Chọc Giận Bảo Bối - Chương 490

Tác giả: Hề Yên

Sau khi mở cửa phòng, thấy cái ghế cô từng ngồi qua vẫn còn đặt ở nơi đó, nhìn có chút đột ngột, sau đó cô nhún vai nâng ghế lên, dời nó về vị trí cũ của mình.
Phòng thử quần áo của Thi Ngạo Tước vẫn như lần đầu tiên anh mở ra, bên trong rất lớn, nhưng bình thường quần áo đàn ông sẽ ít hơn phụ nữ, cho nên so sánh với tủ quần áo của Thích Cảnh Nhân, phòng của anh vẫn nhỏ hơn một nửa.
Có ngăn tủ đặc biệt để cà vạt, còn ngăn tủ lớn đựng ví tiền.
Phần lớn âu phục của Thi Ngạo Tước đều là ba loại màu sắc đen xám trắng, ngay cả màu tím đậm có chút u buồn cũng chưa từng thấy anh mặc qua, cho nên những thứ âu phục đó đều cất ở đáy tủ nha! Hay là nói Thi Ngạo Tước thật sự là có tiền mà không có chỗ xài?
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, suy tư một chút vẫn là lấy ra mấy bộ âu phục anh thường mặc ra, bày ra ở trên bàn.
Loại chuyện ủi quần áo giúp người ta này cô cũng chỉ từng thấy ở tiệm giặt quần áo và trong tiệm may, bản thân ngược lại chưa từng làm thử. Nhưng không phải tục ngữ nói chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy mà, cô có dáng có vẻ học là được rồi.
Cô cẩn thân từng ly từng tí trải âu phục chỉnh tề, sau đó cắm đầu dây điện bàn ủi vào ổ điện, ấn mở ra xem xét, nhớ lại bộ dáng ủi quần áo mình từng thấy tiệm giặt quần áo, đặt ủi điện lên âu phục, chậm rãi chuyển dời xuống phía dưới, nơi bàn ủi điện tiếp xúc với âu phục toát lên hơi nóng.
Nhìn ra Ngạo Tước đại khái là một ngày sẽ đổi quần áo một lần, sau khi cô ủi hết mấy bộ anh mặc gần đây, lại chạy đến trong phòng ngủ chính đi tìm quần áo cũ mặc vào hôm qua.
Bộ âu phục mặc trong vũ hội hóa trang kia treo lẻ loi hiu quạnh ở trên giá áo bên ngoài, xem ra nữ hầu phụ trách giặt quần áo lười biếng vẫn chưa đến lấy.
Cô sẽ không giặt âu phục, nhưng áo sơmi bình thường vẫn có thể giặt. Cô thả nhẹ động tác lấy áo sơ mi xuống, sau đó đi đến phòng tắm tìm chậu mở nước.
Tính ra trong phòng của anh, số lần cô tới tới lui lui nhiều nhất chính là phòng tắm, tình cảnh anh dị ứng phát sốt lần trước vẫn còn rõ như ban ngày, nhớ khi đó cô rất lo lắng, nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể giúp anh hạ sốt, cả phòng tắm đều bị cô làm lộn xộn lung tung.
Bất quá trong phòng tắm của anh giống như thật không có mấy thứ như xà phòng giặt quần áo, suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao người ta là thiếu gia có tiền, tổng giám đốc sạch sẽ diễm lệ, sao trong phòng tắm lại có thể đặt thứ xà phòng giặt quần áo này.
Sau khi cô ngâm áo sơ mi vào nước liền cẩn thận *** một lần, sau đó do dự có nên đi phòng giặt quần áo tìm một chút xà phòng giặt quần áo hay không.
Ở nơi này công việc đều là tách ra, giống như Tô Cửu Y, đại đa số công việc của cô đều là tưới hoa cắt tỉa hoa cỏ cây cối, quét dọn gian phòng, đương nhiên nơi này còn có nữ hầu phụ trách giặt quần áo, có nữ hầu phụ trách thu quần áo, có nữ hầu phụ trách rửa sạch đồ ăn vân vân.
Cô vẫn chưa có làm quen với phòng giặt quần áo, dù sao bình thường loại chuyện giặt quần áo này đều có nữ hầu đặc biệt phụ trách, kể cả quần áo của những người giúp việc và bảo an như bọn họ, đều cũng có người chỉ định đi thu từng phòng, sau đó giặt chung.
Nhưng cô lại nói không nên ra rốt cuộc mình muốn xà phòng giặt quần áo làm cái gì, dù sao cũng không thể nói muốn giặt quần áo cho ông chủ, nếu như nói ra, chắc hẳn cũng sẽ bị loan truyền bậy.
Sau khi do dự vài phút, cô vẫn là vẫy khô tay đi đến phòng giặt quần áo.
Cũng may ở đó gặp phải mấy nữ hầu thu quần áo vào mấy ngày hôm trước, thuận lợi lấy được một gói xà phòng giặt quần áo.
Thật ra người thiện lương đều sẽ được hồi báo tốt, ví dụ như ngày đó Tô Cửu Y gặp phải nữ hầu này trên hành lang, chỉ còn một mình cô ấy khó khăn đẩy xe trên hành lang, cô vừa vặn làm xong công việc của mình, đang rảnh rỗi nhàm chán, liền giúp cô ấy thu quần áo bẩn của cả tầng lầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cho nên hiện tại xà phòng giặt quần áo này chính là báo đáp của nữ hầu đó với cô, còn giảm bớt cho cô không ít phiền phức.
Mùa hè đưa tay ngâm mình ở trong nước lạnh rất thoải mái, Tô Cửu Y lưu luyến lấy tay ra từ trong nước, sau đó vắt khô áo sơmi.
Vấn đề lại tới rồi, phải phơi áo sơ mi này ở đâu?
Cầm áo sơmi đi ra khỏi phòng tắm, cô quan sát ban công trong phòng một chút, bên ngoài đặt một cây xào dùng để phơi đồ, mặc dù có dáng vẻ để phơi quần áo, nhưng phía trên cũng không có treo bất cứ vật gì.
Nghĩ đến mấy lần trước cô đi đến gian phòng của Thi Ngạo Tước cũng là như thế, chắc hẳn cây treo đồ này với anh mà nói chính là một cách trang trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Sau khi cầm áo sơ mi suy nghĩ một lát, cô quyết định vẫn là cầm quần áo treo ở trong phòng của mình.
Dù sao chuyện mình vụng trộm ủi quần áo và giặt áo sơmi cho anh cũng không thể để cho anh phát hiện.
Tô Cửu Y dọn dẹp trong phòng sạch sẽ, sau đó nắm xà phòng giặt quần áo, nghĩ tìm một chỗ giấu đi, nhìn quanh cả gian phòng tắm một chút, cuối cùng vẫn quyết định mang nó trở về gian phòng của mình.
Bàn ủi, xà phòng giặt quần áo, áo sơmi.
Cô nghĩ đến làm sao mới có thể mang những vật này về.
Xà phòng giặt quần áo là một thùng rất lớn, tương đối nặng, bàn ủi lại là vật thể không có quy tắc, nếu như dùng cánh tay ôm nhất định sẽ rơi, hơn nữa phía trên áo sơmi còn thấm nước, không thể để cho nó cách bàn ủi quá gần
Sau khi trầm tư vài giây, cô trước đem nhét xà phòng quần áo vào trong *** mình, sau đó treo áo sơ mi ở trên tay kia, cuối cùng nâng bàn ủi lên. Như vậy miễn miễn cường cường còn có thể bảo trì được thân thể thăng bằng.
Cô ngâm nga bài hát cất bước đi tới cửa, tâm tình rất tốt, lúc vừa muốn kéo cửa ra, cửa đã bị người mở ra từ bên ngoài.
Một ngày hai lần gặp mặt ở cùng một chỗ với người không nên xuất hiện ở trong thời gian này, Tô Cửu Y cảm thấy thật là bất hạnh.
Thi Ngạo Tước đứng ở ngưỡng cửa nắm tay cầm cửa nhíu mày nhìn cô, nhìn đến trong lòng Tô Cửu Y sợ hãi một trận, sau một lát, anh lại rơi tầm mắt xuống trên tay của cô, Tô Cửu Y hoảng hồn, liền vội cúi đầu nhìn nhìn những vật ôm trong tay mình, theo bản năng liền giấu sau lưng.
Xà phòng giặt quần áo trong *** "rầm" một tiếng rớt xuống, cuối cùng đập vào phía trên chân cô.
"A!" Đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến cô hét to một tiếng theo bản năng, căng chau hai hàng lông mày lại cúi đầu quan sát chân của mình một chút.
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày, cúi người tiến lên lấy xà phòng giặt quần áo ra, ném qua một bên.
"Sao em từ sáng đến tối đều gây khó dễ với chân mình thế." Anh nén giận nói.
Đau đớn kịch liệt khiến trong giọng nói của Tô Cửu Y đều kèm theo tiếng nức nở: "Sao anh từ sáng đến tối đều đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào chứ."
Nhận lấy bàn ủi trên tay cô thả trên mặt đất, sau đó ném áo sơ mi giặt ẩm ướt qua một bên, Thi Ngạo Tước xoay ngang bế cô lên, sau đó đi vào phòng ngủ chính.
Tô Cửu Y trông thấy áo sơmi nhọc công khổ sở giặt giũ bị anh tùy ý ném đi, cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu nhỏ máu rồi.
"Này! Tôi không dễ gì giặt áo sơ mi sạch sẽ!" Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cực kỳ giống một tiểu oán phụ oán giận bạn trai không quý trọng thành quả lao động của mình.
"Em giặt?" Thi Ngạo Tước đặt cô ở trên giường của mình, nhìn chằm chằm mắt của cô, ánh mắt nóng rực.
Tô Cửu Y bị anh nhìn đỏ mặt một trận, đầu tựa vào trong đầu gối.
Thi Ngạo Tước nâng chân của cô lên, nhẹ nhàng cởi dép lê cô mang qua. Bàn chân bị nện sưng tím một khối, anh nhẹ nhàng ấn ấn, khiến cho Tô Cửu Y "ưm" một tiếng hít một hơi khí lạnh.
"Rất đau?" Anh hỏi.
Tô Cửu Y ôm gối, cắn răng lắc lắc đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc