Chọc Giận Bảo Bối - Chương 492

Tác giả: Hề Yên

Thi Ngạo Tước đi phòng sách trên lầu, đại khái là đi xử lý văn kiện rồi.
Tô Cửu Y vốn không muốn quấy rầy anh, nhưng sau khi trải qua sự kiện dị ứng lần trước, cô không dám quá sơ sót, vì vậy đi lên lầu.
Thi Ngạo Tước cố ý giữ cửa lại cho cô, Tô Cửu Y ghé vào bên cạnh cửa phòng sách nhìn ngó vào trong, nhìn thấy Thi Ngạo Tước đang hết sức chuyên chú ngồi ở trước bàn phê duyệt văn kiện.
"Cái kia ...." Cô nhỏ giọng mở miệng, "Quấy rầy một chút."
"Sao?" Anh hỏi.
"Anh có thích ăn đồ ngọt không?" Cô hỏi.
"Tàm tạm." Anh cúi đầu trả lời.
"Vậy anh có thể tiếp nhận bao nhiêu lượng ngọt, anh có thể tiếp nhận bánh ngọt không?" Lại nói trước đó ở trên bữa tiệc, chưa bao giờ thấy anh động đến món điểm tâm nào trên bàn, có lẽ là không quá ưa thích đi.
"Có thể." Anh lật một trang văn kiện, tầm mắt vẫn ở trên bàn, từ đầu đến cuối đều không có ngước nhìn.
"Anh không có bị dị ứng với đồ ngọt chứ?" Cô lại hỏi một câu.
"Không biết."
"Được rồi!"
Tô Cửu Y đống cửa phòng sách đi xuống lầu, Thi Ngạo Tước ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm.
Anh cũng không biết gần đây sao lại như vậy, lúc nào cũng làm trái ý nguyện của mình.
Lần trước cô hỏi anh làm cá được không, tuy rằng anh muốn phản đối ngay từ đầu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô, liền không đành lòng nói lời từ chối ra miệng.
Quên mình dị ứng với cá gì đó, đều là lừa gạt cô.
Lần này cũng là như vậy, thật ra anh rất ít ăn đồ ngọt, không thể nói là không thích, chỉ là không thích loại cảm giác ngọt đến chán ngấy.
Bất quá anh biết Tô Cửu Y xưa nay thích đồ ngọt, tuy rằng cho tới bây giờ cô chưa từng đề cập qua, nhưng anh cũng biết mỗi lần cô đều sẽ đến trên bàn vui vẻ chọn món điểm tâm ngọt để ăn, hơn nữa lần trước anh cũng nhìn thấy quyển sách cô để ở trong phòng bếp kia, về cơ bản đều là về phương pháp làm món điểm tâm ngọt.
Nếu cô thích đồ ngọt, hơn nữa cảm xúc dâng trào làm món điểm tâm ngọt cho anh, anh thật sự là không có lý do cự tuyệt.
Anh biết Tô Cửu Y rất thiếu thốn cảm giác an toàn, hơn nữa còn rất là tự ti, ở trong thế giới của cô dường như nhận định mình sẽ không được người khác thưởng thức, có thể là hoàn cảnh cuộc sống của cô khiến cô mất đi loại tự tin này, khiến cô cảm thấy trong cuộc sống của mình đều là âm u không có ánh mặt trời.
Anh nhìn ra được quan tâm và coi thường của cô với người bình thường. Quan tâm là ở trong lòng lương thiện của cô, coi thường là vì từ đáy lòng cô không tin bất kỳ ai trên thế giới.
Xưa nay Thi Ngạo Tước không phải là người theo chủ nghĩa hòa bình thích giúp người làm niềm vui, bất quá dưới đáy lòng anh hy vọng Tô Cửu Y có thể rộng mở nội tâm của mình, vui vẻ chân chính.
Buổi trưa, Tô Cửu Y bưng toàn bộ món điểm tâm ngọt lên bàn ăn, sau đó mới gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.
Tuy rằng trên bàn cơm chỉ có một chút món điểm tâm ngọt, nhưng cũng đủ lấp đầy bụng hai người bọn họ.
"Nhìn có vẻ không tệ." Thi Ngạo Tước đánh giá khách quan.
"Anh nhanh nếm thử canh nấm tuyết hạt sen đi, tôi bỏ thêm đường." Cô kéo cái cằm vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Tầm mắt Thi Ngạo Tước chuyển từ đồ ăn đến trên canh trước mặt, nắm tuyết trắng nõn nhìn có vẻ rất ngon miệng, anh cầm lấy thìa nếm thử một ngụm.
"Thế nào, như thế nào?" Đôi mắt Tô Cửu Y lấp lánh, giống y như vẻ mặt làm cá cho anh ăn lúc trước.
Cô cũng không có bỏ quá nhiều đường, dù cho khẩu vị không có ngon miệng như trong nhà hàng cao cấp, nhưng đối với Tô Cửu Y mới vào nhà tranh mà nói, nấu canh được như vậy đã rất không tồi.
"Không tệ." Anh mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Vậy anh nếm thử những thứ khác xem."
"Ừ."
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước ăn rất hài lòng, Tô Cửu Y do dự một chút, bắt đầu lớn mật đưa ra yêu cầu của mình: "Buổi chiều tôi có thể đi ra ngoài không?"
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, nâng lông mày lên: "Đi đâu?"
"Hẹn với một người bạn muốn cùng đi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn." Cô nói.
"Bạn nào?" Theo anh biết người bạn duy nhất của cô chính là Thích Cảnh Nhân, anh thật đúng là chưa có nghe cô nói về người bạn nào khác.
"Một chuyên gia mỹ thực, chính là tác giả của sách đồ ngọt tôi dùng." Cô giải thích.
"Em quen biết chuyên gia mỹ thực khi nào...."
"Vào vũ hội hóa trang lần trước, " Cô nhớ lại một chút, lúc ấy khi đứng bên cửa sổ, Thi Ngạo Tước hẳn là cũng nhìn thấy Dạ Hàn bên cạnh cô mới đúng.
Hóa ra là người đàn ông kia.
Thi Ngạo Tước cau mày lại, anh thật đúng là chưa từng chú ý qua tác giả sách đồ ngọt cô yêu thích không buông tay là ai, anh thấy gần đây mỗi ngày cô đều cầm lấy quyển sách kia lật xem, còn tưởng rằng cô chỉ thích đơn thuần quyển sách kia, hiện tại xem ra cũng không có đơn giản giống như anh nghĩ vậy.
"Không cho phép đi." Anh lạnh giọng từ chối.
"Tại sao?" Cô bất mãn hỏi.
Nhìn thấy cô nhíu nhíu mày, giọng nói Thi Ngạo Tước lại lạnh như băng thêm vài phần: "Không vì cái gì cả."
"Nhưng mà .... Hôm nay là thời gian ngày nghỉ, anh không có quyền can thiệp chuyện của tôi."
Quả thật như thế.
Trong thời gian nghỉ ông chủ không có quyền lợi hạn chế hoạt động của nhân viên, Tô Cửu Y là vì không muốn về nhà họ Tô cho nên mới quyết định ở lại nhà họ Thi.
Thi Ngạo Tước nhẹ liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu uống canh, không có nói nữa.
"Vậy quyết định như vậy đi." Tô Cửu Y để đũa xuống xoay người muốn đi, kết quả vừa đi tới ngưỡng cửa, đã bị mấy vệ sĩ tận tụy với công việc ở cửa ngăn lại.
Tô Cửu Y cực kỳ tức giận, xoay người lại lớn tiếng hạch hỏi anh: "Trong thủ tục nhân viên cũng không có nói còn phải nghe theo an bài của ông chủ trong thời gian nghỉ!"
"Em không phải nhân viên bình thường." Anh không nhanh không chậm mở miệng.
Nghe nói như thế, Tô Cửu Y kinh ngạc sững sờ nguyên tại chỗ, không rõ ý tứ những lời này của anh.
"Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm." Anh đưa lưng về phía cô, không thấy được biểu cảm trên mặt của cô, chỉ là trình bày một phần nguyên nhân mình không cho cô đi ra ngoài.
Hóa ra là như vậy.
Tô Cửu Y hít mũi một cái, có chút mất mát.
Lúc nghe được Thi Ngạo Tước nói cô cũng không phải nhân viên bình thường, cô vẫn có vài phần vui vẻ, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, cảm giác mất mác theo nhau đến.
Thì ra chỉ là vì suy nghĩ cho an toàn của cô, bởi vì anh đã từng đáp ứng cô không để cô cuốn vào chuyện này, sẽ cố gắng bảo vệ cô chu toàn, cho nên hiện tại mới có thể bởi vì chuyện bên ngoài quá hỗn loạn nên không để cô đi ra ngoài.
Cô lại tự mình đa tình lần nữa.
Tô Cửu Y điều chỉnh trạng thái của mình một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Không phải vệ sĩ của anh rất lợi hại ư? Bằng không, để cho bọn họ đi theo tôi đi."
Thi Ngạo Tước trầm mặc không nói gì.
"Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy không cần phải để đám vệ sĩ của anh tốn sức mệt mỏi ở trên người tôi, vậy thì tôi không nói gì nữa, anh cũng không cần để ý đến nữa, dù sao Tước thiếu thần thông quảng đại như vậy, cũng không thiếu một manh mối như tôi." Tô Cửu Y lạnh nhạt nói.
Thi Ngạo Tước để thìa xuống, đứng dậy, anh đi từng bước một về phía Tô Cửu Y, sắc mặt vô cùng thâm trầm, trong con ngươi cũng là một mảnh âm u.
Tô Cửu Y không sợ hãi chút nào nhìn thẳng mắt của anh, cũng không có ý định lui lại.
Lại là loại vẻ mặt này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc