Chọc Giận Bảo Bối - Chương 478

Tác giả: Hề Yên

Nhưng ngay khi cô vừa mới di chuyển bắt lấy cái ly, tay có chút bất lực không có nắm chặt cái ly, trơn tuột ra từ lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Cái ly không có vỡ, chỉ là ẩm ướt một mảnh thảm sàn.
Tô Cửu Y có chút luống cuống nhìn cái ly trên mặt đất, lại liếc trộm Thi Ngạo Tước một chút.
Thi Ngạo Tước dựng thẳng mày kiếm lên, sau đó đứng dậy, lại cầm lấy cái ly trên mặt bàn, rót nước ấm.
Anh bước đi đến trước mặt của cô, sau đó ngồi ở đầu giường, một tay vịn lưng của cô, một tay bưng ly nước chậm rãi mớm nước cho cô.
Tô Cửu Y vừa uống nước vừa lén lút liếc về phía anh, có thể là lần đầu tiên đút người khác uống nước, động tác Thi Ngạo Tước rất là cẩn thận, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhìn kỹ Tô Cửu Y uống xong cả ly nước.
Tô Cửu Y cảm thấy mặt mình thật sự là càng ngày càng nóng rồi.
"Đã xin phép nghỉ cho em, sốt cũng lui, ngủ suốt buổi chiều là được, sẽ có người qua đây đo nhiệt độ giúp em." Nói xong, anh cầm lấy áo khoác âu phục trên giá áo.
"Anh muốn ra ngoài à?" Sau khi nói xong câu đó, Tô Cửu Y mới nhận ra mình hoàn toàn chính là nói nhảm.
"Ừ," Anh trả lời nói, "Có người sẽ đến đưa cơm trưa."
Tô Cửu Y gật gật đầu, sau đó cô đột nhiên phản ứng kịp lời anh vừa nói.
Gì!? Có người đến đưa cơm trưa, nói cách khác nữ hầu bên ngoài đều biết cô ở gian phòng Thi Ngạo Tước!
Cô đã trở về như thế nào....
Có phải là Thi Ngạo Tước ôm vào không, nói như vậy không phải tất cả mọi người đều thấy được rồi sao, lời đồn nhảm truyền bá nhanh như vậy, hiện tại sợ rằng tuyến buôn dưa lê bên ngoài sắp nổ tung rồi....
Tô Cửu Y nghĩ như vậy, trong đầu hiện ra Thi Ngạo Tước ôm cô kiểu công chúa vào hiện trường .... Mặt cô thật sự là càng lúc càng đỏ.
Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ liền có người đến đưa bữa ăn sáng, hơn nữa còn là nữ hầu có quan hệ tốt với cô.
"Cửu Y, cô không sao chứ?" Nữ hầu Trần Thiến để bàn ăn tới trên bàn bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu đáp lại cô ấy một nụ cười tươi tắn: "Đã bớt nóng, không có gì đáng ngại nữa."
"Vậy được rồi, cô không biết lúc cô ngồi xe Tước thiếu trở lại, mặt đỏ bừng một mảnh, sau đó có một cô gái một đường đỡ lấy cô, trực tiếp chạy đến gian phòng Tước thiếu." Trần Thiến nói.
A ....
Đại não Tô Cửu Y tắt máy ba giây đồng hồ, là Thích Cảnh Nhân đỡ cô vào?
"Cô gái kia là bạn của cô đi, tôi còn nghe thấy Tước thiếu cau mày có chút nổi giận, nói cô gái đó đưa cô trở về phòng của mình, nhưng sau khi cô gái kia đi ra từ trong phòng Tước thiếu, vỗ vỗ tay tỏ vẻ không làm, trừ phi Tước thiếu tự mình ôm cô đi qua."
Đây rõ ràng chính là đoạt kéo dây tơ hồng mà.
"Cô ấy còn nói nếu không chăm sóc cậu thật tốt, liền gọi điện thoại cho mẹ Tước thiếu gì đó.... Chỉ là lúc tất cả mọi người đang nghị luận chuyện này, tôi không có nghe rõ lời nói phía sau của cô ấy."
Mới vừa rồi Tô Cửu Y còn cho rằng Thi Ngạo Tước bưng nước cho cô, lại dặn dò người đưa cơm cho cô, có nghĩa là anh không giận cô, không ngờ là Thích Cảnh Nhân mang mẹ Thi Ngạo Tước ra, bắt buộc anh chăm sóc mình ....
Thật sự là tự mình đa tình.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, nhỏ giọng thở dài một hơi.
"Nhưng cô vẫn là may mắn, giường Tước thiếu ngủ tốt không?"
Tô Cửu Y bĩu môi, cô đã qua cơn sốt, làm sao có thể thể nghiệm được cảm giác giường cô ngủ chứ, nhưng hiện tại ngược lại khôi phục một chút ý thức, cảm giác muốn thoải mái hơn giường của cô rất nhiều.
"Quản sự cho cô nghỉ một ngày, bà ấy nói cô là ngồi cạnh cửa ra vào ngủ cả đêm mới có thể cảm lạnh phát sốt, sao cô lại ngồi xổm ở bên ngoài chứ?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Quên mang chìa khóa, điện thoại lại tắt máy."
"Vậy sau này cô có thể đi tìm tôi, thật ra tôi khó ngủ, cô gõ cửa tôi liền nghe thấy." Trần Thiến cười nói.
Tô Cửu Y cảm thấy trái tim ấm áp, hiện tại cô rời khỏi xã hội quý tộc cao cao tại thượng đó, đi đến "Nhân gian" dân chúng nghèo khổ làm việc lặt vặt, lúc trước bị người cười nhạo, sau đó lại gặp mặt không ít người tốt bụng.
Ví dụ như Thích Cảnh Nhân, lúc ở Ciaos cùng mình cười vui, cùng châm chọc cùng nhau đùa giỡn, hiện tại lại là Trần Thiến, chỉ là một cô hầu gái bình thường, nhưng lại có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Thật ra cuộc sống cũng rất là tuyệt vời.
*
Chuyện Triệu Nhậm - tổng giám đốc tập đoàn Green bị người bắn ૮ɦếƭ vào rạng sáng dẫn tới một trận náo động trong thương giới.
Sáng sớm, cha Tống liền vội vã tiến đến công ty, Tống Trí Kha ngáp nhìn tờ báo góc bàn, nửa đêm tối hôm qua anh bị một cuộc điện thoại nói xâm nhập máy giám sát của một tiểu khu nào đó, tuy rằng mệt muốn ૮ɦếƭ nhưng cũng không có chậm trễ, chỉ là lúc xóa bỏ ghi chép, đột nhiên bắn ra một khung vuông.
Chỉ là một khung vuông, cũng không có "Xác định" và "Hủy bỏ", hơn nữa ký hiệu phía trên cũng là ký hiệu anh xem không hiểu.
Cũng không phải số hiệu soạn chương trình dùng tới, nhìn có vẻ như là ngôn ngữ quốc gia khác.
Anh đang định dùng di động chụp lấy, chờ sau này nghiên cứu, Tần Thiếu Bạch lại gọi điện thoại nói muốn xem xét bản ghi chép máy giám sát của cửa khác tiểu khu, lúc anh đang định mở cửa sổ khác ra xâm nhập, khung vuông kia lại biến mất không thấy nữa.
Sau đó anh phát hiện máy giám sát cửa đó cũng bị người động tay chân, dấu vết giống y như trong phòng quan sát Ciaos lần trước.
Chẳng lẽ đây là do ngôn ngữ kỳ quái kia gây ra?
Tống Trí Kha ngửa đầu uống xong sữa tươi trong ly, lúc nhìn thấy người chứng kiến tiểu thư Q trên báo chí, hơi nhoẻn môi cười, đứng dậy định trở về phòng ngủ bù, dự trữ tinh lực tới đón tiếp một trận ác chiến có thể xuất hiện sau đó.
Buổi họp báo tin tức.
"Triệu chủ tịch, ngài có thể phát biểu một chút cái nhìn với chuyện con trai bị bắn ૮ɦếƭ không?" Một người phóng viên trong đó cầm microphone hướng về phía cha của Triệu Nhậm.
"Có người nói là các người chọc phải tổ chức không hợp pháp mới có thể gặp chuyện như vậy, xin hỏi có thật không?"
"Có phải là hạng mục các người sắp triển khai chọc phải tổ chức bí mật gì đó, xin trả lời một chút được không?"
Cha Tống đứng ở sau sân khấu họp báo của tập đoàn Green lắc lắc đầu, nhìn thấy rõ cha Triệu vẫn chưa đi ra từ trong bi thống, đối mặt với các vấn đề của phóng viên, ông chỉ có thể lựa chọn im lặng, không thể nào nói được.
Sáng sớm lúc nhận được điện thoại của cảnh sát ở trên đường phố, ông rất sửng sốt, mẹ Triệu tái phát bệnh tim tại chỗ được đưa vào bệnh viện, chứng khoán thị trường tập đoàn Green điên cuồng rơi xuống, bên ngoài đủ loại cách nói, ông chỉ có thể đồng ý luật sư trước triệu mở họp báo ký giả.
"Chuyện lần này đối với giới kinh doanh mà nói, xem như tẩy trừ quy mô nhỏ, dù sao dự án hợp tác Triệu Nhậm nói thành cũng không ít, cậu ta bị giết hại, những người hợp tác kia nhất định sẽ rục rịch ngóc đầu dậy." Tô Trấn Hùng hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói.
"Theo tôi được biết, chú em hẳn là cũng có một hợp tác dự án với cậu ta đúng không." Cha Tống cười nói.
"Đúng vậy, hiện tại cổ phần tất cả hạng mục với Green đều ngã ở đây, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn hạng mục kia cũng không thu vào được gì."
"Triệu Nhậm - đứa nhỏ này bình thường rất đàng hoàng, ông cảm thấy cậu ta sẽ chọc đến ai chứ?"
Tiêu Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình cười nói: "Bác Tô, không nên bị người ngoài mặt mê hoặc, xã hội bây giờ có mấy người không phải ngoài mặt một bộ sau lưng một bộ chứ."
"Ừ, " Cha Tống gật đầu, "Tôi đồng ý quan điểm của Tiêu Thần."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc