Chọc Giận Bảo Bối - Chương 464

Tác giả: Hề Yên

Thích Cảnh Nhân cảm thấy mình rảnh rỗi sắp dài cổ, cô ngồi ở quầy bar nhàm chán nhìn Tần Thiếu Bạch, luôn cảm thấy gần đây anh ta thật sự là quá không đúng rồi.
Cô biết Tần Thiếu Bạch phong lưu thành tánh, lúc này hẳn là thần long vẫy đuôi ở quán R*ợ*u mới đúng, kết quả một tuần nay đều ở chỗ này nói chuyện phiếm với những ông chú quỷ R*ợ*u.
Tần Thiếu Bạch cúi đầu nghiêm túc pha chế R*ợ*u, đường nét sắc sảo bên mặt trở nên mềm mại ở dưới đèn chớp sáng chiếu rọi xuống.
Thích Cảnh Nhân không nói gì, vẫn là tập trung nhìn anh.
Tần Thiếu Bạch phát giác được tầm mắt chứa thâm ý của cô, quay mặt lại hoài nghi dò xét cô, sau đó nhếch môi cười xấu xa: "Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai không?"
Anh cười rất quyến rũ mờ ám, lại có rất nhiều nói ý vị không nên lời, đủ để cho rất nhiều cô gái điên cuồng.
Thích Cảnh Nhân nhấc mí mắt lên: "Gần đây có phải anh đổi khẩu vị rồi không."
"Khẩu vị gì?" Anh nhíu mày, lắc lắc cái ly trong tay, "Nếu như là kem, gần đây anh thích vị hương thảo rồi."
Bởi vì, Thích Cảnh Nhân thích kem vị hương thảo nhất.
"Người đó thì sao?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Anh đột nhiên ngừng động tác trong tay, đôi mắt dài và sâu hiện lên ánh sáng, môi mỏng khẽ mím, giữa lông mày lộ ra *** mơ hồ, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào trong mắt của cô, không mang theo chau truốt.
Ánh mắt này khiến trong lòng Thích Cảnh Nhân buồn phiền một trận.
"Có thể giúp tôi thêm ly Vodka không ...." Giọng nói một khách quen chặt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
".... À có thể." Tuy rằng nói chuyện bị cắt đứt khiến Tần Thiếu Bạch cực kỳ khó chịu, nhưng anh vẫn căn cứ tôn chỉ "Khách hàng chính là Thượng Đế" rót ly Vodka giúp đối phương.
Đợi sau khi người nọ rời đi, Thích Cảnh Nhân đoạt trước một bước nói: "Gần đây có phải anh đặc biệt thích những ông chú có tiền kia không?"
Nghe được lời của cô, tay Tần Thiếu Bạch rót R*ợ*u đột nhiên run lên một chút, toàn bộ R*ợ*u đổ xuống trên mặt quầy bar.
"Bị tôi đoán trúng rồi?" Thích Cảnh Nhân cười "Ha ha", nâng cằm lên vui vẻ nhìn anh, "Tôi đã nói rồi sao gần đây anh lại thích đến Ciaos như vậy, nhưng khẩu vị của anh cũng quá nặng rồi, thích đàn ông."
"Em đừng nháo nữa." Tần Thiếu Bạch xử lý sạch sẽ cái bàn, tiếng nói có chút không sâu lắng giống như ngày xưa.
Mỗi ngày anh đến Ciaos là vì nhìn cô thêm một cái, giúp cô pha chế R*ợ*u không muốn để cho những chú quỷ R*ợ*u kia híp mắt nhìn cô.
Đột nhiên Tần Thiếu Bạch cảm thấy mình hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm qua tích góp từng tí một kinh nghiệm đều là uổng phí, vừa đến trước mặt Thích Cảnh Nhân, tất cả mánh khóe trêu chọc em gái đều mất đi hiệu lực.
"Tức giận rồi?" Cô nghiêng người đến quẹo đầu nhìn anh, tóc giống như mực đen xõa trên bả vai, ngọn đèn sáng rọi rơi vào trên hàng mi đen dày của cô, rơi vào đôi mắt mỉm cười của cô.
Tần Thiếu Bạch yên lặng nhìn cô hai giây, như tên nhóc mới biết yêu, trong lòng mang căng thẳng nhẹ kéo chóp mũi đối phương một chút, vào lúc đối phương dẩu môi nhíu mày trừng anh, cười trả lời: "Không có."
Đêm mùa hè, có hơi thở tình yêu.
Sáng ngày hôm sau.
Tống Trí Kha cảm thấy quyết định đến đánh golf với hai người đó của mình, là đặc biệt quyết định sai lầm.
Một bên là anh em tốt sống ૮ɦếƭ có nhau cùng dốc sức đánh thiên hạ nhiều năm, một bên là nhạc phụ đại nhân mà đàn ông bình thường đều muốn liều mạng nịnh nọt, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng nói như thế nào cũng không thể phá hỏng lễ tiết, cho nên nói hai bên đều không dễ đắc tội.
Thi Ngạo Tước có rất ít đối tượng hợp tác, nhiều nhất chính là rảnh rỗi không có chuyện gì khai phát một chút đất với Tần Thiếu Bạch, hai tập đoàn treo một chút cổ phần với nhau, dự phòng ngày nào đó phá sản không có cơm ăn, cũng có thể dựa vào cứu tế của đối phương.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Buổi sáng lúc ra cửa, Tô Trấn Hùng gọi điện thoại đến, hy vọng mình có thể giúp ông bắt được phần hợp đồng này, tuy rằng ông ta dùng từ ngữ đều rất uyển chuyển, nhưng trong giọng nói lại là cảm xúc không cho từ chối
Bên này Thi Ngạo Tước ngược lại không tỏ thái độ, nhưng Tô Cửu Y là con gái Tô Trấn Hùng, cho nên nói không chừng anh ta sẽ cho Tô Trấn Hùng mặt mũi này.
Lỡ như hai bên mùi thuốc S***g đậm đặc, có nên gọi điện thoại thỉnh cầu Tô Cửu Y trợ giúp không?
Tống Trí Kha nhàm chán nghĩ đủ mọi cách, mắt thấy Tô Trấn Hùng lại tiến vào một quả, kéo ra khoảng cách điểm số với Thi Ngạo Tước.
"Tước thiếu xin lỗi, đa tạ rồi." Tô Trấn Hùng cười khách sáo.
Tống Trí Kha nhìn ra được Thi Ngạo Tước không có hứng thú, cho nên mới để lão dối trá kia giành trước vài phần, tuy rằng anh ta bình thường không thích đánh golf, nhưng đối với loại đánh golf này, lúc anh ta học đại học đã có thiên phú.
"Bình thường Trí Kha không thích chơi bóng à?" Tô Trấn Hùng nhìn ra Ngạo Tước cũng không có hứng thú, liền kéo đề tài nói chuyện đến trên người anh.
"Tàm tạm, chỉ là không đánh được tốt." Tống Trí Kha nhún nhún vai.
Thật ra thì không phải như vậy, lúc đại học anh, Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch đều là đội trưởng đánh golf của trường học, hơn nữa có một năm anh đã làm một phần mềm trò chơi về đánh golf, khi đó ba người cũng bù lại một chút tri thức đánh golf, còn muốn thương lượng có nên ra một quyển về lý luận học điểm bóng rơi xuống đất không.
Anh và Thi Ngạo Tước giống nhau, không có hứng thú đoạt danh tiếng với Tô Trấn Hùng, loại truyền thống mỹ đức kính già yêu trẻ này, bọn họ vẫn phải có.
"Không biết Tước thiếu có hứng thú hợp tác với những phương án tôi nói vào ngày hôm qua không?" Làm nền rất lâu, cuối cùng Tô Trấn Hùng cũng kéo ra trọng điểm hôm nay, "Trí Kha cũng nói hy vọng hai chúng ta có thể cùng khai phá mảnh đất này, dù sao thương trường hôm nay đều mạnh liên thủ mạnh, tuy rằng gia nghiệp nhà họ Thi chính là kiêu hùng buôn bán, nhưng tôi cũng tuyệt không phải người cản đường, hợp tác cùng mọi người, nếu so với chỉ một mình Tước thiếu, sẽ tiết kiệm tiền hơn, không phải sao?"
Tống Trí Kha sờ sờ mũi cười không hiền hậu: "Tôi cũng đồng ý với ý tứ của ba vợ tôi."
Anh cảm thấy loại nói chuyện thay người khác này là công việc phí sức và không được cảm ơn, còn không bằng đi làm lao động sẽ thoải mái hơn.
Thi Ngạo Tước buồn bực hừ một tiếng, híp mắt nhìn về phía trời xanh nơi xa, đột nhiên nhớ tới Tô Cửu Y, không biết có phải cô đang phiền não vì những hoa hoa cỏ cỏ khó cắt sửa kia không.
Tô Cửu Y đang xử lý cỏ dại trong bồn hoa, không nhịn được hắt xì hơi.
"Tô Cửu Y, những thứ này phải xử lý sạch sẽ, cô chớ có lười biếng." Quản sự đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.
"À được được." Tô Cửu Y nhíu nhíu mày đáp lại, sau đó nghĩ vừa rồi mình hắt xì hơi, có phải là cảm mạo rồi không.
*
Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt, ôm cánh tay nhìn xuống Tô Trấn Hùng từ trên cao, trong giọng nói tràn đầy ý vị giễu cợt: "Không biết Tô Đổng làm việc cả ngày như vậy, người bận rộn một ngày kiếm tỷ bạc, ngày thường có quan tâm người nhà nhiều không?"
Nụ cười Tô Trấn Hùng cứng ở trên mặt, ông ta có chút không đoán ra ý nghĩa trong vấ đề này của Thi Ngạo Tước, cũng không sao hiểu được trong mắt địch ý phát ra trong mắt anh, nhưng cá tính xử lý khôn khéo vẫn khiến ông mặt không đổi sắc mà hỏi thăm: "Tô mỗ đương nhiên sẽ quan tâm người nhà của mình, tôi biết người một nhà Tước thiếu đều ở nước ngoài cho nên không có cách nào đoàn tụ, nhưng nếu là người nhà, trái tim lúc nào cũng ở cùng một chỗ, không phải sao."
"Tô Đổng nói rất đúng." Thi Ngạo Tước cười, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta có cảm giác khí lạnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc