Chọc Giận Bảo Bối - Chương 516

Tác giả: Hề Yên

Một màn nhìn thấy vào tối hôm qua đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của cô, đối mặt với người đàn ông có được khí tràng như thế, Tô Cửu Y không biết lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh ra.
"Có liên quan gì với anh!"
Cô tựa hồ cũng không biết giây phút này mình có bao nhiêu tức giận, giống như trong tiềm thức muốn để anh cách xa một chút, không chỉ là cô, đến cả Thi Ngạo Tước cũng bởi vì động tác đột nhiên xuất hiện của cô mà vẻ mặt cứng đờ.
Trong nháy mắt, bầu không khí của phòng ăn từ mờ ám lạnh như băng trở thành ngượng ngùng.
Tô Cửu Y cắn chặt môi dưới nhìn Thi Ngạo Tước, tất cả nhớ nhung và không cam lòng trong mấy ngày nay đè nén ở trong trái tim của chính mình, nhưng anh lại dùng vẻ mặt không hiểu nhìn cô, dường như lại thấy được quật cường của cô vào lúc gặp mặt đầu tiên.
Hai người giằng co không nói gì, đến khi Quyền Tâm xuất hiện mới phá vỡ loại yên tĩnh tịch mịch này.
"Sao vậy Tước?" Quyền Tâm bỏ tay tóc vừa mới cột chắc xuống, hơi thở nước hoa gay mũi lan tràn đến cả phòng ăn.
Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt đặt ở trên mặt Tô Cửu Y, nghiêng mắt về phía Quyền Tâm, Quyền Tâm liền đi tới, thân mật khoác lên cánh tay của anh.
"Vừa gội tóc xong à, sao không sấy một chút." Quyền Tâm ngửa đầu nhìn Thi Ngạo Tước, vươn tay giúp anh sửa sang lại một chút tóc trên trán, Thi Ngạo Tước khẽ nhíu mày hơi có chút không vui, nhưng cũng không có nói gì nhiều.
Tô Cửu Y cảm thấy mình ở trong này rất là dư thừa, cô ngượng ngùng đứng thẳng người, tay lại không cẩn thận ***ng đến cái dĩa trên bàn, phát ra tiếng vang cạch, mà lúc này Quyền Tâm giống như mới vừa vặn chú ý tới cô.
"Sao cô còn ở nơi này?" Ngụ ý chính hạ." Lệnh đuổi khách" với là Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y cắn chặt cánh môi từ từ trở nên trắng bệch, cô xoay người cầm lấy dĩa trên bàn, nhanh chóng rời đi, trong lúc đó không có liếc mắt nhìn ánh mắt của Thi Ngạo Tước.
Đối với cô mà nói, đôi mắt sâu thẳm của Thi Ngạo Tước dường như là một vùng đầm lầy, chỉ cần rơi vào sẽ khó có thể tự kềm chế.
Cô không biết rốt cuộc mình đã chạy đi như thế nào, trong hốc mắt nóng ẩm bức người sắp không kiềm chế được.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, thu suy nghĩ bay xa của cô về lại hiện thực.
Là Dạ Hàn gọi tới.
Lúc này mới nghĩ đến, hôm nay dậy sớm chính là vì ra ngoài với Dạ Hàn.
Trượt nút trả lời trên điện thoại ra, đầu kia ống nghe truyền đến tiếng ồn huyên náo, có thể là Dạ Hàn đã đến chỗ hẹn.
Tô Cửu Y theo bản năng xem đồng hồ, hóa ra mình đã trễ gần nửa tiếng rồi.
"Cô không sao chứ?" Giọng nói Dạ Hàn thông qua ống nghe lạnh như băng truyền tới, mang theo vài phần ân cần.
"A xin lỗi, tôi không sao." Tô Cửu Y vỗ gáy, bước nhanh đi về phía cửa, "Trong nhà có một số việc trì hoãn."
"Vậy còn tiện ra ngoài không? Nếu như chuyện trong nhà rất quan trọng, hôm nào lại hẹn cũng được."
"Không không không, không sao, " Cô vội vàng nói xin lỗi, "Chỉ là vấn đề của chính tôi, bây giờ tôi lập tức đi qua, khiến anh đợi lâu rồi."
Tuy rằng quản gia không có ở đây, nhưng Tô Cửu Y thường hay giao tiếp với những người bảo an vẫn giữ vững cương vị của mình kia, nhìn thấy cô đi nhanh tới, lập tức kéo cửa xe ra, hơn nữa rất cung kính nói: "Tô tiểu thư mời."
Phục vụ tri kỷ như thế, thật khiến Tô Cửu Y có chút được ưu ái mà thất kinh hồn vía.
"Vậy cô cẩn thận một chút, không cần phải gấp gáp." Giọng nói Dạ Hàn truyền tới.
"Ừ tốt, vậy tôi cúp điện thoại trước." Tô Cửu Y vội vã ngồi vào sau ghế lái, tắt điện thoại di động.
Vẫn là hẹn nơi gặp mặt lần trước, lần này cách ăn mặc của Dạ Hàn so sánh với thoải mái lần trước, ngược lại chính thức hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tựa như cách mặc bình thường khi tiếp nhận phỏng vấn ở trên báo chí, áo sơmi anh tuấn và đeo mắt kính khiến bóng dáng của anh nổi bật ở trong đám người.
Chuyện đầu tiên sau khi Tô Cửu Y tìm được anh chính là xin lỗi anh, cảm giác thật giống như phóng viên của một tòa soạn nhỏ để cho người nổi tiếng chờ thật lâu.
"Thật ra tôi cũng chưa đến bao lâu." Dạ Hàn cười nói, "Cô không cần nói xin lỗi."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Cửu Y rất rõ ràng, anh nhất định là chờ sốt ruột mới có thể gọi điện thoại cho cô.
Tô Cửu Y gật gật đầu, Dạ Hàn nói với cô, vẫn có chút lạnh nhạt đó.
Tuy rằng thông qua nói chuyện phiếm, trong quan hệ đã trở nên rất thân thiết, nhưng vừa thấy mặt, vẫn là cảm giác khoảng cách với anh rất xa xôi.
Dù sao Dạ Hàn, cũng là loại hình người làm công như cô không với tới nổi.
Dạ Hàn hỏi cô: "Là muốn đi dạo phố hay là đi sân chơi?"
Giống như phương pháp phát tiết bất mãn trong lòng, cũng chỉ có hai loại này.
Tô Cửu Y loáng thoáng còn nhớ lần mình đi sân chơi gần nhất vẫn là mười năm trước, vào lúc sinh nhật của một bạn học, cùng tổ chức thành đoàn thể đi sân chơi nổi tiếng nhất trong thành phố vào lúc ấy, vui chơi thỏa thích cả ngày.
Đời này hiếm có quá khứ vui vẻ, đại khái ngày đó coi như là một phần đi, vẫn luôn chiếm cứ lấy trong đầu của cô không xua tan được.
"Hai chọn một?" Trở lại hiện thực, Dạ Hàn bên cạnh còn đang đợi đáp án của cô, "Hay là cô có cách nghĩ tốt hơn?"
Những thể nghiệm kinh tâm động phách đó, cô quả thật còn muốn thêm một lần nữa.
"Sân chơi đi!" Cô hồi đáp.
Đôi với chuyện nhát gan này, Tô Cửu Y cũng không thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy xe cáp treo vòng tròn có được danh hiệu "Cao nhất thế giới", cô vẫn không nhịn được lôi kéo cánh tay Dạ Hàn đi hướng ngược lại.
Dạ Hàn khẽ cười nhìn cô: "Sợ cái này?"
Đối diện với tiếng gào liên miên không ngừng truyền từ trên xe cáp treo, hành khách lớn gan đều lần lượt thả hai tay của mình, cảm nhận K**h th**h gió gào thét qua .
Thấy Dạ Hàn không chút sứt mẻ đứng tại chỗ mặc cho mình lôi kéo, trên mặt còn ra vẻ bình tĩnh nhàn nhã, Tô Cửu Y cũng liền buông tay anh ra, ngẩng đầu nhìn xe cáp treo một cái, "Cái này sẽ ૮ɦếƭ người đó."
Dạ Hàn tháo mắt kính xuống nhìn cô một cái, cười đến tinh ranh: "Chẳng lẽ cô chưa từng ngồi qua xe cáp treo."
Ban đầu lúc Tô Cửu Y tới chơi đùa, quả thật chưa ngồi qua xe cáp treo, bởi vì khi đó còn nhỏ, tuy rằng đạt chuẩn rất nhiều chiều cao của thiết bị chơi trò chơi, nhưng vẫn không có đủ can đảm đi khiêu chiến những thứ nguy hiểm đó.
"Không bằng chúng ta đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn trước ...." Cô ổn định tâm tình của mình một chút, cố gắng muốn dời qua đề tài này.
Dạ Hàn trả lời một tiếng "Được", sau đó lại đeo mắt kính lên.
Vừa vặn ngựa gỗ xoay tròn gom đủ nhân số, Tô Cửu Y và Dạ Hàn đều tự chọn lựa một con ngựa lớn, đang đợi âm nhạc vang lên.
Tô Cửu Y ôm đầu ngựa, lấy điện thoại di động ở trong túi xách ra, chụp ảnh Dạ Hàn bên cạnh lại.
"Tôi có thể gởi ảnh chụp độc nhất vô nhị này cho tòa soạn không?" Cô lắc lắc điện thoại vẻ mặt vui vẻ hỏi.
Dạ Hàn cười một tiếng: "Tôi cũng không phải ngôi sao, dù cô gửi qua cũng sẽ không có người để ý tới cô."
"Tôi muốn quăng đến tạp chí ngôn tình, hiện tại đàn ông chịu chơi ngựa gỗ xoay tròn với bạn gái, mới phải đoạt tài nguyên." Cô nghiêm trang nói hưu nói vượn, nhân tiện mở phần mềm tiến hành tô vẽ xinh đẹp và dán giấy ảnh vừa mới chụp xong.
Trong ánh mắt Dạ Hàn thoáng qua một chút hoảng hốt, sau đó môi mỏng khi mở khi đóng phun ra mấy chữ, nhưng âm lại bị tiếng chuông đột nhiên xuất hiện che dấu toàn bộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc