Chọc Giận Bảo Bối - Chương 520

Tác giả: Hề Yên

"Hẹn hò với mặt trắng nhỏ?"
Thi Ngạo Tước buông Tô Cửu Y ra, nắm bờ vai của cô nhìn mặt hơi có chút phiếm hồng của cô, có thể là bởi vì nụ hôn vừa rồi, hô hấp của cô trở nên có chút hỗn loạn, cô không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, dường như sợ bị anh phát hiện trống rỗng trong lòng cô.
Biết rõ không thể nào, biết rõ quan hệ giữa cô và anh chỉ giới hạn như thế, nhưng cô vẫn bước ra một bước không nên bước này.
"Anh ấy tên Dạ Hàn." Cô uốn nắn anh.
"Mặt trắng nhỏ." Thi Ngạo Tước nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang muốn nhìn thấu người, tay nắm bả vai cô thoáng tăng thêm lực đạo. Anh đang tức giận, nhưng lại đang cố gắng hết mức khắc chế không biểu hiện ra.
"Anh đây là như thế nào...."
Tô Cửu Y vốn muốn nói anh đang cố tình gây sự, nhưng cô chưa nói hết câu, đã bị anh trực tiếp cắt đứt: "Anh ta chính là mặt trắng nhỏ."
Tô Cửu Y không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với anh, vì vậy nói: "Anh nói sao thì là vậy đi."
Nói xong, cô muốn đẩy anh từ trước mặt ra, nhưng Thi Ngạo Tước không chịu buông cô ra.
"Đừng cử động."
Giọng nói của anh dường như mang theo một cổ áp suất thấp, khiến người ta nghe cảm thấy đè nén không thôi, Tô Cửu Y đột nhiên cảm thấy trong lòng đột nhiên có một chút buồn phiền, giống như muốn tắt thở, không tìm được cửa ra vào có thể giải cứu cô.
"Chúng ta...."
"Chúng ta ở chung một chỗ đi."
Lời của Tô Cửu Y còn chưa nói hết, chợt nghe được Thi Ngạo Tước nói như vậy.
Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt của anh giống như đầm sâu, mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy, khiến người ta đoán không ra, nhìn không thấu. Trên mặt của anh mang theo lành lạnh trước sau như một, nhưng nét mặt của anh lại nghiêm túc như vậy.
"Anh nói gì?"
Lúc hỏi ra vấn đề này Tô Cửu Y mới phát hiện, giọng nói của cô lại có thể đang phát run, cô cho là người đàn ông này chỉ có một chút cảm tình với cô mà thôi, không ngờ anh lại bước ra một bước này.
Bốn chữ ở chung một chỗ kia không phải nói giỡn, không phải trò đùa, một khi nói ra khỏi miệng, vậy thì rốt cuộc không thu về được.
"Anh nói, " Anh gằn từng chữ: "Chúng ta ở cùng nhau đi."
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Tô Cửu Y bắt đầu phát hoảng, vì không cho anh phát giác được dị thường của cô, cô tỏ vẻ trấn định nói: "Tước thiếu, anh đừng nói đùa với em, giữa chúng ta không thích hợp."
"Hửm?" Thi Ngạo Tước nhíu mày, hỏi cô, "Không thích hợp chỗ nào?"
"Thân phận, địa vị, tiền tài, tất cả đều không thích hợp." Nhà họ Thi là lão đại đầu rồng giới kinh doanh, so sánh với nhau, nhà họ Tô chỉ là chín trâu mất một sợi lông, mà cô trên danh nghĩa là đại tiểu thư nhà họ Tô, thật ra lại không tính là cái gì.
Thi Ngạo Tước cười khẽ: "Cùng với anh, thân phận của em là bạn gái của Thi Ngạo Tước, địa vị của em là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Thi, tiền của anh sẽ là tiền của em."
Tô Cửu Y kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn như vậy của anh, ngày xưa mỗi lần khi anh đùa giỡn cô cũng không giống như hiện tại, tác phong không đúng đắn, phóng đãng ngang tàng phóng túng.
"Tô Cửu Y." Anh đột nhiên gọi tên của cô, sau đó nâng mặt của cô lên, trong mắt mang theo tràn ngập nhu hòa và yêu thương cưng chìu.
"Anh thích em."
Nói ba chữ có khí phách, khiến đầu óc Tô Cửu Y đột nhiên nổ tung, trở thành một mảnh trống rỗng.
Cô nhìn anh, trong lúc nhất thời giống như thấy có chút ngây dại, tất cả sự vật chung quanh đều trở nên bồng bềnh hư vô, chỉ có gương mặt đó của anh, vẫn là rõ ràng như vậy.
Anh nói, anh.... Thích cô?
Là đang nằm mơ, hay là cô nghe lầm...
Đúng lúc đó, người đàn ông mở miệng lần nữa, giọng nói chìm lạnh, lại mang theo khí phách chân thật đáng tin: "Tô Cửu Y em nghe rõ chưa, anh thích em."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trong nháy mắt, dường như thời gian dừng lại, đôi mắt Tô Cửu Y hồng hồng, cuối cùng không có kềm chế được, trong hốc mắt tràn ra ấm nóng.
Cô khóc.
Cô từng nghĩ tới Thi Ngạo Tước có thể có cảm tình với cô, nhưng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời anh sẽ động lòng với cô, người đàn ông tự cao tự đại này, đi tới chỗ nào đều là chú mục của muôn người, phụ nữ quay chung quanh bên cạnh anh nhiều vô số kể, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô chỗ nào cũng có, cho nên cô thật không ngờ mình sẽ đi vào trong lòng của anh.
Thấy cô gái trước mặt lại khóc, Thi Ngạo Tước nhướng mày kiếm, giơ tay lên lau đi nước mắt cho cô, bàn tay to vuốt vuốt tóc của cô, "Bắt đầu từ bây giờ, anh không cho em lại rơi một giọt lệ nào nữa, càng không cho em rơi lệ vì anh."
Giọng nói của anh rất là nhu hòa, mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có, như một dòng nước xoáy, lôi kéo Tô Cửu Y, cuốn cô vào thật sâu.
"Tước thiếu ...."
Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt óng ánh trong suốt còn đang đảo quanh trong mắt, có thể là bởi vì nghe được lời nói vừa rồi của anh, cô hít mũi một cái, kềm chế nước mắt muốn tràn mi, không khóc lên nữa.
"Anh thích điểm nào của em?" Cô nhìn anh hồi lâu, im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi ra miệng.
Thi Ngạo Tước nhẹ nhàng xoa đầu của cô, thấp giọng nói: "Thích ngốc nghếch của em, thích nụ cười của em, thích em ở trước mặt anh không bị trói buộc, thích bộ dạng em buộc tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp."
Cô như vậy, cực kỳ giống một người vợ nhỏ, từng câu từng chữ đã nói, mỗi một việc đã làm, đều là đang biểu đạt tình yêu.
"Anh mới sẽ không thích bộ dạng em ở trong phòng bếp nấu cơm ...." Tô Cửu Y bĩu môi, "Người đầy khói dầu, tóc tai lộn xộn, như một thiếu phụ luống tuổi, bản thân em còn ghét bỏ bản thân mình."
"Anh không chê em là được rồi." Thi Ngạo Tước đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt, khiến Tô Cửu Y suýt chút nữa hô hấp không thông, cô không an phận vùng vẫy vài cái, Thi Ngạo Tước lại không chịu buông cô ra, chỉ là thay đổi tư thế càng ôm cô chặt hơn. Anh tựa cằm ở trên đầu cô, khẽ cười nói: "Mẹ của anh từng nói, nếu như một người phụ nữ chịu xuống bếp vì một người đàn ông, vậy thì chứng minh người đàn ông trong lòng chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô ấy. Mà nếu như một người đàn ông nhớ kỹ hương vị thức ăn người phụ nữ làm ra, vậy thì chứng minh anh ta đã mất trái tim. Tô Cửu Y, em là một người phụ nữ rất lợi hại, thời gian mấy tháng ngắn ngủn, khiến cho anh không còn là mình."
Tô Cửu Y đồng ý với quan niệm này, vì vậy lúc vừa vào nhà họ Thi làm việc cô cũng chưa từng nghĩ qua muốn đích thân xuống bếp vì anh, nhưng sau đó cô nghiên cứu sách mỹ thực, làm đồ ngọt, làm bánh ngọt, làm món ăn, mỗi một lần điểm xuất phát đều là vì làm cho anh ăn.
Cũng vì như thế cô mới ý thức được lòng của mình, mới xác định mình thích anh.
Vừa mới bắt đầu cô cho là anh sẽ ăn món ăn cô làm, chỉ là vì không muốn làm cô mất hứng mà thôi, không ngờ anh sẽ chìm đắm ở trong ao đầm của mình.
"Rõ ràng là anh khiến em không còn là chính mình trước." Cô nói.
Tô Cửu Y cũng không biết bắt đầu từ lúc nào liền chú ý nhất cử nhất động của anh, mỗi tiếng nói cử động, cho dù là một lần nhíu mày và một nụ cười tươi tắn, cô đều sẽ vụng trộm đi suy đoán tâm tình của anh. Muốn biết tâm tình của anh là tốt hay là xấu. Mà tâm tình tốt xấu của anh, cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.
"Vậy bây giờ chúng ta huề nhau rồi." Anh nhẹ nhàng cọ xát trên mái tóc cô, giọng nói khàn khàn vô cùng phú từ tính, dường như có thể đầu độc tâm trí của người ta, "Làm bạn gái của anh, được không."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc