Chọc Giận Bảo Bối - Chương 468

Tác giả: Hề Yên

Chuyện Thi Ngạo Tước làm luôn rất thận trọng, dù hiện tại anh nắm giữ những tin tức này, vẫn không đủ dùng câu ra hung thủ đứng phía sau, bởi vì đối phương không có tổn thương đến lợi ích của bản thân anh, căn cứ nguyên tắc của anh, còn chưa cần phải dùng thủ đoạn quá mức.
"Gấp gáp về nhà như vậy?" Anh liếc mắt nhìn cô, câu nói có hàm ý khác.
"Sao có thể." Cô ước gì vẫn luôn ở chỗ này, như vậy Tô Trấn Hùng liền không tìm được cô, cô cũng không cần mỗi ngày đều sống ở trong ngôi nhà lạnh như băng đó nữa, "Tôi chỉ là muốn nhanh thoát khỏi móng vuốt lão vu bà kia thôi."
"Lão vu bà?"
"Chính là người an bài công việc cho chúng tôi, quản sự á...."
Lúc Tô Cửu Y nói đến đây, cả khuôn mặt đều phát sáng rạng rỡ, đôi gò má trắng nõn lộ ra mỹ cảm tinh tế như tơ lụa, môi trên nghịch ngợm vểnh lên tỏ vẻ bất mãn của cô.
Đôi mắt óng ánh trong suốt, như là hồ nước gợn sóng mênh ௱ôЛƓ, sau lưng của cô là ánh mặt trời sáng lạn, dường như truyền đến từ nơi xa xôi, kết nối giữa cô và thế giới này liền trở nên hư ảo.
"Không phải anh phải ra khỏi cửa sao?" Bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến có chút ngượng ngùng, Tô Cửu Y dời chủ đề, nghiêng đầu nhìn xe phía sau anh, cũng chú ý đến bùn bẩn trên cửa kính xe, "Xe bẩn rồi?"
"Ừ." Thi Ngạo Tước gật đầu, tay giơ lên nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, "Cho em thời gian mười phút, lau sạch sẽ."
"Gì?" Mặc dù cô là nữ hầu, nhưng ít nhất cũng quyền lợi công dân, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cô không có nghĩa vụ phải rửa xe thay anh, "Anh lái ra tiệm rửa xe rửa không phải là được rồi ư..."
Nói câu này, cô chỉ là oán trách phàn nàn chút thôi, bởi vì cô rất rõ ràng tính tình Thi Ngạo Tước, nếu anh lên tiếng, chính là không để cho người phản kháng.
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ngồi ở dưới dù che ánh mắt trời dưới vườn hoa, lười nhác híp mắt, tầm mắt rất hứng thú rơi vào trên người Tô Cửu Y, cô đang khom người kéo ống nước tưới hoa ở trong bụi cỏ ra.
"Tranh thủ thời gian, chỉ còn tám phút." Giọng nói Thi Ngạo Tước không nhanh không chậm truyền đến.
Nhà tư bản ép máu này!
Tô Cửu Y kéo theo ống nước đi đến trước xe, tức giận bất bình mở van vòi nước ra, kết quả bởi vì khí ép trong máy bơm nước quá lớn, tất cả nước lập tức vọt lên, nước chảy vọt tới trên cửa sổ xe lại bắn ngược trở về, xe rửa chỉ cách Tô Cửu Y một mét.
Khí trời giữa tháng bảy rất dữ dội, bị dính như vậy ngược lại rất nhanh lạnh lẽo.
"Em ổn chứ?" Nhìn thấy bộ dáng ướt sũng của cô, Thi Ngạo Tước không nhịn được nhướn môi, rõ ràng muốn cười, lại khắc chế không để cho mình bật cười.
Tô Cửu Y đóng vòi nước, lau nước trên mặt một chút, quần áo trên người mình đều sắp sửa ướt hết, tóc trên trán cũng bắt đầu nhỏ giọt.
"Cho em ba phút đi thay quần áo." Ma âm của Thi Ngạo Tước lại vang lên, "Nếu không trừ tiền lương."
Là nữ hầu nào thì thầm nói với cô, nói Thi Ngạo Tước nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trên thực tế rất tốt với người làm!
Tô Cửu Y đi như chạy trở lại gian phòng của mình, thời gian vừa mở cửa đã đến ba phút, cô chưa kịp phàn nàn, mở tủ quần áo của mình lấy ra một bộ quần áo mới, hai ba phát mặc lên người.
Sau khi thay quần áo xong lại chạy về vườn hoa, nhiệt độ bên ngoài cao hơn, như là tiến vào ***g hấp, cánh tay của cô có chút không quen với sự thay đổi của nhiệt độ, nổi lên một tầng da gà rất nhỏ.
Sau khi tới cô phát hiện Thi Ngạo Tước đang lau xe, tay áo sơ mi trắng khẽ vén lên, lộ ra cổ tay cảm giác trắng nõn, thân thể cao to đứng thẳng tắp, cả người nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái, không hợp với mùa hè nóng bức này.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tới đây." Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng nói ra lại có khí phách như vậy.
Tô Cửu Y đi qua, anh đưa khăn lông cho cô, Tô Cửu Y vừa muốn đưa tay đón, kết quả trượt chân, chợt ngã xuống bên cạnh.
"Em cẩn thận chứ." Thi Ngạo Tước tay mắt lanh lẹ cầm cổ tay của cô, để thân thể của cô giữ vững thăng bằng.
Không đợi Tô Cửu Y phản ứng kịp, anh liền nắm tay của cô lau lên xe, anh dựa vào cô đặc biệt gần, hai người gần như dán chung một chút, chỉ cần cô nghiêng đầu một cái liền có thể ***ng lên ***g *** rắn chắc của anh.
Tô Cửu Y lập tức đỏ mặt, lúng ta lúng túng mở miệng: "Tôi tự làm là được rồi."
Thi Ngạo Tước gật gật đầu, ung dung thản nhiên buông tay cô ra xê dịch qua bên cạnh vài bước, nhìn cô lau.
Lúc lau đến trần xe, chiều cao Tô Cửu Y có chút không đủ, Thi Ngạo Tước liền thuận tay nhận lấy khăn lông, tự mình lau.
Giằng co khoảng được hơn nửa tiếng, hai người cuối cùng cũng lau xe sạch sẽ, Tô Cửu Y chưa bao giờ rửa xe, Thi Ngạo Tước cũng là càng như vậy, xe của anh gần như đều là giao cho trợ lý đi sắp xếp.
"Vượt quá thời gian rồi... còn trừ tiền lương không?" Nhìn Thi Ngạo Tước ngồi vào trong xe, Tô Cửu Y nhỏ giọng hỏi.
"Xét thấy em biểu hiện không tệ, tạm thời không trừ." Anh buộc dây an toàn, nghiêm trang nói.
Vừa nghe được không trừ tiền lương, Tô Cửu Y phấn chấn tinh thần lại lần nữa, khoát khoát tay với anh: "Sớm chút một chút."
Cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, đây cực kỳ giống một người vợ tiễn chồng lên đường.
Thi Ngạo Tước vui vẻ nâng lên một nụ cười rất khó phát hiện, sau đó lái xa ra khỏi cửa chính nhà họ Thi.
*
Buổi tối, nhà họ Tô.
"Đã sớm nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Tô có tri thức hiểu lễ nghĩa khí chất phi phàm, hôm nay Trần mỗ gặp được người thật mới biết được chuyện đó không giả." Dáng dấp Tiêu Thần rất là tác phong không đúng đắn, trong đôi mắt đào hoa cất giấu ánh mắt câu hồn đoạt phách.
"Ở đâu." Tô Man Ngưng khách sáo đáp trả.
"Nghe nói cô muốn đính hôn, nhưng lúc tiệc đính hôn tôi vừa vặn có xã giao quan trọng, cho nên không thể tới dự, ở chỗ này phạt ba ly, kính xin bác trai bác gái thứ lỗi." Nói xong anh ta muốn rót R*ợ*u vào trong ly của mình, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã vội khách sáo cản anh ta rót R*ợ*u vào ly.
Quan sát ba ly sắp sửa đổ xuống bụng, Tô Man Ngưng cảm giác người này nhìn có vẻ quá mức tâm cơ, không phải là người dễ trêu chọc gì, trước đó cũng không nghe ba nhắc qua anh ta, sao đột nhiên lại trở thành bạn hợp tác dự án?
Tập đoàn Trần thị với nhà bọn họ cũng là đối tượng hợp tác nhiều năm, chỉ có điều cô chưa bao giờ gặp mặt Tiêu Thần, nghe nói những ngày này anh ta cùng một xí nghiệp nhà nước bàn thành một hợp đồng, tuy rằng cầm không nhiều cổ phần lắm, nhưng đã là rất lợi hại rồi.
"Sao không gặp Tô Cửu Y - con gái lớn nhà anh?" Cha Trần dẫn chủ đề tới trên người Tô Cửu Y.
Tô Trấn Hùng thở dài một hơi, nhưng vẫn bày nụ cười trước sau như một của anh ta ra: "Không thể nhìn thấy đứa con gái này, không phải muốn đi ra ngoài làm việc ư."
Mẹ Trần phụ họa tán dương nói: "Rèn luyện cũng tốt, như vậy sẽ không nuông chiều từ bé, tôi cũng muốn nuôi một đứa con gái như vậy, xem ra vẫn là Tô phu nhân quản giáo tốt."
"Trần Phu Nhân thật sự là nói đùa, phúc khí của tôi tốt hơn nữa, cũng không bằng một phần ba của bà đâu, bà nhìn xem, Tiêu Thần con trai của nhà các người hiểu chuyện hiếu thuận lại có tiền đồ như vậy. Tôi đây, chỉ có hai đứa con gái không hiểu chuyện." Triệu Thư Nhã cười, nếp nhăn khóe mắt đều sẽ tùy ý khuếch trương.
Tô Trấn Hùng giơ ly R*ợ*u lên: "Được rồi, hai người đừng khiêm tốn nữa, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể làm thông gia đấy."
"Đúng, đúng vậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc