Chọc Giận Bảo Bối - Chương 502

Tác giả: Hề Yên

Xem từ hôm qua Thích Cảnh Nhân hỏi lời thật lòng, hai người bọn họ hẳn là vẫn chưa có ở cùng nhau, hẳn là chỉ là trong thời gian qua lại quá gần gũi hoặc là mờ ám, nhưng cô đoán không được tại sao người này lại quen biết với Tô Cửu Y.
Sẽ là đồng nghiệp sao? Giống như cũng không phải rất giống, bắt đầu từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Thi Ngạo Tước liền cảm thấy, anh có một loại quyết đoán khống chế toàn cục, có thể khiến cho người ta nhìn mà sợ.
Đợi cho xe cáp xuống, một lần nữa ngồi vào trên xe Thi Ngạo Tước, trái tim treo một ngày cả đêm của Tô Cửu Y mới coi như thả về trong *** một lần nữa.
Nhìn thấy bộ dạng "Nhặt về một cái mạng" của cô, Thi Ngạo Tước nhíu mày hỏi: "Lần sau còn đi không?"
"Đi, tại sao không đi." Cô chọn một tư thế thoải mái nằm ở trên ghế dựa, độ lạnh điều hòa trong xe rất thích hợp, cô đột nhiên cảm thấy tay lái phụ bình thường như ngồi trên đống lửa lập tức cũng trở nên vô cùng thân thiết đáng yêu.
Có thể là bởi vì đã đến gần người bên cạnh thêm một bước rồi.
Còn nhớ rõ ngày hôm qua lúc lên núi Thi Ngạo Tước chiếu cố cô, tất cả chuyện này đều như là một cảnh trong mơ, làm cô muốn đắm chìm ở trong ôn nhu của anh, tốt nhất cũng không cần tỉnh lại nữa.
Trên đời này không có gì đáng giá cô lưu luyến, trước đây liền cảm thấy mình sống trên đời đã không còn ý nghĩa, còn phải mỗi ngày tiếp nhận xem thường của người khác.
Nhưng từ sau khi biết Thi Ngạo Tước, tuy rằng cũng không phải trải qua ngày rất an nhàn, nhưng lại khiến cô thể nghiệm được tình cảm khác ngoại trừ tình thân và tình bạn.
Tầm mắt Tô Cửu Y rơi vào trên tay khớp xương rõ ràng của Thi Ngạo Tước, nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua anh lôi kéo mình cố gắng lao tới đỉnh núi. Tay của anh vừa lớn lại có lực, bao chặt lấy cô, như là ấm áp xua tan tất cả khí lạnh chung quanh cô.
Cô ở dưới trời xanh chứa đựng vô số tâm sự, trong ***g *** sục sôi giống như là sóng biển bốc lên không thôi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe không ngừng di động về phía sau, hoa cỏ hai bên đường lay động theo gió, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy tất cả may mắn trên thế giới đều đã rơi vào trên người của mình, giống như thân đang ở trong mộng.
Lúc Tô Man Ngưng về đến nhà, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đều ngồi ở trong đại sảnh, khí ép chung quanh yên lặng lạnh như băng giống như ở trong hầm băng, ép tới người bất giác cảm thấy hít thở không thông.
Tống Trí Kha đưa cô tới cửa rồi rời đi, tuy rằng cô khách sáo giữ đối phương ở lại nhà họ Tô ăn sáng, nhưng anh dùng lý do công ty còn có chuyện từ chối rồi.
Thật ra anh không tìm lý do thì Tô Man Ngưng cũng hiểu, xem ra giữa hai người bọn họ quả thật khó có thể thử hẹn hò.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tô Trấn Hùng và vẻ mặt uất ức của Triệu Thư Nhã, hai người giống như là vừa tỉnh táo sau khi ầm ĩ, đều trầm mặc không nói gì.
Tô Man Ngưng cẩn thận nhớ lại một chút chuyện gần đây mình đã làm, cũng không có chuyện nào có thể khiến hai người bọn họ tức giận.
Vậy đó chính là vấn đề của chính bọn họ rồi.
Tô Man Ngưng có chút không biết làm sao đứng ở nơi cách bọn họ mười mét xa, không biết là nên đi lên khuyên bảo hay là lui về phòng.
Dù sao có một số việc người bề trên cũng không nguyện nói cho những đứa nhỏ như họ biết, hơn nữa dù cô quan tâm cũng không làm nên chuyện gì, không giúp được gì.
"Man Ngưng con tới đây." Ngay tại lúc cô còn do dự, Tô Trấn Hùng trước một bước trầm giọng gọi tên của cô.
Cô bất đắc dĩ đi tới, tay gắt gao nắm chặt dây balo, tuy rằng không phải là cô chưa từng nhìn thấy ba tức giận, bộ dạng nghiêm khắc cũng sẽ thường xuyên có, nhưng đại đa số đều là đối với Tô Cửu Y, trong ấn tượng ông rất ít dùng loại này giọng điệu này nói với bản thân.
"Làm sao vậy ba." Cô mở miệng hỏi trước.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Gần đây con có gặp Tô Cửu Y không?"
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của chị?
Tô Man Ngưng lâm vào khó khăn, cô quả thật không biết tung tích cụ thể của Tô Cửu Y, lần này leo núi cũng là Tống Trí Kha hẹn cô, mặc dù biết không thể nào chỉ có hai người bọn họ, nhưng cô chưa từng nghĩ qua Tô Cửu Y cũng sẽ ở đó.
Nhưng Tô Trấn Hùng sẽ bởi vì chị mà tức giận đến vậy sao .... Luôn cảm thấy sự tình có vẻ như không đơn giản như vậy.
Cho nên cô phải nói chuyện nhìn thấy chị ư? Hay là tiếp tục giấu diếm thay chị ấy?
Cô do dự hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lúc này Triệu Thư Nhã bên cạnh gây sự mở miệng: "Có phải ông muốn vứt bỏ hai chúng tôi sau đó lại tìm cho Tô Cửu Y mẹ kế mới không!?"
"Bà nói chuyện có thể dựa vào chút đầu óc không!" Tô Trấn Hùng cũng không yếu thế chút nào đáp lại.
"Lớn tuổi như vậy còn ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, câu tam đáp tứ, ông cũng không soi gương xem thử bộ dáng ông như thế nào!" Triệu Thư Nhã ôm *** đứng dậy, bộ dạng kêu gào như là sư tử nổi giận.
Tô Trấn Hùng đuối lý, nhất thời cứng họng chịu thua, cái này có nghĩa là ông thừa nhận giống như lời Triệu Thư Nhã nói.
Tô Man Ngưng chấn động, ba câu tam đáp tứ ở bên ngoài?
"Không có lời nào để nói đúng không, tôi biết ngay ông cả ngày tăng ca sẽ không có chuyện gì tốt, hiện tại bị tôi bắt được rồi đi."
Tầm mắt Tô Man Ngưng trở nên có chút mơ hồ, giống như gia đình hạnh phúc trong trí nhớ của cô trong nháy mắt đều sụp đổ.
Thật ra cô cũng biết gần đây Tô Trấn Hùng có gì đó không đúng, có đôi khi liên tiếp nhiều ngày không trở lại, sau khi trở về cũng rất ít nói chuyện với mẹ, từ sáng đến tối mẹ luôn châm chọc với mình chuyện ba không quan tâm đến cỡ nào, mà cô vẫn luôn an ủi mẹ, không ngờ chân tướng sự tình lại có thể là như vậy.
Hai người lại bắt đầu tranh rùm beng, xem ra tuyến đường lửa cũng khong ở Tô Cửu Y, mà là ở trên Tô Trấn Hùng.
Cô cúi đầu xuống mím môi không nói thêm gì nữa, xách balo kéo theo thân thể mệt mỏi đi từng bước một đến gian phòng của mình.
*
Quả cầu ánh sáng màu vàng nơi chân trời đã rơi đến giữa sườn núi, ánh trời chiều tựa sát ngọn núi như một mảnh đỏ rực đốt nửa bầu trời.
Không biết mặt trăng nhô đầu ra từ trong tầng mây từ khi nào, ở trong màn vải màu xanh đậm sáng tỏ gần như trong suốt.
Bóng nghiêng của Tô Cửu Y ở dưới ánh chiều tà nhuộm lên một lớp vầng sáng màu vàng nhạt, cô yên lặng đứng tại chỗ, trên mặt tràn ngập thần sắc kinh ngạc, ngón tay *** trên không trung, không biết nên đặt ở nơi nào.
Không ngờ sau khi bọn họ xuống núi, lúc đi ăn cơm sẽ gặp phải Tiêu Thần ở trong nhà hàng.
Thi Ngạo Tước trầm mặt không nói gì, tiếng ồn ào của Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân sau lưng cũng bỗng dưng dừng lại ở trong ba người này.
Loại gặp nhau này trong nháy mắt nhìn có vẻ có chút mầu nhiệm.
Dựa theo đạo lý mọi người đều biết mà nói, Tiêu Thần là quen biết Tô Cửu Y, bởi vì chuyện lần trước ở Ciaos đùa giỡn cô, nhưng xuất phát từ bản chất hoa tâm đại thiếu của anh ta, có thể còn nhớ cô hay không thì không dám chắc rồi.
Nếu như dựa theo chuyện vụ án *** trước đó mà nói, Tiêu Thần tất nhiên quen biết bốn người trước mắt này, hơn nữa còn rõ như lòng bàn tay với tư liệu của bọn họ.
Đương nhiên Thi Ngạo Tước bọn họ cũng không ngoại lệ, đã sớm tra xét hoàn toàn về Tiêu Thần, chỉ là còn cần một thời gian ngắn để đả thông liên hệ với những tư liệu che dấu kia, mới có thể điều tra ra.
Thích Cảnh Nhân đứng ở bên cạnh nhăn mày lại, cũng sắp không khống chế nổi tâm tình của mình, muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Cũng may Tần Thiếu Bạch trước một bước kéo cổ tay của cô lại, lắc đầu một cái khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc