xác minh thân phận người đến. Hai, kiểm tra người có đeo VK hay không. Ba, kiểm tra thiết bị điện tử trên thân người có giám sát nghe trộm hoặc là gì khác không.
Coi như Thích Cảnh Nhân là công chúa, xuất hiện ở vào Phủ Tổng thống thời điểm cũng như vậy không có đặc quyền, bởi vì ai cũng không thể đảm bảo cô ở lúc ra cửa bị người để mắt tới, do đó ở trên người cô gian lận.
Thích Cảnh Nhân hiển nhiên không ngờ ở điện thoại di động của mình trong sẽ tìm được thiết bị truy tìm loại vật này, vì vậy liền sai người bằng xâm nhập cách phản cuối cùng đối phương, lúc này mới phát hiện đối phương là Tần Thiếu Bạch.
Dựa theo quy củ, tra được thiết bị truy tìm ở trong điện thoại của cô là muốn dỡ bỏ, nhưng Thích Cảnh Nhân kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn nói, nếu ai dám dỡ bỏ thiết bị truy tìm trong điện thoại của cô, cô liền lập tức rời đi.
Người từ trên xuống dưới phủ tổng thống, gần như đều biết Thích Cảnh Nhân và Mạc Cẩn hờn dỗi rời khỏi Phủ Tổng thống một chuyến, cũng biết Mạc Cẩn bởi vì cô rời đi mà quan tâm một thời gian ngắn rất lâu, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi có người đi trưng cầu ý kiến của Mạc Cẩn, ban đầu Mạc Cẩn không đồng ý, bởi vì mấy năm gần đây phát sinh qua rất nhiều những chuyện tương tự, lẻn vào lúc thủ vệ buông lỏng ở phủ tổng thống, từ đó đánh cắp cơ mật. Cho nên ông không dám khinh thường.
Ông sai người trước lấy điện thoại của Thích Cảnh Nhân giao cho chuyên gia xử lý, tạm thời không phá hủy thiết bị truy tìm nhưng muốn chặn tín hiệu, Thích Cảnh Nhân cũng đồng ý, bởi vì theo ý cô, ba cô làm như vậy đã là thỏa hiệp, vì vậy liền thối lui một bước.
Lúc trời tối, Mạc Cẩn còn tự tay giao điện thoại trả lại cho Thích Cảnh Nhân, hơn nữa nói cho cô biết không có dỡ bỏ truy tìm thiết bị, đồng thời cũng nhắc nhở cô phải làm việc cẩn thận, không chủ quan được.
Thích Cảnh Nhân vẫn là làm theo ý mình mang di động ở trên thân, kể cả lúc cô xông vào phủ tướng quân.
Tần Thiếu Bạch không biết là, lúc tối nay anh đi theo Thích Cảnh Nhân đến bên ngoài phủ tướng quân, Thích Cảnh Nhân liền phát hiện được anh. Mà lúc ấy cô đi ra từ nhà họ Bắc, cũng chú ý tới anh núp trong bóng tối nhìn cô.
Lúc ấy, cô ngồi xe lái ra ngoài hơn mười phút đồng hồ sau liền quay lại đường cũ, bảo tài xế dừng xe ở một vị trí không nổi bật, nhìn Tần Thiếu Bạch lái xe đi.
Chỉ là Tần Thiếu Bạch vẫn luôn không hiểu rõ tình hình chuyện này mà thôi, từ trước đến nay năng lực nhìn thấu của anh rất mạnh, nhưng lại thất sách, tính sai trước mặt Thích Cảnh Nhân, thật không ngờ mình làm bọ ngựa một lần, Thích Cảnh Nhân lại làm Hoàng Tước sau lưng của anh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Đi đây." Thích Cảnh Nhân đứng lên từ dưới đất, phất phất tay với anh, "Lần sau nhớ mời tôi ăn cơm."
Không đợi Tần Thiếu Bạch đáp lại, cô liền xoay người rời đi, không có một chút do dự, dứt khoát giống hệt như lúc tới đi làm vậy.
Tần Thiếu Bạch ngồi bệt dưới đất, một tay dựa vào trên đầu gối nâng cằm lên, ở trước một giây bóng dáng của cô muốn biến mất ở trong tầm mắt, anh mở miệng nói: "Thích Cảnh Nhân, anh thích em."
Giọng rất nhỏ rất nặng, bị tiếng nhạc nhẹ vẫn luôn phát ra bao phủ, nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
"Em cũng thích anh."
Khoảnh khắc đi ra cửa chính Ciaos, Thích Cảnh Nhân động môi, lại không có tiếng động nào. Giống như chỉ là đang tự nói với mình, nhắc nhở mình, đã sớm có tình cảm với anh, chỉ xưa nay đều không muốn thừa nhận thôi.
Trên sách nói: Khi bạn yêu một người, bạn có thể tìm được sự hiện hữu của anh ở trong một vạn người, cũng có thể nghe ra giọng nói của anh ở trong tiếng nói của vạn người.
Thích Cảnh Nhân không rõ ràng lắm mới vừa rồi mình làm thế nào nghe được giọng nói của anh, cô chỉ biết là khi nghe anh nói "Thích Cảnh Nhân, anh thích em", lòng của cô liền ấm áp.
Loại cảm giác này thường có, nhưng mỗi một lần sinh ra loại cảm giác này đều có anh ở bên người, cô vẫn là rất hoài niệm ngày làm người pha R*ợ*u, ở một chỗ phức tạp như vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn canh giữ ở cạnh cô, cô chơi trò chơi cả đêm, anh vì cô pha chế R*ợ*u cả đêm.
R*ợ*u anh pha chế ra lúc nào cũng không đúng khẩu vị khách, nhưng anh lại luôn có thể hoa ngôn xảo ngữ bỏ đi ý niệm muốn trách cứ người pha R*ợ*u ở quầy bar trong đầu khách hàng.
Thích Cảnh Nhân nghĩ, đó là một thời gian ngắn vui vẻ nhất từ khi lớn lên của cô, cầm tiền lương Thi Ngạo Tước phát, hưởng thụ chế độ đãi ngộ cao của anh em anh với cô.
Lúc nào cô cũng nằm sấp ở trên quầy bar nghịch điện thoại, ngủ gà ngủ gật, Tần Thiếu Bạch luôn ở ngay bên cạnh ứng phó khách hàng, lo lắng cô ngủ cảm lạnh *** khoác duy nhất trên người mình phủ lên cho cô. Lại vì giá trị dáng người quá tốt mà gọi đến một đám ong bướm, nguyên một đám bay qua.
Thích Cảnh Nhân đưa tay mở cửa xe, lúc đang muốn ngồi vào liền đột nhiên cảm giác được trên cổ tay thêm một bàn tay nóng rực, không đợi cô nhìn rõ hình dạng người tới, đã bị đối phương dùng sức kéo ra sau, sau đó cả người cô liền bất ngờ không cảnh giác được ngã vào một cái ôm quen thuộc.
Lần đầu tiên Tần Thiếu Bạch có một loại xúc động muốn ôm một phụ nữ, lần đầu tiên không khắc chế nổi xúc động mình, lần đầu tiên muốn giữ lại một người phụ nữ như vậy, giữ ở bên người.
Mùi TL nhàn nhạt, hương nước hoa thanh u, Thích Cảnh Nhân còn nhớ rõ cô từng nói, cô đối nhân xử thế thất bại nhất chính là có một sở thích tục tằng, sở thích tục tằng này rất kỳ quái, thích ngửi thấy mùi hương Cologne.
Thích Cảnh Nhân giương mắt liền đối diện với đôi mắt mênh ௱o^ЛƓ không thấy đáy của Tần Thiếu Bạch, nét mặt của anh là nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy qua, cứ nhìn cô như thế, dùng nhu tình vây quanh cô
"Anh dùng nước hoa?"
Thích Cảnh Nhân không có giãy khỏi *** của anh, mà là vùi mặt đến vị trí *** anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, dường như rất thích thứ mùi hương này, cô dừng lại thêm bốn năm giây.
"Dùng rồi." Tần Thiếu Bạch nói.
Thật ra anh vẫn rất nhạy cảm với nước hoa, có đôi khi ngửi thấy mùi nước hoa trên thân người khác cũng sẽ hắt xì không ngừng, cho nên xưa nay anh luôn không dùng nước hoa, thậm chí từ chối tất cả món đồ có liên quan đến mùi thơm.
Đến khi gặp được Thích Cảnh Nhân, anh thay đổi thói quen cuộc sống của mình, bắt đầu thích ứng từng chút từng chút, chậm rãi thử tiếp thu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc