Chọc Giận Bảo Bối - Chương 455

Tác giả: Hề Yên

Cũng không phải đến mức sợ anh, Tô Man Ngưng chỉ cảm thấy anh nhìn có vẻ ôn nhu lễ độ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cũng không dễ chung ***ng lắm, nói một cách khác chính là, lòng dạ rất sâu.
"Không có ...." Anh đột nhiên tới gần, khiến cho cô không quá thích ứng khoảng cách quá gần giữa hai người.
Tống Trí Kha ngược lại cười cởi mở, xoay người đưa cho cô một ly R*ợ*u, nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi mời R*ợ*u."
*
Tô Cửu Y mang giày cao gót tới trưa liền cảm thấy chân có chút đau nhức, sau khi cô và Thi Ngạo Tước lên tiếng chào hỏi, liền muốn đi toilet.
Lúc cô đi ngang qua một cái bàn ăn, có một phụ nữ cầm ly R*ợ*u đỏ không kịp đề phòng ***ng phải cô một chút, toàn bộ R*ợ*u đỏ trong ly hất tới trên váy của cô.
"A thật sự là xin lỗi." Người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt vô tội, nét mặt rất là khoa trương, "Tôi không nhìn thấy cô."
Không thấy được mới là lạ.
Trong lòng Tô Cửu Y châm chọc.
Nhưng cô cũng không ngại, tùy tiện cầm khăn giấy lau lau.
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, biết là bởi vì vừa rồi vẫn luôn ở cùng Thi Ngạo Tước, dẫn tới tiểu thư nhà nhà ghen ghét.
Đứng chung một chỗ với người đàn ông được chú ý, thật sự rất dễ dàng gây thù hằn.
Người phụ nữ kia ngược lại rất hứng thú nhìn cô nhiều lần, sau đó nói: "Ơ đây không phải Tô Cửu Y - đại tiểu thư nhà họ Tô ư."
Tô Cửu Y giương mắt quan sát người phụ nữ kia vài giây, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi thăm: "Chị gái đây là ai?"
Xưng hô không phù hợp tuổi đối phương, khiến biểu cảm trên mặt cô ta trở nên rất không vui, cô ta giễu cợt nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói cô đi ra ngoài Bán th*n, là trèo lên Tước thiếu ư?"
Dưới cái nhìn của Tô Cửu Y, bán mình có thể kiếm tiền, nhưng cô làm, rõ ràng là làm nghĩa vụ lao động.
Không có tiền thì thôi, mỗi lần tỉnh lại sau khi không cẩn thận gây ra sai lầm lớn, lúc nào cũng sẽ đánh thẳng vào tâm tình cô không nhẹ.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi chị gái." Cô cười, "Phẩm vị của Tước thiếu vẫn luôn rất cao, tôi nào dám trèo cao."
"Tôi cảm thấy cũng thế."
"Bất quá tôi ngược lại biết một chút, Tước thiếu nhất định không thích mùi tiền trên người chị gái đây đâu."
Tô Cửu Y là một người tốt tính, nhưng bản lĩnh sặc người kia, cô tự nhận là không tệ.
Sau khi nói xong, cô cũng không cho đối phương cơ hội phản bác lại cô, mà là phóng khoáng xoay người rời đi.
Xã hội thượng lưu anh lừa tôi gạt, Tô Cửu Y thật sự kiến thức không ít, còn nhớ khi còn bé Tô Trấn Hùng nói chuyện làm ăn trong nhà, lúc cô rảnh rỗi nhàm chán chính là ngồi ở trên bậc thang ôm con thỏ bông của mình nghe lén, tuy rằng nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng từ trong giọng nói, cô cũng có thể suy đoán ra tâm tư của đối phương.
Cô cũng hiểu rõ, những năm này Tô Trấn Hùng vì gầy dựng giang sơn, không trung thực thật đúng là không ít.
Có đôi khi cô hận ông ta hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn dứt khoát sưu tập chứng cớ phạm tội của ông ta đi cục cảnh sát tố cáo ông ta, không chừng mình có thể có được một số tiền thưởng lớn và danh xưng chính nghĩa liêm khiết.
Tô Cửu Y ngáp một cái, vào toilet dùng nước rửa R*ợ*u đỏ trên váy một chút.
"Các người quen biết cô gái bên cạnh Tần thiếu gia không?" Buôn dưa lê không chỗ nào không có.
"Không phải là người pha R*ợ*u ở Ciaos ư, lần trước lúc tôi đi còn từng trông thấy cô ta."
"Người pha R*ợ*u gì, cô suy nghĩ nhiều, cô ta là vị hôn thê của Tước thiếu."
.... Vị hôn thê?
Tay Tô Cửu Y hơi dừng lại, dừng lại động tác để chuyên tâm nghe người bên cạnh nghị luận.
"Cô gái kia tên Thích Cảnh Nhân, nghe nói là cùng nhau lớn lên với Tước thiếu, ba và mẹ Tước thiếu ở nước ngoài, em trai trông coi xí nghiệp ở nước ngoài. Thích Cảnh Nhân cũng là mới về nước gần đây, nghe nói cô ta trở về là người nhà cô ta an bài, là muốn để cho cô ta và Tước thiếu bồi dưỡng tình cảm một chút."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Không biết tại sao, rõ ràng là ngày hè chói chang, Tô Cửu Y lại cảm thấy toàn thân lạnh ngắt đến thẳng trái tim, giống như rơi vào hầm băng, cực kỳ lạnh.
"Nếu cô ta là vị hôn thê của Tước thiếu, vậy tại sao lại ở cùng Tần thiếu gia?" Một cô gái oán trách nói, "Tần thiếu gia cũng không để ý đến tôi!"
"Đây là bản lãnh của người ta, nói không chừng, cô ta là cố ý che giấu hôn sự của mình và Tước thiếu, muốn thông đồng với Tần thiếu gia đấy."
Tô Cửu Y vội vàng đóng vòi nước, đi như chạy trở lại trong sảnh bữa tiệc, dọc đường đi còn ***ng nhân viên phục vụ bưng khay mấy lần.
Cô tìm chung quanh một phen, nhìn thấy Thích Cảnh Nhân đang ngồi ở trên mảnh cỏ bên cạnh đài phun nước bên ngoài sảnh tiệc, cầm điểm tâm trong tay trêu chọc con chó Poodle.
Tần Thiếu Bạch chính là vẻ mặt lười nhác tựa ở trên đại thụ bên cạnh, tay cắm ở trong túi quần, cười nhìn cô ấy.
Tô Cửu Y chỉ lo tìm người, không có phát hiện Thi Ngạo Tước đã ở sau lưng cô, quan sát cô.
"Sao vậy?" Thấy qua rất lâu cô cũng không có phản ứng, Thi Ngạo Tước mở miệng dò hỏi.
Tô Cửu Y bị tiếng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho hết hồn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chân của cô vốn có chút đau nhức, cộng thêm bước chân không đứng vững, giày cao gót không kịp đề phòng trượt một cái, theo quán tính cho phép, cả người cô không kiềm chế được ngửa ra sau.
May mắn Thi Ngạo Tước lập tức ôm eo của cô, kéo cô lại một phen, thân thể căng thẳng của cô dán sát vào ***g *** của anh, còn có thể loáng thoáng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực truyền tới từ trong ***g *** anh.
Tô Cửu Y đỏ mặt một trận, cúi đầu không nói gì, bên tai lại truyền tới giọng nói của anh: "Chừng nào cô mới có thể không lỗ mãng nữa."
Mặc dù nói chính là trách cứ, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu.
"Lần sau tôi nhất định chú ý." Tô Cửu Y đẩy anh ra, đỏ ửng trên gương mặt không có thối lui chút nào.
"Cô vẫn chưa nói cho tôi biết vừa rồi làm sao?" Anh ám chỉ là bộ dáng bần thần vừa rồi của cô.
Chợt nghĩ đến có việc quan trọng chưa hỏi, Tô Cửu Y vội sắp xếp ngôn ngữ một chút, quyết định vẫn là dùng cách thử dò hỏi: "Vừa rồi tôi ở toilet nghe được một chút .... bát quái."
Tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng cũng coi như bát quái đi.
Tô Cửu Y lặng lẽ liếc nhìn Thi Ngạo Tước, thấy nét mặt của anh cũng không có thay đổi gì, cô dứt khoát nói: "Là về anh và Thích Cảnh Nhân."
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước vẫn không có thay đổi gì.
Cuối cùng Tô Cửu Y thở dài một hơi, đã nói là giả nha. Tuy rằng cô không có suy nghĩ cẩn thận, tại sao mình sẽ có chấn động lớn như vậy.
Sau khi im lặng vài giây, Thi Ngạo Tước nhàn nhạt nói: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi." Giọng điệu sóng nước chẳng xao, giống như là đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Một câu, khiến Tô Cửu Y nhấc trái tim vừa thả xuống lên.
"Nhưng giữa tôi và cô ấy cũng không có tình cảm." Anh nói, "Giống như Tống Trí Kha và em gái của cô, chỉ là cha mẹ hai bên tự định ra ước định mà thôi."
"Công việc ở Ciaos là cô ấy tự tìm, dù cho hai chúng tôi gặp mặt, cũng không có quá nhiều lời có thể nói, thậm chí cũng không có đề cập qua chuyện này."
Nghe anh nói xong, Tô Cửu Y mới ý thức được, đây là lần đầu tiên Thi Ngạo Tước nói với cô nhiều lời như vậy.
"Vậy các người ...." Cô thử dò hỏi, "Là sẽ giải trừ hôn ước sao?"
Tầm mắt Thi Ngạo Tước rơi xuống trên thân Thích Cảnh Nhân xa xa, vẻ mặt bình tĩnh: "Tin tưởng cô có thể nhìn ra được, Thiểu Bạch rất thích cô ấy."
Quả thật là như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc