Chọc Giận Bảo Bối - Chương 467

Tác giả: Hề Yên

Cô không có nhân mạch nào, càng thêm không nghe ngóng được rốt cuộc Tiêu Thần này là ai, hiện tại xem ra thật sự là rất khổ não.
Có nên thử hỏi Cảnh Nhân không?
Cô trở mình ngồi dậy từ trên giường, sau đó nắm điện thoại lên quay số điện thoại cho Thích Cảnh Nhân, tiếng nhắc nhở vang lên thật lâu cũng không có người tiếp, Tô Cửu Y đang suy nghĩ có phải mình quấy rầy đến giấc ngủ của cô ấy không, muốn cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại được nhận: "Alo Cửu Y."
"Cảnh Nhân, bây giờ cậu có thời gian rãnh không?" Tô Cửu Y không có thừa nước ᴆục thả câu, nói thẳng, "Tớ nghĩ muốn hỏi thăm cậu về một người."
"Có nha, cậu nói đi, nếu như tớ biết sẽ nói."
"Cậu có biết một người tên là Tiêu Thần không, nghe nói là người nối nghiệp tập đoàn Trần thị."
"Tiêu Thần?" Thích Cảnh Nhân kéo cái cằm suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi Tần Thiếu Bạch bên cạnh, "Anh quen Tiêu Thần không, tập đoàn Trần thị."
Tần Thiếu Bạch vừa giúp Thích Cảnh Nhân cắt tốt thịt bò trong dĩa, vừa nói: "Quen biết, nhưng không phải là nhân vật khét tiếng gì, sao vậy?"
Thích Cảnh Nhân đưa điện thoại cho anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói chuyện với Cửu Y một chút."
"Alo, tôi là Tần Thiếu Bạch" Tần Thiếu Bạch hỏi: "Cô hỏi Tiêu Thần làm gì?"
Tô Cửu Y trả lời: "Chỉ muốn hỏi một chút lai lịch người này thế nào?"
"Địa vị không có, chỉ là người nối nghiệp một tập đoàn nhỏ mà thôi, tính tình rất ác liệt, lần trước đến Ciaos đùa giỡn nhân viên phục vụ, còn say khướt đập phá rất nhiều loại rượu đắt giá của quầy bar, cô hẳn là nên biết chứ."
Thích Cảnh Nhân giật mình, dở khóc dở cười, nghĩ đến cuối cùng người đó còn bị cô đánh ra Ciaos, lúc ấy anh ta say đến ngay cả bước cũng bước không vững, tất cả mọi người đều không dám tới gần anh ta, kết quả cô mang theo chai rượu xông lên đập anh ta vài cái, anh ta đi vài bước liền đứng không vững, cuối cùng té ngã xuống đất tự mình bò ra ngoài.
Tần Thiếu Bạch nói như vậy, Tô Cửu Y ngược lại đã nhớ ra rồi, quả thật có một chuyện như vậy, dáng dấp anh ta lưu manh vô lại, đùa giỡn qua rất nhiều nhân viên phục vụ, cũng thuê phòng không ít lần, không phải tất cả nhân viên phục vụ Ciaos đều là người giữ mình trong sạch, cho nên có rất nhiều người lăn lộn với anh ta.
Trước đó cũng không có ấn tượng gì, đến khi lần đó cải vả với Cảnh Nhân ở quầy bar, trong đầu cô mới chứa một người như vậy.
Quả nhiên là một hoa hoa công tử.
Tô Cửu Y bĩu môi, sau khi nói câu cảm ơn với Tần Thiếu Bạch liền cúp điện thoại.
Thích Cảnh Nhân uống xong một ngụm rượu đỏ, nhìn Tần Thiếu Bạch đặt điện thoại của cô ở góc bàn, sau đó hỏi: "Sao anh lại quen biết một người như vậy?"
Không đợi người đối diện mở miệng, cô rất phối hợp nói: "À tôi biết rồi, có phải là thường hay nhìn thấy anh ta ở khách sạn hoặc ở trường hợp bán thịt không? Tôi thấy hai người các người nhất định đều là hội viên bạch kim đi, vậy khẳng định giao tình không phải là cạn."
Tần Thiếu Bạch nhíu mày, chính là không thích bộ dạng nói lời có hàm ý gây sự này của cô.
"Là lần trước anh ta đập phá quầy bar nên anh tìm người điều tra anh ta." Tần Thiếu Bạch: "Một người nối nghiệp loại tập đoàn nhỏ tài sản mới qua một triệu như vậy, anh khinh thường quen biết."
"À, lần trước nhân viên phục vụ anh ta đùa giỡn vẫn còn là một sinh viên, quan hệ với tôi cũng không tồi, chỉ là sau đó đã từ chức không làm nữa." Thích Cảnh Nhân nhớ lại, "Khi đó anh không ở đây, anh ta xách một người pha rượu từ sau quầy bar ra, dọa sợ không ít người."
"Khi đó Cửu Y cũng vừa đến không lâu, suýt chút nữa bị bình rượu bay loạn đập trúng, bị dọa đến không nhẹ." Cô cắn nĩa ăn, có chút nghi hoặc, "Sao cậu ấy đột nhiên nghĩ đến nghe ngóng về anh ta, không được tôi phải hỏi một chút ...."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thích Cảnh Nhân gọi điệ thoại lại, Tô Cửu Y suy nghĩ không ngừng, vẫn là nói chuyện Tô Man Ngưng nói cho cô ấy biết, dù sao nếu thật sự có chuyện, Thích Cảnh Nhân vẫn là một người bạn đáng tin cậy.
Giữa trưa là thời gian nghỉ trưa, trong vườn hoa thật sự rất ít người, Thi Ngạo Tước vừa định lái xe ra ngoài, nhìn thấy vài đạo vết bẩn mơ hồ trên mặt kính chắn gió, anh thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không lái xe như vậy ra cửa.
Vì vậy anh xuống xe, định đi ga ra lái ra một chiếc khác, vừa vặn nhìn thấy Tô Cửu Y cúi đầu đi qua ở nơi vườn hoa không xa.
Không nghỉ trưa ra ngoài làm gì?
Tay của anh đặt trên cửa xe, bình tĩnh nhàn nhã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang suy nghĩ vấn đề.
"Này." Anh lành lạnh mở miệng, giữa lông mày khẽ nhăn lại.
Tô Cửu Y nghe tiếng, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thi Ngạo Tước, tròng mắt của anh như là một hồ nước mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy, che dấu rất tốt tâm sự của anh.
"Đang suy nghĩ gì?" Dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, hình dáng quý khí cứng rắn của khuôn mặt Thi Ngạo Tước trở nên mềm mại, nhìn có vẻ thêm vài phần tùy ý lười nhác.
Vừa rồi cả một đường, Tô Cửu Y đều đang suy nghĩ chuyện làm sao ứng phó Tiêu Thần, cùng không để ý đến anh.
Nhìn bộ dạng này của anh như đang muốn ra ngoài, suy nghĩ một chút cũng đúng, Thi Ngạo Tước nhất định bận rộn, rạng sáng ra ngoài làm việc cũng chẳng có gì lạ.
Cô lắc lắc đầu, khẩu thị tâm phi nói: "Không có nghĩ gì."
Thật ra vừa rồi cô nghĩ chính là, nếu như Tô Trấn Hùng thật sự ép cô gả cho Tiêu Thần, cô liền rời nhà trốn đi, tiền làm việc kiếm được lúc học đại học, cộng thêm tiền kiếm được ở Ciaos, đủ để cô chi tiêu một thời gian ngắn rồi.
Hơn nữa cô cũng đã làm ở nhà họ Thi một thời gian ngắn, chỉ là không biết hiện tại vụ án kia có manh mối chưa.
"Vụ án bắn súng trước kia, anh tra ra gì chưa?" Cô dò xét hỏi thăm.
Nghe được lời của cô, Thi Ngạo Tước nhíu mày, ngày hôm qua sau khi nắm được mảnh đất phía tây thành phố, anh tìm người dọn dẹp địa bàn, phát hiện ở trong một tòa nhà hoang có một con đường bí mật, xem từ ảnh chụp trợ lý cầm về, có lẽ là một sòng bạc dưới đất, bên trong có rất nhiều tàn thuốc và vỏ chai rượu, chỉ là không có một bóng người, nhìn có vẻ là nghe được tiếng gió đã dời đi.
Tuy rằng mảnh đất này hoang phế, nhưng vẫn treo bảng hiệu chính phủ, ở trên mảnh đất của nhà nước âm thầm làm tổ chức phạm tội, ở xã hội pháp chế hôm nay có thể nói là to gan lớn mật.
Đống hàng bị ςướק kia đã tìm trở về, nhưng chỉ có cái rương và vài khẩu súng dài, cũng không loại bỏ khả năng súng bắn Tô Cửu Y cũng ở trong này, phòng ngừa chẳng may nên anh gọi người tra xét vân tay từng cái, nhưng cũng không có bất kỳ thu hoạch như trong dự liệu.
Về phần trung tâm thương mại kia, Tần Thiếu Bạch cũng đã sắp xếp tra được nhân viên công tác phù hợp với tin tức, xem tin tức phản hồi từ những người Tống Trí Kha phái theo dõi điều tra trong mấy ngày này, cũng chỉ là người bình thường, không có điểm khả nghi gì.
Người của anh điều tra được ở trên hội đấu giá ngày hôm qua có một người thương nhân có dấu vết khả nghi, trong lúc ở hội trường che che giấu giấu gọi không ít cuộc điện thoại, hơn nữa còn tranh đoạt đến cùng với tập đoàn Ngạo Thiên.
Người nọ giống như đã đoán chắc Thi Ngạo Tước muốn nắm lấy mảnh đất kia, nói giá cả vô cùng cao, cuối cùng làm hại đi người sắp đặt đấu giá tôn phí tổn cao hơn dự tính mới có thể bắt lấy được.
Chỉ là thân phận người này cũng không có chỗ nào khả nghi, chỉ là thương nhân bình thường, hồ sơ sạch sẽ, cũng không có quan hệ với hoạt động ngầm, cũng không có ghi chép từng buôn bán qua súng ống đạn dược, hoặc là đây là thân phận thật sự của anh ta, hoặc là anh ta đang che giấu cái gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc