Chọc Giận Bảo Bối - Chương 500

Tác giả: Hề Yên

Cảm giác tê dại giống như là không cảm giác được sự tồn tại của hai chân mình, chỉ cảm thấy cảm xúc điện giật trong gan bàn chân
Thấy cô không có chuyện gì, Thi Ngạo Tước liền buông tay kéo cô ra, những người khác đều đang làm lấy chuyện của mình, cũng làm bộ dáng mắt điếc tai ngơ với động tác mờ ám của hai người, mà Yô Man Ngưng ngược lại có chút kinh ngạc.
Làm một người không liên quan đến thương trường, cô đương nhiên không biết thân phận của Thi Ngạo Tước, chỉ có điều nhìn từ bộ dáng khí vũ bất phàm đó, cô liền biết ngay anh nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng người đó là bạn trai của chị?
Nhìn cử động thân mật của hai người, cùng với vẻ mặt sóng nước chẳng xao của ba người bên cạnh, mối nghi ngờ trong lòng của cô liền càng thêm sâu sắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, tâm tư của cô hoàn toàn thoát khỏi chuyện nướng cá này, bỗng chốc thất thần dẫn đến lực đạo trên tay chếch đi, kết quả cây gỗ nắm chặt thẳng tắp chìm vào trong đống lửa trước mặt, phát ra tiếng vang \'tách tách\'.
"Này!" Tống Trí Kha bên cạnh thấy thế lập tức đi tới, đáng tiếc vẫn không kịp cứu vớt đầu cá cháy khét.
Sau khi Tô Man Ngưng nhìn thấy cá nướng bị cháy liền hoảng hốt, trên mặt tràn đầy xin lỗi, cô cúi đầu nói: "Xin lỗi."
"Không có gì, một con cá mà thôi, cô không có bị phỏng chứ." Nếu mang cô ra ngoài chơi, Tống Trí Kha liền có nghĩa vụ chăm sóc cô.
Màn đêm hoàn toàn thâm sâu, không biết sương mù bắt đầu xuất hiện từ nơi nào, tập trung ở chỗ ngọn núi, sương mù màu trắng sữa càng ngày càng đậm, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, cả ngọn núi đều bị một tầng lụa mỏng vây quanh.
Côn trùng mùa hè kêu trầm thấp ở trong buội rậm, ánh lửa trong màn đêm màu xanh đậm chiếu sáng nửa bầu trời.
Ăn cơm tối xong, sáu người ngồi vây quanh ở bên cạnh đống lửa trò chuyện, trên đất chung quanh tán loạn túi đồ ăn vặt và lon bia.
"Chúng ta đi chơi trò chơi đi." Thích Cảnh Nhân ôm gối nhàm chán đến sắp ngủ, "Đại mạo hiểm lời thật lòng."
Tần Thiếu Bạch châm chọc nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi đại mạo hiểm lời thật lòng."
Thích Cảnh Nhân nhìn anh một cái, không khách khí chút nào đánh trả: "Anh bao nhiều tuổi rồi mà còn ở nơi này chơi xếp chồng gỗ."
Cô chỉ chính là lon bia anh đang xếp chồng, từ tầng dưới chót nhiều nhất, càng lên trên thì ngày càng ít.
Trong này sợ rằng người không có hứng thú với trò chơi nhất chính là Thi Ngạo Tước, vừa rồi nói chuyện phiếm, anh vẫn đang ngồi nhắm mắt thư giãn, dù sao trên đỉnh núi không có tín hiệu, muốn dùng di động xem tin tức cũng không có cách nào.
"Dù sao nhàm chán, mọi người cùng nhau đến chơi, trên di động của tôi có phần mềm đại mạo hiểm lời thật lòng." Thích Cảnh Nhân nói.
"Chúng ta vừa vặn sáu người, đánh số từ một đến sáu, đợi tí nữa hệ thống lấy ngẫu nhiên số của ai thì ngày đó liền phải lựa chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm." Cô lấy điện thoại di động mở phần mềm ra, khi nhìn thấy Tống Trí Kha nhấc tay, tặng kèm thêm một câu, "Bất kỳ ai cũng không thể vắng mặt."
Bởi như vậy những người còn lại đều ngầm đồng ý rồi.
Mấy ván xuống lần lượt đều sẽ có người bị rút trúng, nhưng hệ thống cho ra vấn đề đều là hời hợt, hoàn toàn không nhấc nổi hào hứng, chỉ có Tô Cửu Y lấy ngẫu nhiên ra một đại mạo hiểm tương đối có tính khiêu chiến.
"Dọn dẹp tất cả bồn cầu trong nhà." Thích Cảnh Nhân nén cười đọc nội dung trên điện thoại di động.
Thi Ngạo Tước yên lặng bên cạnh nghe đến đó rốt cuộc liền có động tác, nhưng cũng chỉ là lạnh nhạt uống một ngụm bia, sau đó nói: "Vậy thì giao cho em rồi."
Bồn cầu nhà họ Thi có bao nhiêu? Trong phòng từng người giúp việc đều giống như ký túc xá đại học, có nhà vệ sinh và ban công độc lập, theo cô biết chỉ với nữ hầu đã có ba bốn mươi người ....
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tôi có thể chỉ lau phòng của anh thôi không?" Lo ngại Tô Man Ngưng đang ở đây, cô chỉ có thể tiến đến bên tai Thi Ngạo Tước nhỏ giọng nói.
"Có thể, nhưng còn phải làm theo chuyện khác." Trong giọng nói đè thấp còn có thể nghe ra ý cười cố ý của ông.
Nghe nói như thế, Tô Cửu Y phản xạ có điều kiện kéo ra khoảng cách với anh, sau đó che kín áo khoác trên người.
Thi Ngạo Tước lại nói một câu: "Tôi không có hứng thú với em."
"Hai người các người có thể đừng diễn *** nữa không." Hai người xì xào bàn tán dẫn tới bất mãn của Thích Cảnh Nhân.
Tống Trí Kha cực kỳ nhàm chán kéo cái cằm nói: "Đề mục trong phần mềm này đều thật không có tính khiêu chiến, chúng ta dứt khoát tự mình ra đề là được rồi."
"Đồng ý." Tần Thiếu Bạch tán thành.
"Vậy chúng ta chỉ đổ số là được rồi."
Sau khi sửa lại quy củ lần nữa, Thích Cảnh Nhân cũng không ngờ người đầu tiên trúng đạn lại là mình.
"Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?" Tô Cửu Y hỏi.
"Lời thật lòng, " Cô ấy cười ngồi xếp bằng xuống, "Tớ đảm bảo chưa bao giờ nói dối."
Tô Cửu Y hoài nghi liếc qua Tần Thiếu Bạch bên cạnh cô ấy, nét mặt của anh ta vẫn là bộ dạng sóng nước chẳng xao.
Đều nói buôn dưa lê là thiên phú của con người, cho nên Tô Cửu Y không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hỏi: "Anh trai cậu và Tần Thiếu Bạch đồng thời rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Điểm này vừa vặn có thể đánh giá tầm quan trọng của người nhà và người yêu đối với Thích Cảnh Nhân, Tô Cửu Y rất ít chơi loại trò chơi này, tự nhiên không biết nói đạo lý đơn giản *** nào, vẫn là xoay con ngươi một vòng mới hỏi.
"Hai người bọn họ đều biết bơi tại sao tớ phải cứu, " Cô ấy bình tĩnh trả lời, "Nhưng vấn đề này của cậu thật không có dinh dưỡng."
"Nếu phải cứu một người trong đó thì sao?" Tần Thiếu Bạch đánh vỡ nồi cát hỏi tới cùng.
Thích Cảnh Nhân không cần nghĩ ngợi nói: "Cứu anh trai tôi."
"Tại sao?" Tần Thiếu Bạch nghiêng thân đến nhìn cô, "Trả lời vấn đề này cho tốt."
"Chỉ có thể hỏi một vấn đề!" Thích Cảnh Nhân phản bác, "Tôi muốn đổ một lần nữa, chờ khi người tiếp theo là tôi thì anh lại hỏi đi."
Rất may mắn, cuối cùng lần này cô đổ trúng Thi Ngạo Tước.
Đây cũng là mục đích thực sự cô nghĩ muốn chơi cái trò chơi này.
Nhìn ra được Thi Ngạo Tước đối với Tô Cửu Y hoàn toàn không giống với cô gái khác, anh và Tần Thiếu Bạch quen biết lâu như vậy, Tần Thiếu Bạch từng nói qua anh rất ít để ý với một cô gái như vậy, tuy rằng không biết rốt cuộc anh là bởi vì đồng tình với thân thế của Tô Cửu Y hay là gì khác.
Cái trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm này có thể rất tốt để hỏi lên ý nghĩ trong lòng của Thi Ngạo Tước, dù anh chọn lời đại mạo hiểm cũng có thể để cho anh nói rõ với người ở hiện trường, cho nên vô luận như thế nào đều có thể thấy chơi vui.
"Con số là 6, " Thích Cảnh Nhân đưa màn hình điện thoại di động sáng cho Thi Ngạo Tước xem, cười xấu xa hỏi, "Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
"Lời thật lòng."
Thích Cảnh Nhân gọn gàng dứt khoát đơn giản *** mà hỏi thăm: "Tôi hỏi một vấn đề, anh có thích Tô Cửu Y hay không?"
Tô Cửu Y được nhắc đến tên, trong nháy mắt nhịp tim lỡ một nhịp đập, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề quấy nhiễu mình đã lâu lại bị dùng loại phương thức này nói ra vào lúc này, trong lòng của cô hoàn toàn chưa làm tốt bất kỳ chuẩn bị nào.
Không khí trầm muộn ép tới khiến người ta có chút không thở nổi, suy nghĩ trong lòng Tô Cửu Y lúc này trở thành nổ lớn tinh cầu giống như vườn thú.
Oanh oanh liệt liệt, cô giống như một người đặt mình trong ở sâu trong nước, hoàn toàn không thấy được người bên cạnh, thân thể dường như bị rót chì vào, giống như trở nên vô cùng trầm trọng.
Thân thể giống như không đúng lắm.
Ánh lửa loáng thoáng lờ mờ trước mắt trở nên hư ảo bồng bềnh, dưới chân giống như đạp bông hoàn toàn không dùng được chút sức lực nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc