Chọc Giận Bảo Bối - Chương 475

Tác giả: Hề Yên

Thi Ngạo Tước đi ở phía trước ấn thang máy xuống, Tô Cửu Y đứng ở bên cạnh anh, suy nghĩ rốt cuộc mình nói xin lỗi như thế nào mới có thể bày tỏ thành ý.
Cô lớn như vậy, nhưng rất ít nói xin lỗi với người khác, cô không phải là loại người gây chuyện sinh sự, hơn nữa đại đa số cãi vã đánh nhau đều là người khác trêu chọc cô, hai chữ "Xin lỗi" này hoàn toàn không thường xuất hiện ở trong tự điển của cô.
Khi thang máy xuống đến, cô không kịp suy nghĩ cũng theo anh đi vào, hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trong thang máy với anh lần trước.
"Đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Thi Ngạo Tước đột nhiên vang lên, lạnh như băng đến cực điểm.
Tô Cửu Y giật mình một chút, đối mặt với vấn đề đột ngột xuất hiện của Thi Ngạo Tước, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, chính ngay lúc này mặt của cô bị anh xoay qua, ngay sau đó, một cổ hơi thở ấm áp nghiêm nghiêm thật thật phủ xuống.
Nụ hôn của anh mang theo cảm xúc chiếm đoạt và trừng phạt, bá đạo cạy cánh môi của cô, điên cuồng mà càn quét khắp mỗi ngõ ngách ở trong miệng cô.
Tô Cửu Y ngẩn người, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mặc cho anh tùy ý đòi hỏi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thang máy rất nhanh liền đến được tầng lầu gian phòng của Thi Ngạo Tước, sau một tiếng "Đinh", cửa thang máy từ từ mở ra, Thi Ngạo Tước mới rời khỏi cánh môi của cô.
Tô Cửu Y đỏ mặt nhìn anh, cứ thế kinh ngạc đứng tại chỗ.
Từ vừa rồi đến hiện tại rõ ràng chỉ chưa tới nửa phút, nhưng cô lại cảm giác thời gian dường như dài dằng dặc như qua một thế kỷ.
Đối mặt với nụ hôn đột ngột xuất hiện của anh, cô giống như mất đi tất cả năng lực suy nghĩ.
Thi Ngạo Tước buông trói buộc với cô ra, sau đó xoay người liền rời khỏi thang máy, không có để lại lời nào, chỉ còn mỗi Tô Cửu Y hô hấp hỗn loạn đứng ở bên trong.
Nhìn bóng dáng cao to của anh dần dần thu nhỏ theo cửa thang máy đóng lại, dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất.
Tô Cửu Y dựa trên tường sắt thang máy, tiêu hóa sự thật cô bị Thi Ngạo Tước hôn vào lúc thanh tỉnh.
Còn nhớ khi còn bé cô xem truyện cổ tích, mẹ nói cho cô biết, hôn là động tác đại biểu cho hai người thật lòng yêu thương nhau, đây là biểu đạt tình yêu với người mình yêu.
Nhưng nụ hôn của Thi Ngạo Tước rõ ràng mang theo tức giận, giống như là một loại thúc giục với một người phạm sai lầm.
Huống chi sao anh có thể thích cô.
Tô Cửu Y đần độn bước ra thang máy, lúc sờ sờ túi tiền muốn lấy cái chìa khóa ra mới phát hiện, trên người mình còn đang mặc đồ đồng phục Ciaos, mà quần áo mình mặc đi lúc trước vẫn đang trong tủ quầy của cô, cái chìa khóa cũng ở trong túi áo bộ quần áo đó.
Vẻ mặt cô thất bại ngồi xổm trước cửa phòng, thầm nghĩ quả nhiên không nên chọc giận Thi Ngạo Tước, hiện tại ngay cả trời cao cũng đang trừng phạt mình.
Lúc này điện thoại "Tích tích" vang lên, là tiếng nhắc nhở lượng điện quá thấp, Tô Cửu Y lấy điện thoại di động ra, phát hiện màn hình đã ngầm hạ đi hơn phân nửa, lượng điện hiển thị chỉ còn mỗi 5% cuối cùng, hơn nữa lập tức liền có xu thế tắt máy.
Lúc thời khắc quan trọng, đến cả điện thoại cũng muốn bãi công?
Thật sự là ứng với câu nói kia: Người một khi không may thì chuyện gì cũng không suôn sẻ.
Cô tính toán dùng lượng điện cuối cùng gọi điện thoại cho nữ hầu có quan hệ tốt với mình, nhưng đúng lúc gọi qua đối phương vẫn luôn không bắt máy, điện thoại liền tối đen lại.
Chìa khóa gian phòng nữ hầu chỉ có chỗ quản sự mới có, nhưng hiện tại đã sắp đến 12h.
Quản sự vì ngày hôm sau có thể có tinh thần dư thừa giám sát nhóm nữ hầu làm việc, cho nên xưa nay đều ngủ cực kỳ sớm, vả lại với bộ dáng khí thế hung hăng bình thường của bà ta, Tô Cửu Y cũng không có can đảm đi tìm bà ta xin chìa khóa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện, nghĩ có nên cố gắng gõ mở cửa phòng một nữ hầu khác hay không, không chừng đối phương sẽ đồng ý để cô ở một đêm.
Cô đứng dậy, nheo mắt nhìn nhìn trong khe cửa, bên trong một mảnh tối đen, có lẽ là tắt đèn rồi.
Tô Cửu Y nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, cũng không có trả lời.
Dù sao quấy nhiễu đến người khác ngủ cũng rất không lễ phép.
Trong phòng không có bất kỳ đáp lại, có lẽ đối phương đã ngủ rồi.
Tô Cửu Y thu tay về, một lần nữa lui trở về bên ngoài gian phòng của mình.
Trong phòng khách mở điều hòa nhiệt độ có chút thấp, kéo nhiệt độ hành lang xuống, cộng thêm nhiệt độ buổi tối sẽ hạ, Tô Cửu Y cảm thấy có chút lạnh.
Cô rụt rụt cánh tay, dựa vào cửa phòng ngồi xổm xuống, ôm gối, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đèn lưu ly xinh đẹp trong phòng khách.
Đến khi cơn buồn ngủ cô đến, cuối cùng ngăn cản không nổi, cô vùi mặt ở trong đầu gối, ngủ thiếp đi.
Mà cũng cùng thời gian đó, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân vẫn chưa có từ bỏ, hai người một đường đi theo xe của Triệu Nhậm, đến một tiểu khu dân cư, sau khi vượt qua mấy đường phố, hai người nhìn thấy anh ta đi xuông xe, sau đó khóa xe bước lên bậc thang.
"Anh từng đi tới nhà anh ta, cũng không phải cái tiểu khu này." Tần Thiếu Bạch nói.
"Chúng ta còn theo sau không?" Thích Cảnh Nhân hỏi.
Tần Thiếu Bạch quan sát tầng lầu đối diện một chút, phòng khách nơi này hoàn toàn đều ở trước lầu, sau lầu là phòng ngủ, cho nên nói nếu như dùng ống nhòm, vừa dễ dàng nhìn thấy tình huống phòng khách ở tòa lầu đối diện.
"Đi thôi." Anh lấy ống nhòm từ trong rương đặt ở ghế sau xe.
Hai người chạy bộ đi lên mái nhà tầng lầu đối diện, Thích Cảnh Nhân lấy kẹp tóc nhỏ trên đầu ra cạy mở cửa sân thượng.
"Không ngờ em còn có chút tài năng này, cũng không cần anh dùng chân đạp nữa." Tần Thiếu Bạch cười nói.
Thích Cảnh Nhân liếc trắng mắt nhìn anh, nói: "Anh không biết còn nhiều lắm."
"Vừa rồi tôi quan sát một chút, trong tòa nhà này có camera giám sát, sáng mai nhớ tìm người xóa bỏ ghi chép giám sát một chút." Cô nhắc nhở.
Tần Thiếu Bạch trả lời: "Biết."
Đúng như hai người đoán trước, Triệu Nhậm tiến vào trong phòng khách một ngôi nhà trang hoàng tinh tế, chủ nhà đứng ở ngưỡng cửa nghênh đón anh ta, hai người nắm tay rất thân thiết, sau khi chủ nhà lại gọi anh ta đến ngồi trên ghế sofa, sau đó châm trà cho anh ta.
Chủ nhà đưa lưng về phía Tần Thiếu Bạch, hoàn toàn không phán đoán ra thân phận của người này.
"Thế nào rồi?" Thích Cảnh Nhân không thấy được tình huống, vẻ mặt nhàm chán ngồi bên cạnh.
"Chủ nhà 1m83, mặc áo sơmi màu xanh đậm, thể trọng ước chừng 85kg, nhìn có vẻ rất cường tráng, hẳn là thường hay tập thể hình." Anh nói xong.
Sau khi vào nhà, Triệu Nhậm lấy từ trong túi da ra một văn kiện, đưa cho chủ nhà, chủ nhà tùy ý lật xem, không biết nói những gì, khiến cho Triệu Nhậm cười khách sáo ha ha, dường như lại bắt đầu khiêm tốn, xem hình dáng khi phát âm của miệng như là nói "Không có gì" "không có gì" .
Đó là phần văn kiện gì? Không phải dự án hợp tác thì còn là gì....
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó chủ nhà đột nhiên đứng lên, anh ta bưng chén trà đi đến trước cửa sổ, nhìn bốn phía chung quanh một cái, đột nhiên kéo bức màn lại.
Tần Thiếu Bạch híp mắt kính viễn vọng ra.
"Làm sao vậy?" Thích Cảnh Nhân nhìn thấy hành động của anh, liền vội vàng hỏi.
"Là Tiêu Thần." Tần Thiếu Bạch nói.
"...." Thích Cảnh Nhân liếc mắt nhìn đồng hồ giữa cổ tay, cô nghe nói Tiêu Thần từ nơi nhân viên phục vụ Ciaos đã qua ba tiếng, cho nên nói anh ta hoàn toàn có thể lái xe tới đây.
Chỉ là không biết Tô Cửu Y nhìn thấy anh ta lúc nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc