Chọc Giận Bảo Bối - Chương 469

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y làm xong việc cả một ngày, vừa nằm dài trên giường, liền nhận được điện thoại của Thích Cảnh Nhân.
Thích Cảnh Nhân nói bây giờ cô ấy đang ở cửa ra vào nhà họ Thi, đợi tí nữa muốn đi Ciaos, theo người tin cậy tiết lộ, tối nay Tiêu Thần sẽ xuất hiện ở Ciaos.
Cúp điện thoại, Tô Cửu Y lập tức xoay người xuống giường, tìm một bộ quần áo thay, tóc dựng thẳng cao cao lên, nhìn có vẻ như một sinh viên bình thường.
Cô né tránh tầm mắt quản gia, sau đó chuồn êm đến cửa chính nhà họ Thi.
Thấy hai bảo an đứng thẳng ở hai bên cửa lớn, Tô Cửu Y lúng túng, làm sao mới có thể đi ra ngoài đây.
Tường bên cạnh ngược lại không tính rất cao, nhưng trèo tường chẳng khác nào thừa nhận mình là người xâm nhập, hơn nữa đến lúc đó cảnh báo cả ngôi nhà đều sẽ vang lên.
Trong đầu cô hiện lên một chút hình ảnh, cô chạy ở phía trước, sau đó những bảo an hung hãn kia cầm gậy gộc đuổi theo ở phía sau.... Hình ảnh đẹp đến không dám tưởng tượng.
"Cảnh Nhân, tớ không ra được." Suy nghĩ không ngừng, cô vẫn là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thích Cảnh Nhân, "Cửa ra vào có bảo an, sẽ không cho tớ đi ra ngoài."
"Không phải chứ, phòng bị nhà họ Thi sâm nghiêm như vậy, quả thật chính là ngục giam mà...." Thích Cảnh Nhân nói: "Cậu chờ tớ một lát nữa, tớ lái xe vào đón cậu, nói cho tớ biết vị trí của cậu, sau đó tớ ngừng xe đến bên cạnh cậu. Đến lúc đó tớ nói với quản gia tớ đến đây tìm Tần Thiếu Bạch, cậu thừa dịp khe hở này vội vàng chuồn êm lên xe, lúc mở cửa xe nhớ nhỏ tiếng một chút."
"Được."
Cúp điện thoại, Thích Cảnh Nhân lái xe đến cửa ra vào nhà họ Thi.
Trước cô và Tần thiếu gia chưa đến mấy lần, từng gặp mặt bảo an, hơn nữa Thi Ngạo Tước cũng đã từng nói, cô có thể ra vào bất cứ lúc nào, cho nên muốn đi vào là chuyện dễ dàng.
Căn cứ vị trí Tô Cửu Y cung cấp, Thích Cảnh Nhân lái xe vào tòa nhà, sau đó ngừng ở bên cạnh.
Lúc này quản gia Tôn đã nghe tiếng ra ngoài tới đón tiếp cô, cô đóng cửa xe đi thẳng đến phương hướng quản gia, giúp Tô Cửu Y dẫn dắt tầm mắt đi.
Tô Cửu Y nhìn từ xa thấy Thích Cảnh Nhân và quản gia Tôn bắt chuyện, vì vậy vội chạy đến bên cạnh xe Thích Cảnh Nhân mở cửa xe, sau đó cẩn thân từng ly từng tí đóng lại, không dám phát ra một chút tiếng vang.
Xe của Thi Ngạo Tước cũng lái vào từ bên ngoài, Tô Cửu Y nhìn qua cửa sổ xe thấy được anh, vô thức cúi đầu, tránh được tầm mắt của anh.
"Được rồi, cảm ơn Chú Tôn, cháu tìm ở nơi khác thử." Thích Cảnh Nhân cười nói cảm ơn với quản gia Tôn.
Cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy Thi Ngạo Tước ngồi ở trong xe, anh đang dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát cô.
"Thiếu gia ngài trở về rồi." Quản gia Tôn như thường lệ đi mở cửa xe cho anh, sau đó nói, "Thích tiểu thư đến tìm Tần thiếu gia, nhưng Tần thiếu gia cũng không ở trong này."
Thích Cảnh Nhân thầm kêu không ổn, nếu như cô không có đoán sai, có lẽ Tần Thiếu Bạch là ăn bữa tối với Thi Ngạo Tước.
Mặc dù nói cô đến đây tìm anh ta cùng không có gì không ổn, nhưng nếu như Thi Ngạo Tước gọi một cuộc điện thoại qua, cô sẽ bị lộ.
"Thiểu Bạch hẳn là đã về nhà, điện thoại anh ta hết pin rồi." Thi Ngạo Tước bước xuống từ trên xe, giao chìa khóa xe cho quản gia Tôn.
Thích Cảnh Nhân cố gắng trấn định gật đầu, nói: "Vậy tôi đi nhà anh ta tìm anh ta là được rồi, đi trước đây."
Sau khi nói xong, vốn không chú ý Thi Ngạo Tước cps phản ứng gì, cô bước nhanh đến bên cạnh xe mở cửa xe ngồi vào, sau đó lái xe rời đi.
Nhìn phương hướng cửa chính, Thi Ngạo Tước nhíu mày.
Dừng xe xa như vậy, sau đó chạy tới đây hỏi quản gia tình huống? Có mờ ám.
Sau khi lái xe ra khỏi tòa nhà, Tô Cửu Y khom người nằm sấp ở trên ghế sau mới thở phào một hơi, sau đó đứng lên.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vừa rồi lúc Thi Ngạo Tước trở lại, cô khẩn trương đến cả chân tay đều không biết nên để ở đâu, sợ anh sẽ thấy cô.
"Xem cậu sợ thành bộ dáng gì kìa." Thích Cảnh Nhân quan sát phản ứng của cô từ trong gương, "Nhà họ Thi đề phòng sâm nghiêm, bình thường cậu đều không ra được ư."
"Đúng vậy." Tô Cửu Y nói: "Hai lần trước đều là theo chân Thi Ngạo Tước ra ngoài."
"Anh ta cũng là lo lắng cho an toàn của cậu, dù sao cũng là xảy ra loại chuyện đó." Thích Cảnh Nhân nói.
Tô Cửu Y hoảng hồn: "Cậu biết rồi?"
Phản ứng của cô nhìn Thích Cảnh Nhân có chút như lọt vào trong sương mù: "Không phải tớ cũng biết chuyện cậu suýt chút nữa bị bắn ư?"
Thì ra cô nói rất chính là chuyện này....
Tô Cửu Y thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng chuyện tình tối hôm đó, dù sao loại chuyện đó dù là bạn bè thân thiết hơn nữa, nói ra cũng là rất thẹn thùng.
"Không đúng." Tô Cửu Y nghĩ đến cái gì, "Đợi lát nữa sao tớ trở về được? Nếu như bị Thi Ngạo Tước biết tớ lén chạy ra ngoài, trở về sẽ bị anh ta dùng việc nặng dơ bẩn nghiền ép...."
"Cùng lắm thì không quay về nữa, tớ thuê một gian phòng ở Ciaos cho cậu, sáng mai tớ lại đưa cậu trở lại, thừa dịp sau khi Thi Ngạo Tước rời khỏi nhà, như thế nào?" Thích Cảnh Nhân tính toán.
"Nhìn kỹ hẳn nói đi, không được cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Ciaos vẫn là một mảnh ăn chơi trác táng, không đến đây mấy ngày, Tô Cửu Y cảm thấy vẫn là rất nhớ thương chỗ này.
"Mấy bảo an lần trước như thế nào rồi?" Cô đột nhiên nhớ tới bảo an bên ngoài phòng quan sát bị cô liên lụy.
"Nhờ hồng phúc của cậu, hiện tại bọn họ đều không dám uống R*ợ*u đánh bài trong thời gian làm việc nữa, quản lý làm ra một chế độ quy định cho bọn họ, còn bổ túc cho bọn họ một chút phương thức xử lý sau khi gặp phải tình huống đột phát, bọn họ đều được dạy rất tốt."
"À, như vậy sao."
Chợt nghĩ đến tình huống ngày đó, Tô Cửu Y vẫn có chút kinh hồn táng đảm sởn tóc gáy.
Nhìn Thích Cảnh Nhân bên cạnh, cô đột nhiên liền nhớ lại bộ dạng không sợ gặp rắc rối ngày đó của cô ấy, cũng khó trách, dù cô ấy dỡ cả Ciaos xuống, cũng không có người làm gì cô ấy đi.
"Gần đây không biết Tiêu Thần leo lên ông chủ lớn nào, nghe nói bàn thành dự án hợp tác với quốc gia, cho nên cả người hiện tại cũng lâng lâng bay lên trời." Thích Cảnh Nhân ở trên hành lang nói với cô tình huống mình nghe được, "Cho nên gần đây anh ta nhiều lần xuất hiện ở Ciaos, nghe nói mỗi ngày đều nói chuyện làm ăn với những thương nhân khác nhau."
"Ừ." Tô Cửu Y nói: "Đợi lát nữa tớ thay quần áo nhân viên phục vụ đi đưa R*ợ*u cho anh ta, anh ta hẳn là không nhận ra tớ."
"Tớ cũng là ý tứ này, đúng rồi, cậu nhớ mở di động, thiết lập dãy số của tớ, lỡ như chúng ta tách ra hoặc là quầy bar bận quá, có chuyện khẩn cấp cậu liền gọi điện thoại tới đây. Yên tâm, tớ sẽ luôn bật định vị, dù cậu không kịp gọi điện thoại, chỉ cần cậu dừng lại ở một vị trí quá lâu, tớ liền tìm cậu trở về." Thích Cảnh Nhân dặn dò đơn giản.
Đi đến phòng thay đồ, Thích Cảnh Nhân cầm quần áo của mình ra, nhân tiện cho Tô Cửu Y một bộ, cô ấy thở dài nói: "Tuy rằng không biết ba cậu có thể thật sự buộc hai người các người đính hôn hay không, nhưng tớ cũng hy vọng người đàn ông này cũng không có ác liệt như chúng ta suy nghĩ vậy, dù sao đây là hộp đêm, chuyện uống R*ợ*u say sẽ đùa giỡn nhân viên phục vụ quá mức bình thường, nói không chừng chuyện ngày đó là hiểu lầm."
Tô Cửu Y dựa trên tủ bát: "Trước đó không có nói cho cậu biết, là bởi vì tớ ở trong căn nhà kia là người ngoài. Tô Man Ngưng là em gái cùng cha khác mẹ với tớ, mẹ kế của tớ đối với tớ rất không tốt, ba cũng chưa bao giờ trông nom tớ, cho nên thân phận đại tiểu thư nhà họ Tô kia đối với tớ mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc