Chọc Giận Bảo Bối - Chương 528

Tác giả: Hề Yên

Rạp chiếu phim.
Hai cô gái ngồi ở hàng phía trước ăn Popcorn, thèm thuồng với trai đẹp trong phim, bị một nụ hôn nồng cháy sầu triền miên trêu chọc đến tâm viên ý mã, phát ra cảm thán.
Người đàn ông ngồi ở hàng sau, vẻ mặt nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh bạc, anh ung dung thản nhiên nhìn chằm chằm hình ảnh trong phim, tuy rằng anh không nói gì thêm với phản ứng của hai cô gái đó, nhưng lông mày khẽ nhíu vẫn đã tiết lộ ra anh không vui.
"Cửu Y, cậu nói cho tớ biết có nhìn trúng người nào trong đó không, nếu coi trọng, tớ giới thiệu cho cậu quen biết." Thích Cảnh Nhân vừa ăn Popcorn, vừa nói, không để ý chút nào đến người đàn ông phía sau đã đen mặt bởi vì những lời này của cô.
"Đây chính là ngôi sao lớn đó, vẫn là không cần đâu." Tô Cửu Y nói.
"Vẫn là không cần đâu?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Thi Ngạo Tước, anh cố ý nhấn hai chữ "Vẫn là" vô cùng nặng.
Tô Cửu Y hoảng sợ một chút, sau đó quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, lúc này cô mới sực tỉnh nhận ra vừa rồi mình nói sai, vội giải thích: "Cái kia, ý của em là nói, ngôi sao lớn đều là rất khó tiếp cận, em không suy tính, không suy tính."
Lần đầu tiên Tô Cửu Y chột dạ như vậy ở trước mặt anh, cũng không biết tại sao, trước kia cô và Thích Cảnh Nhân cũng là nói chuyện phiếm như thế này, hơn nữa có đôi khi còn có thể trò chuyện một chút chủ đề càng táo bạo hơn, khi đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, trước khi cô nói bất luận điều gì đều phải phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ, bởi vì người đàn ông cô thích là một người đàn ông rất bá đạo, giống như loại đề tài "Nhìn trúng người đàn ông nào" linh tinh vừa rồi, tốt nhất đừng nên nói ở trước mặt anh.
Thích Cảnh Nhân quay đầu nhìn Thi Ngạo Tước, nói: "Làm ông chủ, anh có quyền lợi nói ra bất kỳ yêu cầu gì vào lúc nhân viên làm việc, dù nhằm vào cô ấy bắt bẻ cô ấy cũng không có gì đáng trách. Nhưng anh không có quyền lợi can thiệp cuộc sống của cô ấy, kể cả tình cảm, OK?"
Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhàn nhã mở miệng: "Ký khế ước bán thân, bất kỳ thời gian nào của cô ấy cũng đều là của tôi."
Thích Cảnh Nhân không sao cả nhún vai, ngày xưa mỗi lần tranh luận với anh, anh đều sẽ dùng cách đơn giản nhất trực tiếp chiến thắng cô, biết nói không lại anh, cô đành phải thôi, nói một câu: "Tham muốn chiếm hữu cực kỳ lớn."
"Quản tốt chính mình." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt nói một câu.
Vì giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng, Tô Cửu Y xoay người cầm Popcorn trên tay đưa tới trước mặt anh, cười hỏi anh, "Tước thiếu, anh ăn không?"
"Không ăn." Anh từ chối.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh băng băng của anh, trong nháy mắt Tô Cửu Y mơ mộng một chút hình ảnh anh ăn Popcorn, giống như .... rất đẹp.
"Ăn rất ngon." Cô tính thuyết phục anh.
"Lấy đi." Giọng nói của anh có phần hơi trầm, giống như lũ sẽ sắp bộc phát bất ngờ, cực kỳ nguy hiểm.
"Tước thiếu ...." Tô Cửu Y nghiêng đầu nhìn anh, bĩu môi: "Anh không thể nếm thử xem sao?"
Đối với cử động giữa hai người, Thích Cảnh Nhân tỏ vẻ không nghe, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hai người, lười nhác dựa vào ở trên ghế ngồi, nhếch chân lên bắt chéo, vừa uống đồ uống vừa xem phim.
Tô Cửu Y vẫn chưa có từ bỏ, vẻ mặt mong đợi nhìn Thi Ngạo Tước, đang đợi anh đáp lại.
Đại khái là không muốn làm cô mất hứng, Thi Ngạo Tước đột nhiên đưa tay tới, cầm một khối Popcorn từ trong hộp trên tay Tô Cửu Y bỏ vào trong miệng, tùy ý nhai hai cái, liền nuốt xuống.
Tô Cửu Y cười vui vẻ, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, anh liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Popcorn ngậm chì, chì tổn thương thần kinh, tổn thương tế bào não, ăn ít một chút."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nụ cười ¢ươиg ¢ứиg ở trên mặt, Tô Cửu Y rầu rĩ "ồ" một tiếng, sau đó rất tự giác đặt Popcorn ở chỗ ngồi trống bên cạnh.
Đại khái là thấy được mất mát từ trên bóng lưng của cô, Thi Ngạo Tước mở miệng nói: "Thỉnh thoảng ăn một chút không có ảnh hưởng quá lớn."
Bản tính của phụ nữ là ăn, mà thiên tính của Tô Cửu Y là có thể ăn, còn vô cùng thích ăn đồ ngọt. Cô biết ăn đồ ngọt là một thói quen rất xấu, nhưng chính là không khống chế nổi mình.
Nhưng hôm nay lại rất kỳ quái, bởi vì một câu của Thi Ngạo Tước, cô khắc chế Dụς ∀ọηg muốn ăn của mình, xem hết bộ phim rồi nhưng nhìn cũng không thèm nhìn Popcorn đặt ở bên cạnh.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Tần Thiếu Bạch tới đón Thích Cảnh Nhân, bảo là muốn mang cô đi ăn thịt nướng, hỏi Thi Ngạo Tước có muốn đi không, kết quả Thi Ngạo Tước dùng một câu lý do "Không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe", từ chối đi.
Nhưng Tô Cửu Y lại thèm ăn, trước kia lúc còn làm việc ở Ciaos, cô thường xuyên cùng Thích Cảnh Nhân đi ăn quán ven đường, có đôi khi còn có thể uống một hai lon bia, tuy rằn tửu lượng cô không tốt, không uống rượu được, nhưng có Thích Cảnh Nhân ở cạnh, cô liền sẽ buông thả chính mình, bởi vì mỗi một lần cô uống say, Thích Cảnh Nhân đều sẽ nghĩ mọi cách kéo cô về nhà.
Cô không nói lời nào đi theo sau lưng Thi Ngạo Tước, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, đại khái là suy nghĩ vấn đề thất thần không để ý đến Thi Ngạo Tước đi ở phía trước đã dừng lại, không đầu không đuôi ᴆụng vào.
Thi Ngạo Tước cao hơn Tô Cửu Y một cái đầu, cho nên cô vừa ᴆụng vào, cái trán đúng lúc đâm vào trên vai của anh.
Cái va chạm này khiến Tô Cửu Y lập tức hồi thần, xoa trán của mình nói xin lỗi: "Xin lỗi Tước thiếu, vừa rồi em...."
"Muốn ăn cái gì?" Thi Ngạo Tước trực tiếp đánh chặt đứt lời của cô.
Tô Cửu Y sững sờ một chút, sau đó hồi đáp: "Đều được."
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, nắm đồ vặn cửa mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Tô Cửu Y sau lưng, ý bảo cô lên xe.
Tô Cửu Y sáng tỏ, khom người chui vào trong xe, sợ Thi Ngạo Tước lại cài giây nịt an toàn cho cô, ngồi vào đầu tiên liền muốn đi kéo dây an toàn, muốn tự cài lên, nhưng động tác của cô vẫn chậm một bước.
Thi Ngạo Tước cúi người xuống, vừa cài dây an toàn cho cô, vừa nói: "Sau này loại chuyện này, để anh."
Tô Cửu Y đương nhiên biết anh chỉ là chuyện cài dây an toàn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích ứng được, anh tự động thủ cài dây an toàn cho cô có lẽ là bắt đầu từ buổi sáng đi ra từ khu vui chơi, cũng chính là sau khi cô và anh xác định quan hệ yêu đương.
Anh quả thật là một người đàn ông rất có nguyên tắc, bởi vì trước đó anh cũng chưa từng làm qua chuyện như vậy, nói cách khác, có thể ở trong tiềm thức của anh, đàn ông cài dây an toàn cho phụ nữ phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ở cùng nhau.
Hơi thở ấm áp rơi xuống trên mặt Tô Cửu Y, làm cô cảm thấy có chút thẫn thờ, ngay lúc này đột nhiên cảm thấy không chân thực như là đang nằm mơ, giữa cô và anh bắt đầu rất hoang đường, cũng rất buồn cười.
Vốn cho rằng từ sau lần kia sẽ thấy không liên quan, không ngờ sẽ bởi vì có vài chuyện kéo lại cùng một chỗ, hai bên từng bước từng bước tới gần, đều chìm đắm ở trong thế giới của đối phương.
"Cảm ơn anh, Tước thiếu" Tô Cửu Y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện với đôi mắt lành lạnh kia, cô cười: "Cảm ơn anh cho em cảm giác an toàn, để cho em không phải cô độc nữa."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Thi Ngạo Tước trở nên nhu hòa, anh giơ tay vuốt vuốt tóc của cô, sau khi im lặng thật lâu, mới nói: "Chỗ có anh, chính là nhà của em."
Tô Cửu Y cắn môi gật đầu, hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, dường như có một cổ dậy sóng muốn tràn lan.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc